Cùng Thú Triền Miên

Chương 14: Chủ ý xấu của đám thú




"Giám sát thật sao? Tôi nhớ hình như Đường Lâm là do Arthur mang về mà! Cho dù Đường Lâm muốn tuyển chọn giống đực, thì Arthur cũng là người xếp hạng trước các người mới đúng."

Joss nhếch miệng, liếc nhìn hai người Da La cười cực kỳ âm hiểm, liếm nhẹ đôi môi, trở lại vẻ đẹp trước đó, tầm mắt lửa nóng mà cố chấp rơi vào trên người Đường Lâm.

Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thẳng vào Đường Lâm, thân mật kéo tay Đường Lâm, đáy mắt mang theo vẻ tính toán, gương mặt đáng yêu ửng hồng như quả táo, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay nhéo một cái.

Vừa nghĩ vậy, thì Đường Lâm vươn tay nhéo gò má của Joss, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, và nói: "Cảm giác cùng với tưởng tượng không khác nhau lắm, nhéo rất thoải mái."

"Ưmh ưmh! Cô •••••• đau quá!" Joss uất ức che mặt, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, đôi mắt tròn đầy hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, kéo cánh tay Horry làm nũng, nhảy đến chỗ cách Đường Lâm năm bước, rồi mới dừng lại.

Bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ chỗ bị đau, cánh mũi nhún lại, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào nức nở, Horry đau lòng mà đưa tay ôm Joss vào trong ngực, hà hơi cẩn thận, đề phòng mà nhìn chằm chằm vào Đường Lâm.

Khinh thường việc Joss kêu đau, với chút sức lực này sao lại làm Joss bị thương được, nhìn Joss tựa vào trong ngực Horry, và cẩn thận nhìn về phía cô, thì Đường Lâm cảm thấy rất thú vị.

Thái độ của giống đực đối xử với giống cái, khiến Đường Lâm rất tò mò. Không cảm thấy cưng chìu này quá mức, nghi ngờ liếc qua Da La, toát ra giọng hỏi thăm. Quét qua bộ ngực bằng phẳng của Joss thì mới phản ứng được, tại sao mấy tên cầm thú này rất thích đụng nơi đó của cô.

"Các người tới đây làm cái gì? Tôi nghĩ tôi bị Arthur mang vào bộ lạc thì các người nên phát hiện hành tung của tôi rồi chứ, tại sao hôm nay mới tới tìm tôi?"

Vén tóc rơi trên trán, lộ ra tròng mắt đen sâu thẳm, hơi thở âm u lạnh lẽo làm cho người ta có loại ảo giác không dám nhìn thẳng, Joss nhẹ nhàng nuốt nước miếng, đẩy Horry ra, đá đá vào Wall đang tựa ở trong góc, đáy mắt lộ ra vẻ nịnh hót, và nói: "Không có! Tôi nhìn thấy hành động quỷ dị của Wall đi về phía Thánh Trì, nên tôi mới kéo Horry đi tới xem một chút, không ngờ lại nhìn thấy các người ở chỗ này."

"Thật?"

"Thật mà, bất kỳ bộ lạc nào cũng sẽ không cự tuyệt sự gia nhập của giống cái, giống cái càng nhiều thì nói rõ thực lực của bộ lạc càng mạnh, cho nên cô không phải lo lắng sẽ bị đuổi ra ngoài."

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đường Lâm, Lord kéo Đường Lâm tới, nhẹ nhàng ôm lấy rồi cười nói: "Joss nói không sai, bất kỳ bộ lạc nào cũng sẽ không cự tuyệt sự gia nhập của giống cái, em an tâm ở nơi này được rồi, nhưng mà xem ra bây giờ em không thể ở lại Thánh Trì, Thánh Trì là nơi thần thánh nhất của bộ lạc, cho dù là giống cái, cũng không thể ở chỗ này, Đường Lâm có muốn ở chung với tôi không?"

"Không, Đường Lâm phải ở cùng tao, Lord mày đừng quên mày là bác sĩ, chỗ của mày e rằng không tiện lắm!" Vẻ mặt tà ác của Da La tràn đầy bất mãn, Lord quá xảo trá, lại muốn lừa gạt Đường Lâm đến nhà hắn ta, nếu như vậy tất cả bọn họ đều không có cơ hội, tuyệt đối không thể để cho âm mưu của hắn ta được như ý.

"Không được, Đường Lâm tuyệt đối không thể ở với mày, xà U Minh có tiếng háo sắc, nếu mà Đường Lâm ở với mày, không chừng sẽ bị mày ăn hết."

"Tôi cũng không tán thành Đường Lâm ở cùng Da La, nếu không Đường Lâm ở cùng tôi nhé!" Joss cười nhẹ, dịu dàng như nước mà nhìn Lord, tuyệt đối không thể để cho Đường Lâm ở cùng tên nhóc Da La kia, ai mà không biết tên nhóc kia hình thú là xà U Minh, cho dù không phải là thời kỳ động dục, thì tên nhóc kia tuyệt đối cũng không hiền lành.

Joss chỉ vào vật nổi lên ở bên dưới Da La, nụ cười lạnh lẽo không có ý tốt, rồi hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ cắt đứt lời nói của Da La, đừng tưởng rằng cô không biết tâm tư kia của hắn.

Vật kia ưỡn thật cao, đỉnh đạc nhô lên ở nơi đó, không chỉ Da La, mà Lord ở bên cạnh cũng như thế, Joss co quắp khóe miệng, làm thế nào cũng không ngờ bác sĩ chững chạc như Lord, lại khó chịu? Joss 囧囧 cúi thấp đầu, về phần Wall đáng thương, liền bị Joss coi thường, tên nhóc này tuyệt đối không để cho hắn xuất hiện ở trước mặt Đường Lâm.

Arthur thật vất vả mới có cơ hội, tuyệt đối không được cho Wall quấy rối. Có giống cái trong bộ lạc vừa ý Wall, nhưng mà tên nhóc Wall này lại bắt bẻ, vẫn không tiếp nhận người ta, liếc nhìn nước miếng chảy ở khóe miệng của Wall, lòng cảnh giác của Joss lên tới cao nhất. Sau đó nhắc nhở Horry, để cho Wall đi ra ngoài săn thú, dù sao thức ăn bên trong tộc cũng đã vơi nhiều rồi, khoảng cách lần săn thú kế tiếp cũng đã sắp tới rồi.

Wall đáng thương, đang si mê nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, nhưng hắn ta lại không biết rằng mình đang bị Joss nhắm đến, cuối cùng là không hiểu vì sao muốn giống cái, rồi ngay cả mặt của Đường Lâm cũng không thấy được. Dĩ nhiên bây giờ hắn ta còn chưa biết, nếu mà biết, đoán chừng hắn tuyệt đối không dám công khai nhìn chằm chằm mãnh liệt vào Đường Lâm như vậy, mãnh nam dáng người thanh tú.

Im lặng nghe mọi người tranh chấp, Đường Lâm trợn mắt, không phải chỉ là tìm một chỗ ở thôi à, có cần phiền toái đến như vậy không?

"Các người không cần chuẩn bị cái gì sao? Không phải nói là lễ khánh phong sao, mấy người này còn ở chỗ này làm cái gì?" Ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời treo ở đỉnh đầu, lại nhìn mọi người đứng ở bên cạnh nhà gỗ, đáy lòng buồn bực không thôi.

Horry giật giật khóe miệng, sao lại có thể không có việc gì. Nhưng Joss lại lôi kéo hắn sang đây gặp Đường Lâm, một khi Joss mở miệng, hắn nào dám cự tuyệt, nên đành phải bỏ các việc trong tay xuống, đi theo Joss tới Thánh Trì.

"Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Thanh âm chất phác âm trầm của Arthur, từ cửa Thánh Trì truyền tới, khuôn mặt yêu nghiệt xinh đẹp chứa lửa giận, mắt xếch hẹp dài nhếch nhẹ, nâng lên độ cong, làm cho người ta không lạnh cũng thấy rùng mình.

Nện bước chân chậm rãi, từng bước từng bước một, tự dưng làm cho mọi người cảm thấy áp lực. Da La khi nghe âm thanh này của Arthur, thì thân thể nhanh chóng lui ra sau lưng Đường Lâm, trình độ phúc hắc của tên nhóc Arthur này tuyệt đối không thấp hơn Joss, hắn cũng không muốn ngày sau bị hắn ta trừng trị cho chết.

"Arthur, em tới đúng lúc, chúng ta đang thương lượng xem Đường Lâm nên ở đâu?"

Joss khó hiểu ném ánh mắt về phía Arthur, nhắc nhở em trai mình cẩn thận một chút, gần đây ở bộ lạc có rất nhiều sói, phải cẩn thận đề phòng mới được, để tránh đến lúc đó Đường Lâm bị người khác cướp đi mới hối hận, khi đó thì đã chậm rồi.

Nhìn Arthur, Lord tức giận đến mức toàn thân phát run, tên nhóc này tốc độ trở về thật là nhanh, thời gian hắn và Đường Lâm ở với nhau mới chỉ một hai canh giờ, những người này liền xuất hiện, thật sự cho hắn là người chết sao, Lord phát điên vẻ mặt nhăn nhó, rất khó chịu, lực ôm vai Đường Lâm cũng tăng không ít.

Đường Lâm cúi thấp đầu, im lặng không nói gì, và ngáp dài, đối với cô mà nói ở đâu cũng không sao? Cô thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần có một chỗ ở là được rồi, ánh mắt bất ngờ đối diện với Wall ở trong góc, khóe miệng giật giật.

Da thú vén lên, vật kia cao vút to đen, có tinh thần hướng về phía cô chào hỏi, chịu đựng đầu đầy hắc tuyến rồi bỗng chốc xoay đầu đi, lắc lắc, coi thường ý muốn nôn mửa nơi cổ họng.

Khác thường của Đường Lâm, những người khác đều nhìn thấy, thuận mắt nhìn sang rơi lên trên người Wall, mọi người chợt run lên, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, tiếng ngón tay siết chặt vang lên.