Cùng Thế Thân Yêu Đương

Chương 4




"Chúng ta là đoàn đội của chị Khinh Lộ.Phải đi theo chị Khinh Lộ, hiểu không?"

Làm trợ lý bên người ảnh hậu, Lưu Nhạc Nhạc cũng coi như có kiến thức rộng rãi, giới giải trí muôn hình muôn vẻ nàng đều gặp cả.

Đối với loại như Thẩm Ngộ chỉ biết chơi xấu sau lưng, tránh càng xa càng tốt.

Huống chi, Tống Phiên Tiên lớn lên xinh đẹp, lại không địa vị, dễ dàng trở thành mục tiêu để cặn bã xuống tay.

Lưu Nhạc Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nhưng nàng cũng không thể mở miệng ra là nói chuyện xấu của Thẩm Ngộ, chỉ có thể thấm thía mà dặn dò nói: "Cô mới vừa vào vòng không hiểu được đâu, cứ nghe tôi, tôi sẽ không lừa cô."

Giản Nhất Hâm không có giải thích, cũng không truy vấn tại sao phải đề phòng Thẩm Ngộ, chỉ cười gật đầu: "Tôi biết."

Lưu Nhạc Nhạc lúc này mới yên tâm, thì thầm mà nói chuẩn bị tốt những việc cần lưu ý khi phỏng vấn, hoàn toàn đem Tống Phiên Tiên xem như người mới mà chỉ bảo.

Giản Nhất Hâm không nghĩ tới Lâm Khinh Lộ sẽ cho chính mình cơ hội này, điều này không có trong cốt truyện.

Bất quá 09 rất vui vẻ:"Điều này nói rõ ký chủ cùng nhiệm vụ đối tượng quan hệ đã trở nên thân thiết hơn, phương hướng mà ký chủ nỗ lực cũng không sai."

Phỏng vấn là việc của buổi chiều, đoàn phim sẽ không vì một video phỏng vấn ngắn mà có bất kì gợn sóng nào, việc quay phim vẫn đang từng bước tiến hành

《 Chiêu Nương 》 bộ phim này chủ yếu là nữ chính diễn, Thẩm Ngộ là nam chính, nhưng suất diễn cơ bản cùng nữ phụ Diệp Tử Huyên tương đương.

Cốt truyện phim thiên thiên về truyền cảm hứng, niên đại cùng loại với Hoa Quốc thời dân quốc, chuyện xưa kể về nữ chủ Tiết Doanh Chiêu bị bán vào vũ phường, nữ chủ từng bước một trở thành đỉnh cấp vũ giả, bị tôn xưng là Chiêu Nương.

Ở trong quá trình này, nàng gặp Thẩm Ngộ đóng vai thiếu gia quý tộc, Diệp Tử Huyên đóng vai còn lại là thanh mai trúc mã* của thiếu gia quý tộc.

thanh mai trúc mã*: bạn từ thuở nhỏ

Mổ ra lớp áo nghệ thuật bên ngoài, là một câu chuyện tình tay ba kinh điển, theo lý thuyết Lâm Khinh Lộ rất chướng mắt loại cốt truyện này.

Nhưng cùng một chuyện xưa, từ một người khác viết ra, lại là hoàn toàn khác biệt.

Lâm Khinh Lộ đảm nhận vở kịch này, chủ yếu bởi vì đạo diễn là Vu Ba.

Hắn tính tình cổ quái, cực có tài văn chương. Chụp phim thương mại khả năng không thành công, nhưng loại nữ nhân uyển chuyển nhu mỹ này, mang theo chút tươi cười phong tình thấm vào cốt tủy thời cố đô, lại là nghề của hắn.

"Đạo diễn Vu hôm nay không có tới sao?" Giản Nhất Hâm đi theo sau vị trí của camera, thấp giọng hỏi Lưu Nhạc Nhạc.

Lưu Nhạc Nhạc đồng dạng nhỏ giọng nói thầm: "Nghe nói hắn muốn ăn cá sông, đi câu cá rồi."

Giản Nhất Hâm không nhịn được mà bật cười, vị đạo diễn này quả nhiên là hành xử khác người.

Diệp Tử Huyên đang ở giữa sân làm cuối cùng điều chỉnh, Thẩm Ngộ ghé vào bên cạnh nói chuyện, hai người khinh thanh tế ngữ, thường thường cười vài tiếng, bộ dáng quan hệ rất tốt.

Lâm Khinh Lộ chiếm lấy vị trí chiếc sofa xanh ngọc nhung của quý tộc tiểu thư, một thân sườn xám cũ màu hồng mai làm từ sa tăng trắng thuần, hai chân thon dài tinh tế giao điệp lại, trong tay cầm một phen quạt đàn hương, khi quạt vừa di chuyển, một làn gió mang theo hương thơm lan tỏa.

Xanh ngọc khiến nàng trắng đến phát sáng lên, vòng eo lõm vẽ ra đường cong mê người. Giữa từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, toàn là phong tình khó có thể nói ra.

Lâm Khinh Lộ cười nhạt, mặt mày cất giấu móc, đem toàn bộ lực chú ý của đoàn phim đều câu đi.

"Đạo cụ này mua chỗ nào, mùi hương quá nồng." ngoài miệng Lâm Khinh Lộ cùng Triệu đạo tám chuyện, đôi mắt lại hướng xem chính mình vũ thế.

Nàng hoá trang nhẹ, mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên, trang điểm mắt là phần quan trọng nhất trong những phần quan trọng, đuôi mắt được phác hoạ tinh tế qua, sắc đỏ làm say lòng người.

Hàng mi dài phảng phất không có trọng lượng, khi xem người, uyển chuyển nhẹ nhàng xòe ra.

Giản Nhất Hâm đón nhận một đôi mắt câu hồn nhiếp phách như vậy, là nữ nhân, thế nhưng tim đập cũng không cẩn thận lỡ một nhịp.

"Khinh Lộ tỷ thật là yêu tinh sống." Lưu Nhạc Nhạc che lại trái tim, hít vào một hơi thật sâu.

Giản Nhất Hâm rất là tán đồng.

Nàng trong mắt mang theo thưởng thức, đúng là cấp SSS xếp trên tất cả mọi người.

Chỉ có người như vậy, mới xứng được đến hết thầy thứ tốt nhất trên thế giới.

Lâm Khinh Lộ được như ý nguyện mà câu được người muốn câu, đôi mày trăng rằm khẽ nhướng, trong lòng đắc ý, càng thêm trêu hoa ghẹo nguyệt.

Diệp Tử Huyên cũng ở trong đây, sao có thể không chú ý tới Lâm Khinh Lộ.

Sườn xám của nàng dùng chất liệu càng cao cấp hơn, được ủi và làm thẳng, vải dệt toát ra ánh sáng bóng bẩy. Bộ sườn xám trên người Lâm Khinh Lộ được làm đơn giản cũ kỹ căn bản không thể so sánh.

Mới đầu nàng còn tùy ý tạo hình sư vì chính mình mà điều chỉnh chi tiết, chính mình cùng Thẩm Ngộ chuyện trò vui vẻ.

Mà khi Lâm Khinh Lộ nổi lên hứng thú, ngồi vào trên sô pha, thanh âm ồn ào xung quanh đều nhỏ đi.

Phảng phất sợ quấy nhiễu Lâm Khinh Lộ.

Diệp Tử Huyên không thể không thừa nhận, Lâm Khinh Lộ ở đâu, đều có thể làm chính mình trở thành trung tâm.

Những người khác, chỉ có thể trở thành bình thường, ánh sáng ảm đạm.

Diệp Tử Huyên mất mát mà cúi đầu, dần dần không có hứng thú nói chuyện.

Thẩm Ngộ làm sao không rõ, ngay cả hắn, rõ ràng chán ghét Lâm Khinh Lộ, lâu lâu sự chú ý cũng sẽ rơi xuống trên người nàng, bị ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng.

Thẩm Ngộ an ủi dịu dàng: "Tử Huyên, chờ lát nữa phải biểu hiện thật tốt, kỹ thuật diễn của em đã có tiến bộ rất lớn, nhất định có thể."

Diệp Tử Huyên nâng lên khuôn mặt nhỏ, cảm kích mà nhìn Thẩm Ngộ: "Cảm ơn anh, A Ngộ."

Ở nơi mọi người nhìn không tới, Diệp Tử Huyên khóe môi buông xuống, trên mặt không có biểu tình gì.

Mặt là trời cao cho, nàng so không nổi. Nhưng ở trong diễn kịch nàng lâu nay tập luyện nhiều như vậy, cũng nên nhìn thấy chút hiệu quả.

Trận này màn ảnh nhiều cảnh diễn, quay chụp tới buổi chiều, Lâm Khinh Lộ vẫn là lớp hoá trang này.

Giữa chừng ngừng vài lần, trừ bỏ vài lần đạo cụ không đáp đủ yêu cầu, đều là Diệp Tử Huyên NG*.

NG*: NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng

Cũng không phải kỹ thuật diễn của nàng có bao nhiêu kém, mà là bộ điện ảnh này muốn đem vẻ đẹp của nữ nhân quay đến mức tận cùng, không chỉ yêu cầu một mình Lâm Khinh Lộ, là toàn bộ nữ nhân trong phim, đều phải phong tình mười phần.

Nói trắng ra là, nói trắng ra là Diệp Tử Huyên không đủ vị nữ nhân.

Giản Nhất Hâm ở bên cạnh nhìn nửa ngày, trong lòng không khỏi cảm thán Diệp Tử Huyên cũng không dễ dàng.

Nữ nhân đẹp một nửa là bề ngoài, một nửa là tự tin.

Ở Lâm Khinh Lộ trước mặt giữ vững tự tin, quá khó khăn.

Tới rồi buổi chiều, nhân viên làm việc bên V video lại đây, Giản Nhất Hâm đi theo đồng nghiệp có tên trên danh sách cùng nhau đi qua chuẩn bị quay chụp.

Video ngắn kiểu này quay chụp chủ yếu là khôi hài ngốc nghếch, không quá nghiêm túc, địa điểmlliền chọn một gian phòng nghỉ ở studio.

Giản Nhất Hâm không có áp lực gì, chỉ cần nói về những chuyện thú vị khi thử kính vào múa thế, giống " Làm múa thế cho ảnh hậu là cảm giác gì" là được.

Bộ kế hoạch đối với nhan sắc của múa thế cực độ vừa lòng, ngoài miệng không nói rõ, nhưng lập tức ở trên kịch bản gốc thêm cho Giản Nhất Hâm nhiều hơn vài vấn đề.

Áp trục*! Cần thiết áp trục!

Áp trục*: Màn chót của vở tuồng, vở kịch. Còn gọi là Áp trụ, giống với vedette á.

Kế hoạch có thể tưởng tượng, video của kỳ này đọ hot tuyệt đối sẽ vượt qua dĩ vãng. Một cái là dính Lâm Khinh Lộ tên tuổi, hiện tại lại có chất lượng màn ảnh cao, cái gì cũng không lo.

Bộ kế hoạch tưởng tượng hoàn mỹ, hoàn toàn không nghĩ tới hiện thực còn có thể càng tuyệt hơn ——

Khi Giản Nhất Hâm ghi hình đến vấn đề cuối cùng.

"Phiên Tiên cùng Lâm lão sư đã tiếp xúc một

thời gian, có hay không phát sinh chuyện gì thú vị, lặng lẽ nói cho chúng ta được không?" người dẫn chương trình trẻ tuổi cười hì hì hỏi.

Giản Nhất Hâm đối mặt với màn ảnh, biểu tình tự nhiên, nghe thế, nàng nhấp môi cười cười,chọn những việc nhân viên cả đoàn phim đều biết đem nói:

"Tôi nhớ rõ có một lần, Lâm lão sư mua trà chiều cho mọi người trong toàn đoàn phim. Mua tới mua đi, lại thiếu phần của chính mình, chỉ có thể nhìn mọi người ăn."

Giản Nhất Hâm đem một đoạn ngắn ngủn nói ra cảm xúc tuyệt vời, người dẫn chương trình trẻ tuổi cười chân thật tình cảm, cầm lòng không đậu truy vấn nói:

"Sau đó thì sai?"

Câu chuyện này không có sau đó.

Giản Nhất Hâm tươi cười bảo trì bất biến, trong lòng suy nghĩ này nên biên như nào nữa đây.

Lúc này, cánh cửa phía sau cô bị mở ra.

Mỹ nhân dân quốc*một thân sườn xám thuần tịnh rải hồng mai chậm rãi đi vào màn ảnh.

Dân quốc*: là một thời kì của Trung Quốc từ năm 1912-1949

Dáng người cao nhồng, uyển chuyển nhẹ nhàng

thướt tha. Đoạn đườngngắn ngủn vài bước, đi lên giống dương liễu phiêu đãng, bình tĩnh, yểu điệu nhiều vẻ.

Nàng đi đến bên cạnh Giản Nhất Hâm, phiến quạt gỗ đàn nhẹ lay động, sóng mắt như yên, thanh âm đi theo lưu chuyển:

"Sau đó?"

"Sau đó, Phiên Tiên lén đưa tôi một phần điểm tâm ngọt."

PTác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon nha