Thực ra, ban đầu anh đã muốn tìm hai tên vô lại kia rồi, tối hôm đó nhìn thấy Tô Ánh cõng Đồng Uyển về nhà, anh đã đi điều tra camera.
Chỉ là camera của cửa hàng gần đó thực sự quá mờ.
Không ngờ anh còn chưa ra tay, Tô Ánh đã sắp xếp để bọn chúng tự mình tìm đến cửa.
Bọn chúng liên tục gọi điện thoại cho anh, nói là trong tay có ảnh chụp Đồng Uyển tối hôm đó, lời lẽ tục tĩu bẩn thỉu.
Lục Tuân biết tối hôm đó căn bản không có chuyện gì xảy ra, Tô Ánh chẳng qua chỉ là muốn kích thích anh.
Dù sao, cũng sắp đến buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường và buổi bảo vệ luận án dự án rồi.
Máy tính của anh có dấu vết bị xâm nhập, anh dứt khoát tiếp tục cập nhật dữ liệu sai, còn trên máy tính của giáo sư Liêu thì tiến hành khớp mô hình thật.
Trước khi buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, anh đến quán rượu nhỏ mà hai tên kia nói, âm thầm quan sát một vòng, quả nhiên phát hiện ra chiếc camera đã được bố trí sẵn trong bóng tối.
Không sao, chiếc camera trong n.g.ự.c anh, sẽ chỉ quay rõ nét hơn mà thôi.
Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng.
Côn đồ là không thể nói lý lẽ, mà Lục Tuân cũng không định nói lý lẽ với bọn chúng.
Vì vậy, vào khoảnh khắc hai tên kia liên tục khiêu khích anh không thành mà rút d.a.o lao về phía anh, anh đã ra tay.
Thật ra anh đã đợi khá lâu rồi.
Hai tên kia chắc cũng không ngờ Lục Tuân lại có thể đánh như vậy, trực tiếp bị đánh cho choáng váng.
Đánh xong, anh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống đối diện hai tên đang mặt mày bầm dập run rẩy.
"Nói đi."
"Nói xong, tôi đưa hai người đến bệnh viện."
Thực ra, anh cũng đã từng tưởng tượng đến rất nhiều kết cục với Đồng Uyển.
Ở bệnh viện, nhìn hai chữ "Đồng Uyển" liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, anh tắt máy, trả lời tin nhắn WeChat.
"Anh không sao."
"Anh đang ở đâu?" Tin nhắn của cô nhanh chóng gửi đến.
Anh gửi định vị bệnh viện cho cô, sau đó tắt điện thoại, nhìn dòng người qua lại, ngọn lửa nhỏ trong lòng đã tắt ngấm, dường như lại âm ỉ cháy lên vì bốn chữ "anh đang ở đâu".
Có lẽ cô đang lo lắng cho anh.
Vậy có phải là...
Một tia lửa, cũng có thể bùng cháy dữ dội.
Có những suy nghĩ, một khi đã xuất hiện, thì rất khó kìm nén.
Vừa lúc có một cô y tá đi ngang qua anh.
"Chị y tá ơi." Anh ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt trong veo nhất. "Có thể cho em mượn một ít băng gạc được không ạ?"
Khuôn mặt anh vốn dĩ đã rất đẹp trai, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người lớn xưa nay chưa bao giờ là vấn đề khó khăn, huống hồ gì bây giờ còn có hai vết thương nhỏ, càng khiến người ta thương xót hơn. Cô y tá lập tức đỏ mặt, đưa cho anh một cuộn băng gạc lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/cung-thanh-mai-truc-ma-choi-tro-yeu-duong/chuong-43-2-hoan.html.]
"Lục Tuân, cậu đúng là xấu xa." Anh vừa quấn băng gạc lên tay, vừa nghĩ.
Nhưng mà, không muốn buông tay.
Cứ xấu xa thêm một lần nữa vậy.
...
Thật ra, anh cũng không ngờ cô lại khóc dữ dội như vậy.
Anh chỉ muốn nhìn thấy cô bộc lộ cảm xúc thật với anh, nói thật lòng với anh, chứ không phải muốn làm cô khóc.
"Thôi vậy." Lục Tuân nghĩ.
Dù sao sau này sẽ không để cô có cơ hội khóc nữa.
Sau khi buổi bảo vệ luận án kết thúc, cuộc sống trở nên bình yên, nhưng vấn đề lớn nhất, vẫn chưa được giải quyết.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh đã đi gặp mẹ của Đồng Uyển, Trịnh Dung.
Cuộc nói chuyện đó, cũng coi như vui vẻ.
Anh chân thành, thẳng thắn nói với đối phương về tình cảm của mình dành cho Đồng Uyển, cũng thật lòng xin lỗi vì sự buông thả nhất thời của mẹ mình.
Anh cũng đã nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình.
Phương Dao xưa nay sống rất phóng khoáng, bà ấy quả thực không phải là người có đạo đức cao thượng, với bố Đồng Uyển cũng chỉ là vui đùa qua đường, nhưng đối phương là chồng của bạn mình, nên thực ra trong lòng bà ấy cũng luôn dằn vặt.
Thẳng thắn rồi, có lẽ sẽ tốt hơn.
Phương Dao và Trịnh Dung nói chuyện như thế nào, Lục Tuân và Đồng Uyển đều không biết, sau khi nói chuyện xong, Phương Dao chủ động đề nghị bà ấy sẽ ra nước ngoài sống mấy năm.
Còn vụ kiện ly hôn của Trịnh Dung cũng diễn ra khá suôn sẻ, bà ấy đã có được thứ mình muốn.
Mọi chuyện đều đã đâu vào đấy.
Kỳ nghỉ đông, Lục Tuân và Đồng Uyển dự định cùng nhau đi xem cực quang.
Trên máy bay, Đồng Uyển nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Ván cuối cùng, hình như chúng ta... hình như vẫn chưa đưa ra yêu cầu."
"Yêu cầu, chẳng phải đã đưa ra rồi sao?" Anh cười.
"Cái gì ạ?" Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
"Mối quan hệ yêu đương của chúng ta theo yêu cầu của ván đầu tiên, là đến hết học kỳ này." Anh mỉm cười. "Vậy thì yêu cầu của ván cuối cùng chính là..."
Hai người mười ngón tay đan vào nhau.
"Chúng ta ở bên nhau."
"Lần này, thời hạn là mãi mãi."
(Hoàn)