Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 2: Công tử Lưu Phương (1)




Công tử Lưu Phương (1)



Từ bậc thang trước đại điện Xuất Vân có thể quan sát cả một mảnh trời rộng lớn. Mỗi ngày đến giờ mẹo, chúng đệ tử đều tụ tập ở đây, ngồi hướng về phía mặt trời, hoặc là yên lặng suy nghĩ, hoặc là đọc sách chuyên chú.



Liên Tống đi theo phía sau mọi người, thấy mọi người ở bên trong vẫn mặc quần áo thủy sắc đơn bạc như cũ, nàng không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng đi vào.



Trước mặt là hai thiếu niên cầm kiếm trong tay, họ dậy sớm đến phía sau núi luyện công nên bây giờ vẻ mặt mệt mỏi. Nhìn thấy Liên Tống thì tinh thần hưng phấn lên, một tên đối với tên kia chắp tay nói: “Nhìn xem, là vợ người đánh cá, hắc hắc…”



Tiếng cười dần dần đi xa, Liên Tống bất đắc dĩ thở dài. Khi vừa mới đến ngọn núi này, nàng thấy mỗi người ở đây đều thực kỳ lạ, nhưng sau này nàng mới nhận ra, ai là người bình thường ở đây thì người đó mới là ngoại tộc.



Nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như nam nhi, cha mẹ đều là người phóng khoáng, chưa bao giờ nói cho nàng biết việc kết hôn nam nữ là việc mà một tiểu cô nương chưa xuất giá như nàng có thể nghị luận. Ở quê nhà nàng, nếu có nữ tử coi trọng nam tử thì liền đưa túi thơm, nam tử nếu có ý thì nhận lấy, dựa theo ngày sinh tháng đẻ để tìm gia đình nữ tử cầu hôn. Có nữ tử chưa kịp mười tuổi đã tặng túi thơm ra ngoài, Liên Tống không phải không thấy qua. Không giống nơi này, thật nhiều quy củ…



Nhưng nàng lại nghĩ nơi này ăn no mặc ấm, còn có việc để làm, không đến mức quá nhàm chán, xem như qua một ngày vui một ngày, nàng cũng không để ý nhiều như vậy. Nếu có thể theo vị cao nhân nào đó học võ công thì nàng vui đến mức có thể thành tiên a.



Tâm tình tốt, Liên Tống vừa hát điệu hát dân gian vừa đến nhà bếp, lấy ra một cái thùng gỗ cùng cây chổi đến Nghênh Huy Uyển để tiến hành công việc dọn dẹp ba ngày một lần này. Nghênh Huy Uyển là nơi ở của các tiểu đệ tử, trong viện có hai cây ngô đồng trăm năm, mùa đông lá rụng rất nhiều, nàng phải thường xuyên quét tước.



Vỗ dĩ việc quét tước không phải chuyện của nàng, nàng tuy là đệ tử vô danh có địa vị thấp nhưng vẫn khác với người hầu. Mấy năm trước võ lâm trung nguyên cùng ma giáo liên tiếp ác chiến, mặc dù thắng nhưng hai bên đều tổn thất nghiêm trọng. Huyền Tông Môn mất đi hơn một nửa, người như nàng, không có võ công lại không có người dạy dỗ nên bị phân công đi làm tạp vụ.



Huyền Tông Môn có quy định rất nghiêm khắc, đệ tử vô danh không thể tập võ, muốn tập võ phải trải qua sự thử luyện của sư phụ, nếu đạt thì sẽ hóa cấp cho đệ tử, từ đó mới tập một ít võ công cơ bản. Mà sư phụ nàng bái lại là một người mộc mạc, biết đệ tử bọn họ tư chất có hạn nên cũng không bắt buộc họ phải luyện võ. Tính tình sư phụ tốt như vậy, đương nhiên đệ tử dưới quyền đều bị phái đi làm công việc phục vụ.



Lúc trước khi kết thúc lễ bái sư, nàng nghe có người nói, đây là lần đầu tiên sư phụ nàng nhận đồ đệ, chính là nàng. Những người đó nói: “Trước kia đều là sau khi người khác nhận còn thừa, không ai cần, hắn mới tốt bụng mà tiếp nhận. Bài học đầu tiên là cách hít vào thở ra, bài thứ hai là tâm pháp giúp thân thể khỏe mạnh, họ bình an đến năm mười tám tuổi thì được trả về gia đình. Lần này hắn chỉ nhận nữ oa kia, chẳng lẽ nhìn ra nàng có thiên chất gì đó nên muốn bồi dưỡng, muốn trở nên nổi tiếng?”



Nàng nghe vậy đương nhiên cao hứng, nghĩ đến nàng cũng được sư phụ coi trọng. Ai ngờ sáu năm đi qua…



Không phải sáu ngày, cũng không phải sáu tháng, là sáu năm... Nàng gặp sư phụ tổng cộng hai lần. Một lần là Huyền Tông Môn cử hành đại lễ trừ ma, các đại môn phái trong võ lâm đều tề tụ, khách quý chật nhà, đèn đuốc sáng trưng, nàng thấy sư phụ tránh ở Nghênh Huy Uyển cắn hạt dưa. Một lần khác là đại thọ chín mươi tuổi của sư tôn, hắn gọi nàng lại, hỏi nàng có gặp Viên thượng sư chưa….Hắn đem nàng trở thành đệ tử Viên thượng sư.



Sáu năm sau, trong đám bái sư cùng nàng, rất nhiều người đã thành Vũ đệ tử. Nàng vẫn là một người vô danh.



Sau đó nghe nói sư phụ đi bế quan. Lại có người nghị luận: “Một năm thì bế quan hơn mười tháng, có ích lợi gì đâu. Tư chất có hạn, thứ muốn luyện lại là võ công không tầm thường, tuy tuổi trẻ bây giờ có chút thành tựu, nhưng nếu muốn đạt đến cảnh giới của Viên thượng sư là tuyệt đối không có khả năng.”



Nghe người ta ở sau lưng châm chọc ân sư của mình, theo lý nào có thể mặc kệ. Liên Tống đẩy cửa vào, chính nghĩa mà nói: “Sư phụ ta là từng bước mà đạt được thành tựu hôm nay, các ngươi có thể sao, có tư cách gì ở sau lưng bàn luận về hắn.”



“Ta bàn luận, thì thế nào?”



Vừa nghe đến âm thanh này, Liên Tống thầm nghĩ không tốt, oan gia ngõ hẹp. Nàng không dự đoán được đồ đệ yêu quý của Viên thượng sư, đường đường là Quán đệ tử, Từ Huyễn, lại ở Trà Thủy Các nói chuyện phiếm với người khác.



Khó trách những người này lại đi hạ thấp sư phụ của nàng, thì ra là Viên thượng sư đánh rắm. Liên Tống muốn phản bác hai câu nhưng đối diện với đôi mắt phượng lạnh như băng của Từ Huyễn kia, tim nàng run cả lên.



Từ Huyễn này thật giống sư phụ hắn, đều là người mặt lạnh, làn da như bông sen trắng, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Liên Tống không cẩn thận “chơi đùa” hắn một lần, sau đó là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng a. Từ nay về sau chỉ cần nơi nào có Từ Huyễn, nơi đó tuyệt không có Liên Tống.



“Không biết là Từ sư huynh, là ta đường đột, tạm biệt!”



Liên Tống ôm quyền hành lễ, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.



Nghĩ đến lần đó chính mình yếu đuối, Liên Tống ảo não vẫy vẫy cái chổi. Nếu lại có lần sau, lại có lần sau…Nàng vẫn là chạy nha. Từ Huyễn kia không phải dễ chọc, dại gì chui đầu vào nha.



Vừa quét tước vừa suy nghĩ, xem thời gian, sắp đến giờ các Quán đệ tử trở về, Từ Huyễn nhất định cũng thế. Liên Tống đem lá cây bỏ vào thùng gỗ, khiêng chổi cùng cái thùng theo con đường nhỏ chạy đi.



Phía sau núi có rất nhiều loại cây. Đi vào nơi sâu thẳm trong núi rừng yên tĩnh, ánh mặt trời không thể chiếu tới để xua đuổi những đám sương lượn lờ dày đặc trong đó, u nhã nhưng quỷ dị. Hai má Liên Tống bị dính cái gì đó ẩm ướt, lạnh đến chết lặng. Không biết vì sao trong lòng nàng hoang mang rối loạn, một đường chạy đến rừng cây kia, buông cây chổi, sau đó ảo não đem lá trong thùng gỗ đổ vào hố đất dưới cây đại thụ.



Hố đất này từng là nơi những người săn bắn dùng bắt thú, sau đó nàng phát hiện. Cũng không có gì, chỉ là dùng làm nơi đổ lá rụng, năm rộng tháng dài, lá rụng tích tụ càng nhiều, trong hố lại càng trở nên ấm áp tươi xốp. Có cơ hội nàng liền trốn vào đó ngủ một giấc, khoái hoạt như thần tiên.



Hôm nay không thể ngủ, sư huynh quản lý nhà bếp lệnh cho nàng trước buổi trưa phải mang dụng cụ quét tước trả lại, nếu có gì sơ suất sẽ bị phạt. Liên Tống vỗ vỗ bụi trên tay, cất bước muốn chạy, mơ hồ nhìn thấy trong hố có chút ánh sáng hiện lên. Nàng tò mò thò đầu nhìn vào, bên trong đám lá khô vàng, một đôi mắt yêu mị đang nhìn nàng.



“Má ơi!” Nàng sợ tới mức mông chạm đất.



Yêu, yêu tinh? Liên Tống lui về sau vài bước, vỗ ngực trấn định, nghĩ rằng: không không không, trên đời này nào có yêu tinh, sợ là có đệ tử nào đó trên núi bị té xuống đi.



Nàng thật cẩn thận đi đến gần cái hố, thò người vào nhìn nhìn, trên đám lá rụng hỗn độn có một người ngồi ở trên. Nàng vỗ ngực thở phào, giương giọng hỏi: “Uy, ngươi có sao không a, có muốn ta đến giúp không?”



Người nọ giương mắt nhìn nhìn nàng, bất động cũng không đáp.



“Uy.” Liên Tống thấy hắn không nói lời nào, lại nói, “Có phải người ngã đến hỏng rồi hay không?”



Người nọ tựa hồ như trừng mắt nhìn nàng, lông mi khẽ động, Một mảnh lá từ trên mặt rơi xuống lộ ra cái mũi thẳng. Hắn ho nhẹ, ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, làm ngươi sợ.”



Ánh sáng không nhiều lắm, Liên Tống không thấy rõ dáng vẻ của hắn, nhưng nghe giọng hắn ấm áp đến kì lạ, hắn nói: “Cho hỏi ngươi có phải là đệ tử Huyền Tông Môn không? Ta vô ý rơi xuống đây, trên người trúng độc không thể cử động, mới nãy ngồi vận khí một canh giờ mới có thể nói chuyện, hiện nay chân tay vẫn bất động. Có thể làm phiền ngươi một chuyện không, đến Vân Điện mời Viên thượng sư đến đây?”



m thanh này…Liên Tống nhìn chăm chăm người phía dưới không nói gì.



Đợi không được câu trả lời của nàng, người nọ cười bổ sung một câu: “Sau khi ổn thỏa ta xin cảm tạ.”



“Sư phụ!” Liên Tống kinh hỉ kêu to: “Người là sư phụ của đồ nhi sao?”



“Sư phụ ngươi là ai?”



“Sư phụ đồ nhi là đệ tử thứ sáu của Hồng Mộ sư tôn, Kim thượng sư Kim Nhật Lãng. Người có phải là Kim thượng sư không?”



“Không sai...” Người nọ dừng một chút: “Ngươi là đồ đệ của ta sao?”




“Đúng vậy, đồ nhi là nữ đệ tử ngươi thu nhận sáu năm trước, đồ nhi gọi là Liên Tống, người còn nhớ không?”



Sư phụ a, hai ta tốt xấu gì cũng là thầy trò sáu năm, gặp mặt ba lượt, sao người lại có thể quên đồ nhi. Liên Tống nghẹn khuất trong lòng, dùng sức tìm hiểu bản thân, hận không thể đem mặt mình tới trước mặt sư phụ.



“Ngươi cẩn thận.” Kim Nhật Lãng nhắc nhở: “Đừng để ngã xuống.”



Sư phụ thật sự là ôn hòa từ thiện, trong lòng Liên Tống hiện lên ý nghĩ này nên đối với tình cảnh của sư phụ trở nên sốt ruột.



“Đồ nhi tới cứu người!” Nàng vỗ ngực đứng lên, xoay người chạy đến dưới một cái cây, lấy tay đào bùn đất lên, đào ra một cái bao bố, trong bao có một cái hộp nhỏ. Trong đó có ít trái cây, nước, cùng với một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái. Tất nhiên đây là nàng trộm được của những người thợ săn.



Đem dây thừng cột vào một cái cây ở trên, lôi kéo cho đến khi thấy đủ chắc chắn, nàng cầm một đầu khác thả người xuống động.



“Ai, đừng...” Kim Nhật Lãng vừa định ra tiếng ngăn cản, Liên Tống đã ở trước mặt hắn.



Lá cây xốp, Liên Tống dần dần thích ứng được với ánh sáng trong động, thấy sư phụ như tiên tử nhưng toàn thân lại dính đầy lá cây bẩn, cả người không thể động đậy, dáng vẻ rất ủy khuất, nàng liên hăng hái nói: “Đồ nhi không biết sư phụ ở ngay dưới, ngã vào người sư phụ, đồ nhi thất lễ!”



Nàng nhanh chóng đứng lên, phủi đi lớp lá trên người sư phụ, thoạt nhìn rất lỗ mãng nhưng động tác lại cẩn thận chu đáo.



Mùi thơm nữ nhi đưa đến chóp mũi, Kim Nhật Lãng hơi ngạc nhiên, ánh mắt rũ xuống.



Sau khi làm sạch, Liên Tống quỳ trước mặt hắn, nhìn thấy sư phụ một như tiên nhân nhưng lại nhếch nhác nên không thể nhịn cười. Không biết vì sao, nàng cảm thấy sư phụ rất thân thiện: “Tốt rồi sư phụ.” Nàng kêu lên.



Kim Nhật Lãng nâng mắt lên, khuôn mặt rất dịu dàng, hắn cùng Liên Tống đối diện một lát, rốt cuộc cúi đầu nở nụ cười.



“Sư phụ cười cái gì?” Liên Tống hỏi.



Kim Nhật Lãng khụ khụ, cười nói: “Ta nhớ rõ ngươi, sáu năm trước ở lễ bái sư, tuy lời nói có chút thô tục nhưng bản chất tốt đẹp thuần thiện.”



“Hắc hắc...” Liên Tống ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.



“Ngươi cũng nhảy xuống, làm sao lên được?” Hắn hỏi.



“Lên được.” Liên Tống tự tin nói, kéo đầu dây thừng qua cho hắn xem.



“n.” Kim Nhật Lãng vuốt cằm nói: “Vậy làm phiền ngươi, trở về Huyền Tông Môn mời Viên thượng sư đến, nói vi sư trúng độc bị nhốt trong động, nói hắn mang một viên hi lai đan đến đây.”



“Vâng, đồ nhi lập tức đi.”



Liên Tống đem dây thừng cột vào bên hông, lại nghe Kim Nhật Lãng nói: “Chậm đã, ngươi lại đây trước đi.”




Tưởng là sư phụ còn muốn dặn dò gì, Liên Tống theo lời đi qua. Kim Nhật Lãng nhắm mắt lại, tụ chân khí vào hai bàn tay, sau một lúc hai tay có thể cử động chút ít, hắn mở mắt từ bên hông lấy ra một viên thuốc màu xanh.



“Vừa nãy chưa kịp nói, trên người ta trúng độc tên là Dẫn Cổ Thảo, ta đã dùng nội lực khống chế, nhưng quần áo còn dính một chút, người vừa mới chạm vào ta nên cũng bị dính nhưng lượng rất nhỏ, độc tính không lớn. Ngươi không có nội công hộ thể, có thể ăn viên dược này là được.” Hắn đem đan dược đưa tới trước mắt nàng.



Sư phụ thật là cẩn thận, Liên Tống cảm kích vươn tay. Mở lòng bàn tay ra, trên mặt nàng nhất thời quẫn bách, nàng lập tức đem bàn tay đen thui lùi về sau. Hai tay nàng lau mạnh trên quần áo, chà đến nóng, đến khi cả hai bàn tay đều cảm thấy chảy mồ hôi.



Ngón tay thon dài của Kim Nhật Lãng để ở môi nàng, đầu ngón tay đưa dược vào trong miệng nàng.



“Đi đi.” Kim Nhật Lãng nhợt nhạt cười nói.



Liên Tống đi ra khỏi động, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh mặt trời sáng lạn phủ kín cả cánh rừng, thật khác với sự âm u trong động. Nàng tháo dây thừng bên hông ra liền chạy đi, chạy được vài bước, bên tai như có tiếng thở dài, nàng thấy kinh dị nhìn trái nhìn phải.



Chỉ thấy có một con chim họa mi ở trên cao.



“Là ngươi thở dài sao?” Nàng ngẩng đầu ngơ ngác hỏi.



Hoạ mi không đáp, vẫy cánh cao chạy xa bay



Công tử lưu phương (2)



Cả người thở liên tục, lúc này nàng thật khâm phục những người có khinh công. Từ sau núi đến Vân Điện cũng vài dặm, người khác ở trên không trung đạp vài cái chưa tới nửa khắc là tới nơi, nàng thì phải chạy gần nửa canh giờ.



Thật vất vả mới nhìn thấy kim đỉnh của Vân Điện, nàng dừng chân lại nghỉ ngơi, một tiếng trống vang lên càng làm tinh thần nàng thêm hăng hái.



“Ai u!”



Một nam tử áo xám đang từ bậc thang đi xuống kêu thảm lên một tiếng, hắn bị Liên Tống va phải.



Liên Tống chụp lấy lan can bằng đá, tập trung nhìn người trước mặt: “Dư sư huynh?”



Quản lý nhà bếp Dư Sinh kia bị đụng đến mức suýt nữa phun cả điểm tâm, hắn ôm bụng chỉ vào Liên Tống nói: “Đang muốn tìm muội, muội lại tự đến tìm ta. Ta lệnh cho muội buổi trưa phải trả đồ, muội lại chạy đi chơi!”



Bị hắn hỏi, Liên Tống thấy cả kinh, vì nóng vội nên nàng đã bỏ quên cái thùng gỗ cùng cây chổi.



“Thật tốt, muội đem dụng cụ của ta đánh mất.” Dư Sinh nói xong thì vương tay ra. Liên Tống cảnh giác né tránh, nhảy xa hắn ba thước. Dư Sinh ngoài ý muốn đánh hụt, tức giận quát: “Muội còn dám chạy!”



“Sư huynh đừng trách, Liên Tống xác thực có việc gấp, sau này nhất định sẽ chịu phạt.”




Nói xong một câu, người đã chạy đã mất bóng.



Nàng không tìm được Viên thượng sư ở Vân Điện nên đi dạo qua một vòng, đến chỗ bế quan của Hồng Mộ sư tôn cùng với chỗ mà các vị thượng sư hay nói chuyện. Từ Huyễn cùng các đệ tử khác đứng cách đó không xa, khi Liên Tống chạy đến bên cạnh Từ Huyễn, nàng cũng không quên cách hắn hai thước. Đến trước mặt thượng sư, nàng quỳ xuống một cái, đem tình cảnh của sư phụ nói rõ.



“Nhật Lãng trúng độc?” Viên Thương Châu nhíu mày, giống như nghi ngời lời Liên Tống: “Lục đệ từ trước đến này là bách độc bất xâm, sao có thể trúng độc. Cho dù trúng độc, trên người chúng ta đều mang theo một viên Hi Lai đan, sao có thể để một tiểu nha đầu như ngươi trở về báo cáo. Chẳng lẽ dư nghiệt của ma giáo lại xâm nhập lên núi, ngay cả lục đệ cũng không đối phó được? Nếu như vậy chúng ta phải phòng bị.”



Mỗi người đều mang một viên Hi Lai đan? Trong đầu Liên Tống hiện lên cái gì đó.



Bên phải Viên Thương Châu có một vị lưng hùm vai gấu bước ra, Viên thượng sư nói: “Ngũ đệ không cần lo lắng. Nhật Lãng bách độc bất xâm, nhưng khi hắn diệt trừ ma giáo cũng bị thương, nếu có người lợi dụng việc này để đả thương hắn cũng không phải là không có khả năng. Ma giáo nửa năm trước đã bị chúng ta bình định hoàn toàn, nay nếu chút tàn binh làm việc vặt, có tà tâm muốn đến đây gây náo loạn, ta mừng còn không kịp, vừa hay có thứ để luyện tập.”



Viên Thượng Châu trầm tư nói: “Thời cuộc mới định, phải đều phòng.” Hắn giương mắt kêu một tiếng: “Tử Huyền.”



Thiếu niên áo xanh cung kính lên tiếng thản nhiên trả lời: “Vâng.”



“Ngươi phân công mấy tổ nhân mã trấn giữ cửa đông tây nam bắc của sư môn. Xuất Vân điện ngươi tự mình trấn giữ. Im lặng làm việc, chớ để lộ ra.” Viên Thương Châu phân phó xong, hỏi Tống Liên vị trí cụ thể sau đó cùng vài vị thượng sư thi triển khinh công tìm kiếm. Tử Huyễn cũng mang theo mọi người đi rồi. Chỉ để lại Liên Tống quỳ gối tại chỗ.



Việc sư phụ dặn đã hoàn thành, khuôn mặt căng thẳng của nàng cũng thoải mái hơn, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, bốn bề vắng lặng, cửa hang đá nơi sư tôn bế quan đóng chặt.



“Một lần bế quan chính là mấy tháng, thật không hiểu sư tôn làm gì bên trong nha, chẳng lẽ cùng bản thân đánh nhau?” Liên Tống nói nhỏ, đứng lên vỗ bụi bặm trên đầu gối.



Ầm ầm một tiếng, nàng thính tai phát hiện ra âm thanh phát ra từ trong cánh cửa sắt kia. Lắng tai nghe lần nữa thì không có gì



Không phải sư tôn nghe thấy nàng nói chuyện chứ? Liên Tống lè lưỡi cầm váy chạy đi.



Nhàn nhã một hồi lâu, nàng thầm nghĩ dường như còn có chuyện gì chưa làm. Đúng rồi, lĩnh phạt. Nàng phải đi tìm Dư sư huynh.



Không cần nàng tìm, Dư Sinh đã tự mình tới, nhéo nhéo lỗ tai nàng nói: “Xú nha đầu muội, xem như muộimay mắn, cái thùng cùng với cây chổi đã được sư phụ muội mang về, việc lần này có thể miễn, nhưng muội dám chống đối sư huynh, việc này…”



“Sư phụ muội mang trở về sao?” Liên Tống không dám tin.



“Cũng không hẳn.” Dư Sinh nhớ đến cái trán liền đổ mồ hôi: “Ta ở nhà bếp thì thấy Hạ thượng sư khiêng sư phụ muội, sư phụ muội lại khiên cái chổi của muội còn Viên thượng sư thì xanh mặt ôm cái thùng gỗ của muội.” Cả ót Dư Sinh đổ mồ hôi, xoa đầu Liên Tống kể: “Muội cũng biết sư phụ muội là ai a, có thể mang cái chổi cho muội a? Mười hai tuổi hắn đã nổi danh võ lâm, ai cũng biết Lưu Phương công tử, tính tình ôn hòa, là đại nhân vật của Huyền Tông Môn. Vì muội mà tổn hại đến hình tượng của hắn, muội cứ chờ nhóm thượng sư đuổi muội xuống núi đi.”



Trong lòng Liên Tống lộp bộp một chút, hôm nay thiếu chút nữa nàng đã đem lá khô héo vùi lấp người này a.



“Tóm lại, việc hôm nay dù không phạt nặng nhưng không thể không phạt.” Dư Sinh lấy từ sau lưng ra một cái thùng gỗ: “Muội đội cái thùng gỗ này quỳ gối ở trước Vân Điện. Chưa tới một canh giờ thì không được bỏ xuống, ngẫu nhiên ta sẽ đến xem.”



Dư Sinh sau khi nhìn Liên Tống quỳ tốt mới đi luyện công.



Thùng gỗ tuy không nặng lắm nhưng Liên Tống đội hơn nửa canh giờ đã hết sức, nàng trông mong mặt trời mau chóng lặn về Tây. Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên bị người ngăn lại, Liên Tống từ đai lưng nhìn lên, vài vị Quán đệ tử diện mạo hiên ngang đứng trước mặt nàng, Tử Huyễn khoanh tay đứng một bên.



“Liên Tống sư muội, lại phạm sai lầm gì rồi, thật đáng thương.”



Ngươi hỏi là Thôi Anh, đệ tử Tư Phóng thượng sư.



Tư Phóng là đồ đệ thứ năm của Hồng Mộ sư tôn, tuổi không lớn nên thu nhận những đệ tử hoạt bát, đặc biệt là Thôi Anh, ngoài miệng rất lanh lợi, lấy việc khi dễ Liên Tống làm niềm vui.



Từ xưa giang hồ đã dương thịnh âm suy, vì tránh nghi ngờ lẫn nhau nên các môn phái hầu như từ chối nhận nữ đệ tử. Huyền Tông Môn là số ít ngoại lệ, nữ đệ tử có thể đi vào Huyền Tông Môn đều thuộc mọi loại người, từ tiểu thư kiêu căng, ít nói, đến linh lợi, khó có người nào như Liên Tống, bối cảnh rất bình thường, bọn họ sao có thể buông tha nàng. Nam đệ tử không phải không thể khi dễ, nhưng khi dễ nữ đệ tử vẫn có hứng thú hơn.



Đối với vấn đề không có hảo ý của Thôi Anh, Liên Tống thành thực đáp: “Muội chống đối sư huynh.”



“Cầu xin một cái là không có chuyện gì, sao tính tình muội lại như vậy.” Thôi Anh xoay người nhìn nàng, giả bộ vỗ bả vai gầy yếu của nàng.



Liên Tống bị vỗ vai nên mất thăng bằng, cắn răng ổn định: “Làm sai phải phạt, kiên nhẫn mọi chuyện sẽ trôi qua.”



Thôi Anh nhìn đồng bạn bên cạnh, vẻ mặt trêu tức: “Xem ra muội rất lợi hại, tương lai nhất định tướng công không hay ho kia đánh không lại muội. Ta nghĩ xem, muội đem hắn đánh bại, sau đó cũng bắt hắn đội thùng gỗ quỳ gối ở sân nhà, coi như bồi thường hôm nay muội vì tập võ mà chịu đựng sự trừng phạt này. Đề nghị này của sư huynh thế nào?”



Nhắc tới “Tướng công”, Liên Tống biết bọn họ lại lấy nàng tìm niềm vui, nàng không thích cùng đồng môn cãi nhau, so quyền cước còn được hơn.



“Không nhọc công sư huynh lo lắng.” Nàng nhìn không chớp mắt.



“Có thể nào không lo, ta là sư huynh của muội a, vốn nên quan tâm tới muội.” Thôi Anh chọc chọc ngón tay vào thùng gỗ, mỗi lần hắn chọc vào Liên Tống như cột cờ lắc lư. Không để ý Liên Tống vất vả chống đỡ, hắn vẫn không buông tha nói: “Đừng sợ, tương lai nếu muội đánh không lại tướng công, liền kêu sư huynh, bảo đảm một chưởng đánh bay hắn.”



“Như vậy không được.” Liên Tống trừng mắt Thôi Anh: “Tướng công muội đã có muội bảo hộ, ai muốn khi dễ tướng công muội, muội đem hắn đánh bay trước.”



“Ha ha ha...” Hắn chỉ biết, nha đầu ngốc kia trả lời sẽ khiến hắn cười đến hai ba ngày, Thôi Anh cười đến chảy nước mắt: “Thật không hiểu tướng công tương lai của muội kiếp trước tạo nghiệt gì, cũng thật uất ức, ha ha…”



Ánh mắt Liên Tống nhìn nơi khác không để ý hắn. “Nơi khác” này lại không cẩn thận đụng Từ Huyễn. Trong lòng Liên Tống cả kinh, đem ánh mắt thay đổi, nhưng đã không kịp, Từ Huyễn hiển nhiên chú ý tới, nàng thấy trong mắt hắn chợt lóe hàn quang.



“Đi thôi.” Từ Huyễn đối với Thôi Anh nói: “Đừng chậm trễ chuyện sư phụ phân phó.”



Từ Huyễn đối với mọi người rất có uy tín, Thôi Anh nghe hắn nói thì chỉ biết vừa ôm bụng cười vừa đi xuống bậc thang.



Chờ mọi người tiến lên, Từ Huyễn ở phía sau tiến tới, lạnh lùng nhìn Liên Tống, bàn tay dùng lực một chút, mấy cây châm từ trong tay áo bay ra.



“A!” Liên Tống nhỏ giọng kinh hô. Trên mặt nàng có ba cây châm, hai ở mí mắt, một ở chóp mũi. Nàng dùng mắt nhìn cây châm trên chóp mũi, nhìn lại thấy khóe miệng Từ Huyễn khẽ nhếch xoay người rời đi. Nàng biết, hắn là đang trả thù vì nàng nhìn hắn một cái.



Đưa ra một tay nhổ ngân châm, nàng nhớ tới lời nói của nương: Nam nhân khi tức giận thì chỉ là đứa nhỏ.