Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 114







- Gặp cái mặt em thì sao? - Hoàng My nhấp trà quý phái nhưng không quên chửi lộn với anh mình.

- Thôi! Không thèm cãi nhau với mày nữa.

Anh có nhiệm vụ cho mày đây.

- Hoàng Long nghiêm túc trở lại.

- Nhiệm vụ? - Hoàng My và Đoàn Huy nhướng mày đồng thanh.

- Nhiệm vụ của mày nè em gái.

- Hoàng Long đưa ra một lá thư.

- Anh kêu em đi xây căn cứ?????? Lòng thương yêu em gái của anh vứt cho vịt ăn à!!! - Hoàng My đọc thư mà cục súc ném Min Cẩu vào người Hoàng Long.

- Hê lô Min Cẩu.

Lâu ngày không gặp.

- Hoàng Long đánh trống lảng.

- Chậc.

Nếu anh muốn, em sẽ gọi bố chuẩn bị cho anh thật nhiều tài liệu để anh có việc làm.

Bai bai! - Cô kéo tay Đoàn Huy ra khỏi phòng, tạm biệt anh trai.

Min Cẩu cũng vui vẻ chạy theo, bỏ lại Hoàng Long đang muốn gào thét cùng với Nam Vũ cục súc trong phòng.

- Kệ chứ! Mai rồi tôi đi.

Giờ anh đưa tôi đi tham quan đi.

Nhanh lên.

- Hoàng My hớn hở ngó nghiêng.

- Được rồi.

Đi thôi.


- Đoàn Huy kéo tay cô đi.

...____________________...!
- Em thích ở đây chứ?
Đoàn Huy cùng Hoàng My đang đi tham quan võ trường.

Anh muốn hỏi xem cô nghĩ gì về nơi này.

- Tốt.

Nơi ông anh đó sống thì chỗ nào cũng sạch, rất hợp ý tôi.

Mỗi tội những người tập dị năng ở đây quá YẾU.

- Hoàng My đứng ở chỗ khán đài chán nản nhìn những người trên võ trường.

Có vài người đã nghe được những gì cô nói.

Họ nhìn sang cô gái xinh đẹp không góc chết kia.

Họ biết người trên võ trường được mệnh danh là sát thủ của căn cứ, cô gái này lại dám nói quá yếu.

- Cô gái à! Kiêu ngạo quá không tốt đâu.

- Vài anh chàng cười nói với Hoàng My.

- Bảo bối của tôi! Có quyền kiêu ngạo chứ? - Đoàn Huy nghiêng người nhìn những anh chàng kia.

Họ liền im bặt, ai mà không biết một anh chàng tiến sĩ cực kì nổi tiếng tài giỏi mới đến căn cứ đã được trưởng chỉ huy cấp cho vị trí cao chót vót.

Họ không dám động vào người mà trưởng chỉ huy tín nhiệm đâu.

- Nhìn khó chịu thật đấy.

- Hoàng My nghiến răng nhìn võ trường.

- Bảo bối có muốn tham gia không? - Đoàn Huy hiểu vợ mình nhất.

- Có vẻ vui.

Dù gì cũng phải vận động tay chân trước khi làm nhiệm vụ ông anh giao.

- Cô chạy nhảy đi xuống võ trường.

Đoàn Huy lắc đầu cười, đi theo cô xuống võ trường.

Đằng xa xa, Nhan Kì thấy Đoàn Huy đi cùng với một cô gái.

Cô ấy nghĩ Hoàng My ở ngoài đó chết rồi nên không nghĩ đó là Hoàng My.

Nhan Kì nghĩ Đoàn Huy đã quên được Hoàng My và có hạnh phúc mới rồi.

- Xin chào.

- Hoàng My bước lên sàn đấu, chào anh chàng kia.

Giọng nói làm cả khán đài bất ngờ, ai mà tin được có một cô gái mảnh khảnh nhỏ nhắn đến khiêu chiến với sát thủ võ trường của căn cứ này.

- Một cô gái không biết tự lượng sức mình sao? Dù gì cô cũng xinh đẹp, tôi sẽ nhường nhịn một chút.

- Tên được mệnh danh là sát thủ võ trường với vẻ mặt lưu manh nói với Hoàng My.

- Có lẽ không cần đâu.

Cái loại đàn ông như anh là tôi ghét nhất.

- Hoàng My với vẻ mặt khinh bỉ nhìn tên kia.

Đúng lúc này, Hà Vân và Lokan đã đi làm nhiệm vụ về và vừa kịp ngồi xuống ghế trên khán đài.

- Hôm nay có người dám khiêu chiến với Sát thủ võ trường sao? - Hà Vân nhìn cô gái trên sàn đấu kia.

- Ai đó quen quen.

Ấy!!! - Lokan dường như nhận ra điều gì.

Dưới võ trường, Hoàng My rất bình tĩnh lấy kẹo ra ăn.

Tên kia nghĩ Hoàng My khinh mình, tức giận xông lên.

Mọi người trên khán đài đều nghĩ rằng Hoàng My tới số rồi.

Bỗng một ngọn lửa xuất hiện làm khiên chắn cho cô, hắn chỉ là con người nên đã bị phỏng.

Hắn sử dụng dị năng Kim của mình, tạo ra một chiếc khiên chắn lửa và một thanh kiếm sắt đá.


- Anh định làm gì? Dị năng của tôi là sao chép đấy.

- Hoàng My cười khẩy.

Ngay lập tức, chiếc khiên và thanh kiếm giống y chang của anh ta xuất hiện đánh lại anh ta.

- Dừng lại! - Tiếng nói trầm thấp đều đều vang lên.

Hoàng My và tên kia cùng ngừng hoạt động lại vì biết người hét là ai.

Hoàng My đơ người quay đầu lại.

- Con kia!! Mày lại gây hoạ gì đây.

- Hoàng Long bước lên võ đài xách cổ cô lên.

- Thả em ra!! - Hoàng My vùng vẫy khỏi anh trai.

- Anh bảo mày đi làm nhiệm vụ.

Chứ có bảo mày đến đây đánh nhau với mấy anh chị à.

- Em thích!
- Trưởng chỉ huy à! Chúng tôi cũng cần nghỉ ngơi một chút chứ! Hà Nhi đã hét đến khản giọng rồi.

- Từ lúc nào Đoàn Huy đã bay đến bế bảo bối của mình đi.

- Đúng rồi.

- Hoàng My ngồi trong lòng Đoàn Huy liếc anh trai mình.

- Mày đi làm nhiệm vụ ngay cho anh.

- Mai em đi.

- Cô lười biếng ôm lấy cổ Đoàn Huy.

- Mai đi thì về phòng.

Qua đây đánh nhau với mấy anh chị rồi mấy anh chị có thương tích gì thì ai bảo vệ căn cứ.

Đi nhanh.

- Anh thật đáng ghét.

Lâu lâu mới có một ngày em được đánh nhau.

- Biến! Nhanh, gọn, lẹ.

Đoàn Huy ôm cô, cúi người chào anh vợ rồi biến mất.

Một lát sau, Hoàng My ngồi trong phòng của Đoàn Huy mà phá.

Cô phá ra không còn là cái phòng, trong khi anh phải đi lấy đồ ăn cho cô.

- Thật là chán.

- Hoàng My nằm xuống chiếc giường còn nguyên vẹn than thở.

Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường.

Hoàng My lại tiếp tục phá, cô lục hết tủ trong phòng ra.

Một bức hình bay ra đập vào mặt Hoàng My.

Cô lấy bức hình từ trên mặt ra, định vứt luôn nhưng bỗng nhận ra có điều gì đó.

Trong hình là một cô bé tầm 12 tuổi và một cậu bé tương đương vậy.

Cậu bé với mái tóc trắng nở nụ cười rất tươi ôm lấy cô bé nhỏ với mái tóc vàng óng đang ngại ngùng kia, trên tay cô bé còn cầm một bông hoa hồng xanh.

Cảnh vật xung quanh lung linh nhưng vẫn đơn giản.

Như những kí ức ùa về, Hoàng My choáng váng dựa người vào tủ.

Hai người trong ảnh như những đoạn kí ức chạy qua đầu cô.

Cô bé thẹn thùng cầm bông hoa hồng xanh đặt vào một quyển sách lạ.

Cậu bé cười buồn cầm quyển sách ấy.

Những đoạn kí ức lạ sượt qua nhanh chóng làm Hoàng My không chịu nổi ngã xuống đất.

Khi cô tỉnh lại, trời cũng đã tối.


Hoàng My ôm đầu ngồi dậy.

Cô nhìn căn phòng sạch sẽ như rằng cô chưa từng phá nó.

Cô định nhúc nhích xuống giường thì đụng phải một vật thể.

Đoàn Huy đang ngồi trên nền đất lạnh, tựa đầu vào chăn trên giường ngủ.

Hoàng My nhìn anh như vậy thì lòng cảm thấy ấm áp.

Có lẽ anh đã dọn dẹp mớ hỗn độn cô tạo ra và còn chăm sóc cô nữa, anh đã mệt mỏi rồi.

Sự chăm sóc của anh đối với cô còn nhiều hơn so với khi gia đình chăm sóc cô.

Cô là một cô công chúa lười biếng, vụng về trong nữ công gia chính.

Mẹ còn cố gắng dạy cô nhưng thật sự cô rất lười thực hành.

Từ khi gặp anh là cô như có một cái đuôi, ô sin của riêng cô.

Đoàn Huy là một anh chàng tuyệt vời, anh hoàn hảo ở mọi phương diện.

Đúng là một người đàn ông lý tưởng.

- Đoàn Huy...có lẽ, tôi bắt đầu quan tâm anh rồi.

- Hoàng My dựa vào đầu giường, tự chế giễu mình.

Hoàng hậu của Minh giới cũng từng là một công chúa đã nói với cô: "Là một người phụ nữ, thứ đầu tiên con cần là bản lĩnh.

Khi có bản lĩnh, con có thể làm tất cả mà không cần một người đàn ông.

Nhưng hãy nhớ rằng, thứ một người phụ nữ cần nhất chính là sự quan tâm của một người đàn ông chứ không phải là một mình trên con đường đời."
Hoàng My luôn nghĩ, mình có thể trở thành một người phụ nữ bản lĩnh.

Mình sẽ không cần đến một người đàn ông nào che trở trong cuộc đời.

Nhưng cô đã sai, duyên trời thì vẫn là duyên trời.

Định mệnh là một thứ muốn chối bỏ cũng không được.

...____________________...!
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ năm, ngày 26 tháng 11 năm 2020
Thời gian đăng: 23 giờ 45 phút
Thời gian hoàn thành: 23 giờ 3 phút
Hôm nay ở trong giờ học, con bạn ad đã hỏi ad rất nhiều câu hỏi về người đàn ông lý tưởng của ad.

Và cuối cùng, con bạn ad đưa ra kết luận rằng ad thích gu kiểu như crush của nó.

Ad thật sự không biết nói gì về việc này.

Mặc dù dạo gần đây, ad có chút để ý đến thằng đó.

Con bạn ad thích thằng đó nhưng lại không hiểu crush của mình.

Nó vẫn như thường lệ mà đá chân và cãi nhau với crush.

Con bạn ad có tính hiếu thắng, nó luôn muốn nó phải thắng.

Thằng crush của nó lại hay trêu chọc nên nó cứ chửi rồi đánh.

Lúc nào nó cũng muốn nó thắng nên thằng đó không thích nó.

Mình thích người ta thì cũng phải nhường nhịn và chấp nhận một chút.

Đừng trở thành một con người quá trái ngược với crush mà hãy trở thành một con người tương đương hoặc nổi bật.

Mọi người nhớ nha!