Cưng Sủng Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi

Chương 59: 59: Kết Thúc Muộn Màng




- Leo! Đây là toàn bộ giấy tờ ủy quyền cũng như di chúc của tôi. Khi tôi đi rồi nhớ công bố. Anh sẽ thay tôi lên chức Cục Trưởng, Đông Đông sẽ lên làm trưởng tộc của Lang tộc. Toàn bộ tài sản của tôi sẽ để lại hết cho hai mẹ con cô ấy.

Hắc Viên bận rộn sắp xếp tất cả giấy tờ đưa ra trước mặt Leo. Còn anh ta đứng như trời trồng ở đó nhìn chằm Hắc Viên.

- Hắc Gia, tóc của ngài hình như đang chuyển màu trắng bạc. Ngài đang sử dụng nghi lễ đó để cứu Đông Đông sao?

- Ừ.

Leo không ngờ Hắc Viên lại thản nhiên như vậy. Nghi lễ cứu người chết sống lại sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Chẳng lẽ, Hắc Gia đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi?

Còn không để cho Leo nghĩ xong, Hắc Viên lập tức đứng dậy quay người ra ngoài.

- Tôi tới thăm cô ấy!

Có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng hắn còn được ở bên cô. Hắn sẽ tận dụng từng chút chăm sóc cô nhiều hơn. Hắn lái xe rẽ vào siêu thị mua rất nhiều hoa quả tới cho Ngọc Ly. Vừa đứng trước cửa phòng của cô, nhìn đứng ngoài nhìn vào bên trong. Có vẻ hôm nay cô ngoan ngoãn để cho bác sĩ kiểm tra toàn thân cho mình. Đợi bác sĩ khám xong, Hắc Viên mới đi vào bên trong vui vẻ đặt mấy túi hoa quả trên bàn.

- Ngọc Ly, em xem này. Anh tự mua rất nhiều hoa quả tới cho em dùng.

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, Hắc Viên đi tới cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Ngọc Ly vẫn không có phản ứng. Hắc Viên có vẻ hơi buồn với biểu hiện của cô. Nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài. Hắn vẫn vui vẻ lấy mấy quả táo ra từ từ gọt cho cô ăn.

- Ngọc Ly à, em có muốn gặp Đông Đông không?

Quả nhiên, chỉ có Đông Đông mới làm tinh thần của cô phấn chấn lên. Ngọc Ly nhìn Hắc Viên bằng ánh mắt long lanh như chờ đợi. Hắn mỉm cười rồi đưa tay xoa xoa đầu của cô.

- Mai em sẽ được gặp Đông Đông. Từ giờ đến lúc đó, em phải mau ăn mới khỏe để bảo bối của chúng ta đấy.

Hắc Viên định đứng dậy, ai ngờ Ngọc Ly lại nắm lấy tay của hắn. Cơ thể cỉa Hắc Viên lúc đầu chấn động, sau đó là cảm xúc vui khó tả.



- Hắc Viên, cảm ơn anh.

Hắn không kìm chế được mà ôm ngay cô vào lòng. Ngọc Ly của hắn nhớ lại rồi, nhớ lại hết rồi. Đây là bước tiến triển tâm lí rất tốt.

Thật hôm nay ở bên cô khiến Hắc Viên vô cùng thoải mái. Hắn càng có quyết tâm khi mang Đông Đông trở về với cô hơn.

Rồi cũng đến đêm cuối cùng. Hôm nay lại đổ mưa rất to, trên trời từng tiếng sét rạch ngang qua chấn động bên tai.

Hắc Viên tiếp tục hiến máu cho Đông Đông. Nghi lễ hôm nay chính là sự kết thúc của hắn. Hắc Viên lặp lại từng bước như mọi đêm. Nhưng Ansa lại có vẻ rất chậm trong việc đọc thần chú. Bà rất không đành lòng khi phải chứng kiến con trai bà gặp nguy hiểm. Đang đến nửa chừng, Ansa chợt dừng lại bật khóc to. Bà không thể tiếp tục được, như vậy Hắc Viên sẽ chết mất.

- Mẹ, tiếp tục đi... mau nhanh...

- Mẹ không làm được...

- Mẹ, nếu không tiếp tục không chỉ con mà cả thằng bé sẽ gặp nguy hiểm.

Thấy ánh mắt kiên định của Hắc Viên, Ansa gạt nước mắt. Chân tay bà đang rất run nhưng cũng nhanh chóng trở lại đọc thần chú.

Hắc Viên cắn chặt răng lại. Từng giọt máu cuối trong cơ thể của hắn dần dần được chảy vào trong bát. Trên gương mặt hắn hiện lên những đường gân xanh rất xấu xí. Khi giọt máu cuối cùng rơi xuống cũng là lúc nghi lễ kết thúc. Ansa mau chóng chạy lại về phía của Hắc Viên đỡ hắn từ dưới đất dậy.

- Mẹ, giúp con cho Đông Đông uống nốt đi.

- Đợi mẹ một lát, mẹ sẽ giúp con ngay.

Ansa từ từ đặt Hắc Viên xuống, quay người nâng đầu Đông Đông lên cho thằng bé uống nốt bát máu cuối cùng. Hắc Viên hiện tại vô cùng mệt mỏi. Hình xăm bùa trên tay hắn dần dần biến mất. Điều đó có nghĩa à Đông Đông sẽ tỉnh lại, còn hắn phải đánh đổi bằng một cái giá đắt.



Vừa cho Đông Đông uống hết bát máu. Cả người thằng bé bỗng sáng bừng lên. Rồi nguồn sức mạnh nào đó như gió bão vây quanh Đông Đông. Dần dần, từng ngón tay của Đông Đông cử động.

Bên đó, Hắc Viên cuối cùng cũng đã chịu hết nổi rồi. Thấy Đông Đông mở mắt, hắn cũng nhẹ lòng hơn phần nào. Hắn giơ bàn tay của mình lên. Nó cũng đang dần dần tan biến thành những mảnh tro tàn. Ansa ngay lập tức đi tới ngồi bên cạnh hắn. Hai hàng nước mắt của bà chảy dài. Cái giá phải trả lần này... chính là sự ra đi của Hắc Viên...

- Hắc Viên... đừng... đừng mà...

Hắn biết bản thân không thể cứu được nữa rồi. Hắn buông tay cô, hắn sẽ phải xa cô và Đông Đông thật rồi. Hắc Viên từ từ nhắm mắt lại.

Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ cô tổn thương. Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ mất Đông Đông. Đến khi cơ thể tan biến đến mảnh tro cuối cùng rồi, hắn vẫn day dứt không thể nào buông bỏ.

[...]

Sau trận mưa tối nay, bầu trời hôm nay rất trong xanh và đẹp. Ngọc Ly vẫn như thường lệ để bác sĩ kiểm tra xong rồi đợi Hắc Viên đến. Nhưng, hắn không có xuất hiện nữa thì phải. Cô ngồi đợi đến tận giữa trưa. Lúc này, cửa phòng bật mở. Ansa đội chiếc mũ vành to màu đen bước vào. Bà dắt thêm tay một đứa trẻ nữa. Ngọc Ly ngơ ngác. Cho tới khi đứa trẻ đó điềm tĩnh cất giọng, dường như cô bừng tỉnh hẳn.

- Mẹ!

Cô kích động vội xuống giường chạy tới ôm chầm lấy đứa trẻ đó. Đông Đông của cô... Đông Đông của cô đã tỉnh lại rồi.

- Đông Đông, mẹ... mẹ cứ tưởng sẽ không gặp lại anh nữa. Mẹ nhớ anh lắm... rất nhớ....

Đông Đông cũng ôm chầm lấy cô. Thằng bé này vẫn điềm tĩnh như lúc trước. Gặp lại Đông Đông khiến tâm trạng của Ngọc Ly vô cùng vui vẻ và phấn chấn. Đột nhiên, cô chợt nhớ ra điều gì đó buông Đông Đông ra.

- Bác à, Hắc... Hắc Viên sao hôm nay không tới đây ạ?

Nghe cô hỏi, Ansa thở dài tháo mũ xuống.

- Nó vì cứu Đông Đông nên... chết rồi!