Vào một ngày mùa hè.
Di Di nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Đã trôi qua nhiều năm, cuối cùng cô cũng thực hiện được ước mơ.
Di Di chia sẻ việc này đầu tiên cho gia sư riêng của mình.
“Chiếu Dã! Em thi đỗ rồi, thi đỗ rồi!”
Chiếu Dã mới vừa tan tầm, Di Di rất cố gắng học hành, anh cố gắng kiếm tiền.
“Thật vậy sao, chờ anh về nấu cơm ăn mừng”.
Di Di cười hì hì nói: “Sau này em chính là một con thỏ có văn hóa rồi.”
Chiếu Dã rất vui mừng cho cô, loại vui mừng này duy trì đến lúc ngày khai giảng kết thúc.
Chiếu Dã xụ mặt: “Em muốn ở ký túc xá?”.
Hai người đứng dưới lầu ký túc xá nữ tranh chấp, xung quanh đều là tân sinh viên cùng gia đình, chật như nêm cối. Giọng Chiếu Dã lạnh lùng bao phủ những tiếng ồn ào xung quanh, nhưng vẫn có vài ánh mắt đưa tới.
“Nói nhỏ chút, anh hung hăng như vậy làm gì?” Di Di lôi Chiếu Dã đi về phía con đường nhỏ:
“Em nhiều tuổi hơn so với các cô bé, nếu không ở lại đây, chẳng phải không hợp nhau sao, em sợ không hòa đồng được”.
Di Di nói có sách mách có chứng: “Hơn nữa, nửa tháng vào học phải học quân sự, mỗi ngày phải dậy sớm, ở nhà cũng không có phương tiện”.
“Em làm quen với bọn họ trước đã, chờ tháng sau sẽ trở về”.
Chiếu Dã miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn ngoan cố không nói lời nào, có hơi buồn. Anh tận lực giúp cô học bù, chờ tới lúc này lại chia cách nhau…
Di Di nũng nịu dỗ dành, Chiếu Dã sắc mặt hòa hoãn, nghẹn nửa ngày mới nói lại: “Em tuổi rất nhỏ.”
Di Di cười cười hôn gió anh.
Sự thật chứng minh, nhìn qua Di Di cùng các cô gái tuổi tác không khác nhau là bao.
Tập quân sự hơn mười ngày, cô thu được rất nhiều ám chỉ của các nam sinh, Di Di xua tay từ chối. Chiếu Dã nhớ cô thành nghiện, lúc nào rảnh đều chạy đến trường học, nhìn Di Di tập quân sự dưới ánh mặt trời, cùng mấy nam sinh một đội, trong lòng hụt hẫng.
Ngày quân sự kết thúc, Chiếu Dã lập tức đón Di Di về nhà.
Ở cửa tiểu khu gặp được Triết Triết, Triết Triết chào hỏi Di Di: “Ha ha, đàn em đáy à”.
Di Di và Triết Triết học cùng một trường, Triết Triết đã tốt nghiệp vài năm, dựa theo thời gian nhập học, có thể gọi cô là đàn em.
Chiếu Dã nghe vậy rất khó chịu trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo:”Đừng gọi loạn quan hệ”.
Triết Triết chỉ nhún nhún vai.
Mắt thấy Chiếu Dã muốn tức giận, Di Di vội vàng hóa giải, không trả lời câu “Đàn em” này của Triết Triết, nói linh tinh vài câu rồi kéo Chiếu Dã đi.
“Aiz, Chiếu Dã.” Đi đến dưới mái hiên, Di Di chọc chọc cánh tay Chiếu Dã: “Sao bây giờ anh chẳng có chút kiên nhẫn nào vậy”.
Chiếu Dã đương nhiên biết Triết Triết chỉ nói đùa mà thôi.
Nhưng anh vẫn cáu kỉnh.
Còn có thể vì cái gì.
Rõ ràng có vợ còn phòng không gối chiếc mấy ngày, Chiếu Dã đã chịu đủ, nhìn ai cũng thấy có thù có oán. Đặc biệt, khi ngửi trên người cô phải đến một trăm khí vị của đàn ông..
Đại học thật đáng giận.
Chiếu Dã hừ một tiếng.
Đêm đó, anh túm Di Di tắm rửa sạch sẽ, cầm tai thỏ của cô rong ruổi, xâm nhập vào thân thể cô, làm cô dính đầy hơi thở của anh. Nghe thấy tiếng cô khóc nức nở, vừa đau lòng lại hưng phấn. Làm suốt một vòng. Một, hai.
*
Thầy giáo dạy thể dục thân thể bị bệnh, nghỉ hưu nửa năm, có thầy mới vào thay.
Biết trước tin này, Di Di cũng chẳng có phản ứng, tung tăng nhảy nhót ra sân thể dục. Cô thích nhất khóa thể dục, bạn cùng phòng không muốn chơi bóng rổ, tuy rằng không có bạn cùng phòng chơi cùng, nhưng cô cũng có làm quen vài bạn mới.
“Di Di.” Lý Tuyết chào hỏi Di Di:”Cậu xem tin tức chưa, chúng ta đổi thầy giáo”.
Di Di: “Thấy rồi.”
Lý Tuyết: “Không biết trông như thế nào, đẹp trai không…”
Nửa đường bỗng nhiên Lý Tuyết mắc kẹt, bởi vì cô ấy thấy một người đi về phía bọn họ, mũ lưỡi trai màu đen, toàn thân mặc đồ thể thao, như hư như thực:”Thầy giáo mới kìa”.
Lý Tuyết che miệng thì thầm cùng Di Di, ngăn không được âm thanh hưng phấn: “Không phải là người kia chứ? Ôi trời,đẹp trai quá đi mất”.
Di Di nhìn theo ánh mắt của cô ấy, lập tức hóa đá.
Một thân dồ thể thao màu đen, vẫn là do cô mua…
Di Di lẩm bẩm ứng phó: “Khả năng, chắc hẳn, chắc là vậy đúng không?”
Lý Tuyết cười hi hi, nói thầm: “Bỗng nhiên có hứng học thể dục ghê”.
Chiếu Dã đứng yên trước mắt, khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: “Tiết Bóng rổ ban hai đúng không?, thầy giáo các em có việc, nửa kỳ sau tôi sẽ dạy, xin chào”.
Bóng rổ nhiều nam ít nữ, ba hàng nam sinh, một hàng nữ sinh, lúc này đều tò mò nhìn thầy giáo mới, cùng hô lên: “Chào thầy ạ”.
Ngoài người tâm tình đang phức tạp là Di Di.
Chiếu Dã liếc nhìn cô một cái, bỗng dưng đi hướng về phía Di Di, mỗi một bước đền đạp lên trên trái tim cô.
Không cần ….
Không cần lại đây…
Di Di cúi đầu xoắn xoắn ngón tay, nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu trầm thấp:”Bạn học này, em không chào đón tôi?”
“…”
Di Di muốn đào cái hố chui xuống, âm thanh nhanh nhẹn: “Chào thầy”, Sau đó Chiếu Dã mới đi dạo qua cô. Tiếp theo là chạy vài vòng, làm nóng thân. Di Di làm sao cũng không thể tưởng tượng nổi, người trên giường, bỗng nhiên trở thành thầy giáo của cô.
Nhưng cũng phải nói, Chiếu Dã rất ra dáng thầy giáo, làm mẫu xong anh phân tổ cho mọi người tự luyện tập. Ánh mắt như có như không quét về phía Di Di, Di Di nhìn trời giả chết.
Trong đội luyện bóng rổ, Lý Tuyết nhỏ giọng nói chuyện với Di Di:”Thầy giáo mới quá đẹp trai, nhưng nhìn có vẻ dữ”.
Di Di tán đồng: “Đúng đúng đúng, rất dữ!”
“Sao anh ta lại nhằm vào cậu cơ chứ.”
“Đúng thế, đúng thế!”
Bên kia mấy nam sinh lôi kéo Chiếu Dã cùng nhau chơi bóng rổ, Chiếu Dã cầm bóng ném, nghe thấy lời Di Di nói, khóe môi không tự giác cong lên.
Một quả cầu rơi vào rổ rớt xuống đất.
Lý Tuyết vừa lúc thấy được: “Ôi trời đẹp quá, nhan sắc là chính nghĩa, Di Di tha thứ cho anh ta đi”.
Di Di: “…”
Một tiết học kết thúc, Di Di cùng Lý Tuyết thu thập bóng rổ vào giỏ, hôm nay tới lượt các cô cất bóng.
Một trước một sau nâng, Di Di thấy Chiếu Dã đi theo ở phía xa xa, làm một tư thế, ý là:”Không cần giúp”. Thở hồng hộc mang vào kho cất đồ, Lý Tuyết có tiết học, liền tạm biệt đi trước.
Di Di vừa đi ra được vài bước, bị Chiếu Dã đi đến kéo vào trong phòng để đồ. Phanh, cửa đóng sầm lại.
“Chiếu Dã?” Di Di đầu đầy chấm hỏi, sao anh dám lừa cô đến đây:”Anh…”
“Đừng nói chuyện.” Đầu ngón tay anh đặt lên môi Di Di: “Để anh hôn trước đã”.
Nói xong, nụ hôn dài ướt át.
Anh đè nặng lên thân thể cô, cửa sắt vang lên tiếng vang xoảng xoảng, cô sợ tới mức tránh tránh, Chiếu Dã ôm cô đè lên bức tường. Lặng lẽ kéo quần cô xuống, tay Di Di bị đè lại, anh nhẹ nhàng áp chế.
“Muốn làm.”
“Về nhà làm…”
Chiếu Dã hừ hừ từ xoang mũi:”Ba ngày rồi em không về nhà”.
“Hai ngày nay bận, em đã nói trong điện thoại rồi mà…”.
Chiếu Dã vén quần lót sang bên cạnh, ngón tay thon dài sờ đến đám lông ướt át, âm thanh bá đạo:”Mặc kệ, anh muốn cùng em làm, tại đây”.
Chiếu Dã đã sớm có ý nghĩ như vậy, thay đổi công việc có thể thường xuyên ở trường, anh đã tìm hiểu qua, rừng cây nhỏ, sân thể dục, phòng học, đều là nơi mà anh muốn thử.
Di Di ở giữa ngón tay anh, chân bị nâng lên.
Trong này nhiều thiết bị hỗn độn, ánh sáng tối tăm, chỉ có ánh mặt trời chui vào qua khe hở nhỏ hẹp, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nhau. Hỗn hợp cao su và rỉ sắt phiêu diêu trong không khí, cũng không nghe thấy tiếng gì. Cho nên Di Di càng dán sát vào Chiếu Dã, dù cho hơi thở của anh che giấu nhưng cái đó. Anh đỉnh hông tiến vào, cô cắn đầu vai anh rên rỉ. Trong phòng kín có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi dần dần vang lên tiếng nước ọp ẹp hòa lẫn vào nhau.
Trong một góc tối tăm, hai người đổ mồ hôi đầm đìa.