Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 45




Tiếng ô tô gào thét chạy ngày càng xa, để lại một chấm nhỏ màu đen cho tới lúc nhìn không thấy nữa. Di Di bị dọa sợ, cắn môi ngăn mình không được khóc, cầm điện thoại định gọi Ngạn Kỳ nhờ giúp đỡ. Nhưng đêm nay là đêm tân hôn của anh ta, Di Di lướt qua tên Ngạn Kỳ, gọi cho Mai hoa lộc.



Bên kia, Chiếu Dã đã được đưa tới phòng thẩm vấn. Gọi là phòng thẩm vấn, nhưng đây giống như một nhà tù hơn.

Đây là nơi thiết kế dành riêng cho động vật biến dị, xung quanh bịt kín một màu đen, không có cửa sổ, đến muỗi cũng chẳng ra vào được. Chiếu Dã ngồi trên chiếc ghế kim loại, còng trên tay được xích vào ghế. Cơ sở của con người đã được cải tạo, rất thận trọng.

Chiếu Dã giật giật cánh tay, trong lòng đang phán đoán.

Sau lưng anh có đồng hồ lắc lư qua lại.

Tích tắc, tích tắc.

Người cảnh sát trung niên dẫn đầu tiến vào, không biết Jack có quan hệ gì với họ, hoặc là được bao nhiêu tiền, cũng đi theo vào trong.

Đèn, sáng.

Chiếu Dã phảng phất như nhìn hắn ở trên sân khấu, ánh mắt lạnh lẽo,người cảnh sát đưa một tờ giấy cho anh:”Cậu nhận ra đây là chữ của ai viết không?”

Chiếu Dã thị lực rất tốt, liếc mắt là thấy rõ. Nhưng anh vẫn vẫy vẫy tay nói:”Đưa lại gần”.

Cảnh sát đi đến trước mặt Chiếu Dã, Chiếu Dã liếc vài giây rồi thu ánh nhìn.

“Các người bắt tôi, chỉ bằng cái này?”

“Vậy còn không rõ ràng sao.” Jack cười cười, lớn tiếng đọc lên nội dung:

“Chiếu Dã cùng sói cấm đi vào”.

“Chữ ‘ sói ‘ này là ai?” Jack ý vị rõ ràng hỏi lại.

Chiếu Dã cười, nhìn thẳng vị cảnh sát kia: “Tôi cùng vợ mình gọi tên nhau thân mật tình thú, còn các người coi như là “Chứng cứ”?

“Cảnh sát, cái này không phải là rất buồn cười sao?.”

Jack cướp lời của cảnh sát nói:”Vậy cậu giải thích xem sói là ai? ZY?”

“Sói là tôi.” Chiếu Dã khinh khỉnh nói.

Jack kích động nói với nhân viên ghi lời khai:  “Có nghe thấy không, mau ghi lại những lời này?”

“Vợ tôi thường mắng tôi là sắc lang, sói háo sắc, có vấn đề gì không?”

Chiếu Dã không có gì phải xấu hổ, còn rất vinh dự cho rằng:”Hai nhân vật chơi đùa sắm vai, chưa từng nghe qua? Vợ tôi thích chơi bằng giọng này, tôi bồi cô ấy chơi, không phạm pháp chứ?”.

“Đ M.” Jack đúng là phục Chiếu Dã, há mồm ngậm miệng “Vợ vợ”, sợ người khác không biết anh có bạn gái.

Cảnh sát ho khan một tiếng,hình như rất tin vào lời này, ông còn có hơi xấu hổ. Người trẻ tuổi hiện tại thích chơi kiểu như vậy sao?…

Ông nhẩm mấy chữ này, Chiếu Dã cùng sói—

Lúc Chiếu Dã nói đến từ Sói này, mang theo điểm ám muội.

Người sói cũng như gọi sắc lang, một chữ hơn kém, anh ta là từ nào.

Cảnh sát: “Đây là… vợ cậu viết?”

“Đúng vậy.” Chiếu Dã nghe người khác gọi Di Di như vậy, hạnh phúc muốn hú ra tiếng, thiếu chút nữa quên ở đây là nơi nguy hiểm.

“Hai người kết hôn?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng trong hồ sơ, cậu chưa lập gia đình”.

“Một tờ giấy thôi.” Chiếu Dã nói: “Tình cảm của tôi với vợ không cần một tờ giấy để chứng minh”.

“…”

Cảnh sát và người bên cạnh nói gì đó, người kia liền đi ra ngoài.

Chiếu Dã nghe thấy được, ánh mắt lạnh lùng: “Ông tìm cô ấy?”

“Theo lệ thường điều tra mà thôi”.

“Tốt nhất là như vậy.”



Tại căn cứ Động hiệp.

Mười mấy người ngồi vây quanh một bàn tròn.

Di Di nói tới sự việc phát sinh vào đêm nay, lại nói đến ân oán sâu xa của Jack và Chiếu Dã.

Một chàng trai trẻ tuổi đeo mắt kính lập tức đánh tìm kiếm gì đó trên máy tính, hỏi Di Di:

“Là hắn phải không?”.

Di Di nhìn ảnh chụp Jack: “Đúng vậy.”

“Lần thứ mười bảy tranh bá quyền vương, thứ mười  tám thế giới á quân, mười chín á quân…”  Mắt kính  nói một chuỗi lý lịch Jack.

“Hắn là đối thủ của Chiếu Dã, vẫn luôn thua Chiếu Dã.” Di Di nói những lời mình nghĩ cho họ: “Chiếu Dã nói, hai năm trước Jack dọn đến tiểu khu Kim Hoa, vì anh ấy đánh bại hắn, Jack vẫn luôn theo dõi Chiếu Dã. Trước đó vài ngày, Jack lại dọn vào, nhưng rất nhanh rời đi”.

“Tiểu khu Kim Hoa?” Mọi người nhìn về phía Mai hoa lộc.

Mai hoa lộc mở hai tay, anh ta đã báo giá rất cao, nhưng  Jack một hai phải vào ở, anh ta biết làm sao được.

“Tôi có trách nhiệm với vụ này.” Mai hoa lộc nói, “Chuyện này tôi sẽ phụ trách đến cùng.”

“Như vậy, Lực Ca đi ngoài theo dõi bọn chúng, nghe được tin gì thì báo cho chúng tôi”.  Mai hoa lộc nói với một người đàn ông khổng lồ cạnh đó.

“Nghe được.” Lực Ca nói một lời khẩu âm từ ngữ  không biết ở đâu, vẻ mặt hiền lành nói với Di Di:

“Em gái, yên tâm đi, sẽ có cách thôi. Yêm là voi, những gì bọn họ nói Yêm sẽ nghe thấy, giao cho Yêm là tốt nhất”.

“Cảm ơn Lực Ca.” Di Di muốn tươi cười một cái xã giao, nhưng cô không cười nổi, chỉ biết cắn môi.

Không thể khóc, không thể kéo chân sau của mọi người…

“Hắn ta nói hắn ta có chứng cứ, Di Di, cô có biết cái hắn nói tới là chứng cứ gì không?” Mai hoa lộc nói ra một vấn đề.

“Tôi không tiếp xúc gì với hắn ta…có một lần đi vào tiệm mua bánh mì…”.

Di Di càng sốt ruột lại càng loạn, trong đầu  như vô số chỉ gai quấn quanh, làm sao cũng không giải thích được.

“Cô cứ nhớ từ từ thôi.”

Jack chỉ nói với họ là Chiếu Dã là người sói biến dị, Chiếu Dã chỉ biến hành có vài lần như vậy…

Di Di nghĩ đến cái liếc mắt cổ quái của Jack.

Chỉ có ngày đó, cô hặm tên quỷ say.

“Quỷ say… cái tên quỷ say.” Di Di nói năng lộn xộn, “Nhất định hắn thấy được.”

Mai hoa lộc nhíu mày, anh ta xác nhận ra lúc tỉnh lại thần trí của tên đó không rõ, không còn nhớ hình dáng của Chiếu Dã. Mai hoa lộc lẩm bẩm tự nói: “Không đúng, mắt hắn ta sưng hai ngày sau mới mở được, nói chuyện đều hàm hồ, không nhanh nhẹn”.

Mai hoa lộc tạm cho vào tình nghi.

Nhưng mà tên quỷ say Mã Hán nhất định một điểm mấu chốt. Bởi vì ba ngày trước hắn ta mới ra viện, ba ngày sau Chiếu Dã xảy ra chuyện.

Di Di sửa đúng: “Không phải quỷ say nhìn thấy, là Jack thấy”.

Hắn muốn thắng Chiếu Dã, chấp niệm rất biến thái, luôn theo dõi, không chừng dở thủ đoạn.

“Hắn nhất định đã thấy được…”

“Di Di, hãy giữ bình tĩnh đã.” Mai hoa lộc trấn an Di Di: “Nếu hắn thấy được, cũng không giải thích được điều gì”.

“Trừ khi… Hắn có hình ảnh quay chụp.”

Ngồi ở góc, một ông lão râu bạc đột nhiên mở miệng: “Dạng chứng cứ gì đều không quan trọng, chỉ cần Chiếu Dã không biến hình thành sói trước mặt bọn họ, họ cũng không thể nhận định được cậu ta là sói”.

Nói đến dây, ông lão lại nhớ tới con dê kia, hai người đã từng là đồng bọn, thở dài tiếp tục nói: “Phòng thẩm vấn kia, tôi từng đi qua, con người quy định nếu ở bên trong ba ngày, không biến hình có thể rời đi”.

Di Di ngơ ngác lặp lại: “Ba ngày…”

“Ba ngày, nói ra thì dễ hơn làm.” Ông già chỉ chỉ trái tim: “Bọn họ trong miệng nói là có chứng cứ, không phải là chứng minh đó là loài nào, chỉ là đánh vỡ phòng tuyến tâm lý”.

Mai hoa lộc cũng nghe thấy việc này, anh ta giải thích:

“Như thời tiền sử, bọn họ bịt kín phòng, trong đó treo một chiếc đồng hồ, tiếng của nó sẽ làm cho người ta lo âu và khẩn trương. Ngoài thời gian thẩm vấn, chúng sẽ tắt hết đèn, làm người ta không thể giữ vững tâm lí, nghĩ được những điều tốt đẹp trong đêm tối”.

Yên tĩnh, tối tăm, âm thanh tíc tắc.

Hơn nữa chúng thi thoảng sẽ tung ra một quả bom.

Trạng thái xa lạ bất an, dễ dàng làm cho tiềm thức của động vật ép họ trở về nguyên hình. Bởi vậy rất ít người biến dị giữ được hình người quá ba ngày.

Mọi người đều trầm mặc.