Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 19




Đêm dài  sâu thẳm, bóng người đan xen.

Chiếu Dã cầm tay Di Di, chậm rãi đưa xuống phía dưới. Di Di thẹn thùng tới mức không dám nhìn, dựa vào ngực Chiếu Dã, chỉ cảm thấy tay được anh kéo xuống một chỗ xa lạ, nơi đó nguy hiểm lại nóng bỏng.

Chiếu Dã bao lấy bàn tay nhỏ của Di Di khống chế phương hướng, tay Di Di cầm lấy đỉnh của anh.

Vật kia bị kích thích nẩy nẩy lên trong lòng bàn tay cô, Di Di muốn buông tay, nhưng tay của Chiếu Dã vẫn bao phía ngoài.

“Đừng sợ.” Chiếu Dã trấn an, tiếng nói đã khàn khàn, “Nhìn một cái.”

Di Di quay mặt lại, bạo rạn ngắm phía dưới Chiếu Dã, lều trại đã cao cao, bị bàn tay cô và Chiếu Dã khóa ở trong lòng, giống như mãnh thú vị vây trong lồng. Cô thử nhéo nhéo, vật cứng bỗng dưng trở nên cực lớn, từ lòng bàn tay của Di Di muốn chui ra ngoài, to tới mức sắp cầm không được.

Chiếu Dã thở dốc nặng nề, kéo tay Di Di sờ lên loát động, nâng cằm cô lên, vội vàng hôn lấy. Chiếc ghế dựa trở nên chen chúc, không khí ám muội, ý loạn tình mê. Chất lỏng ấm áp dưới thân Di Di chảy ra, đây là dấu hiệu đã động tình.Trái tim Di Di kinh hoàng, thử đáp lại Chiếu Dã. Môi lưỡi ướt át cọ qua môi dưới anh, rất nhanh bị Chiếu Dã mút vào trong miệng, nghênh đón một nụ hôn mưa rền gió dữ.

Chiếu Dã đã căng đến muốn nổ tung, trong đầu niệm ba lần câu:”Tuần tự tiến đến”. Cắn răng gắt gao nhịn xuống.

“Chờ anh một lát…” Anh thở hổn hển dừng lại.

Xoay người chạy vào toilet, đóng cửa lại, vạch quần phóng ra con cự long đang nhẫn nhịn, nhắm hai mắt nhanh chóng loát động, nghĩ đến hình dáng của Di Di.

Di Di có ngu ngốc cũng biết Chiếu Dã đang làm gì, che lại hai má nóng bừng.

Qua vài phút, Di Di dọn xong chén đũa, nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi.

Cô chậm rì rì đi đến cửa toilet, nói vào bên trong: “Chiếu Dã, muộn rồi, em về trước nhé.”

“Chén rửa sạch cho anh rồi.” Di Di không nghe thấy Chiếu Dã trả lời, gõ gõ cửa “Chiếu Dã?”

Trên cửa xuất hiện một bóng hình, Chiếu Dã âm thanh áp lực truyền đến: “Đừng đi…”

“Di Di, nói chuyện.”

“Nói… Cái gì.”

“Cái gì cũng được.”

Chiếu Dã cố tình đè thấp âm thanh mang theo từ tính, Di Di nghĩ tới việc anh đang làm, sắc mặt bất ngờ đỏ bừng.

“Chiếu Dã, ngày mai em vẫn đi làm một mình, Bé nhỏ nghỉ phép. À đúng rồi, anh vẫn chưa gặp cô bé, em với cô bé quen nhau nhiều năm rồi, cô bé là một con người đáng yêu”.

“Trước đây em có một người bạn tốt, nhưng lâu rồi không còn liên lạc, cũng không biết bây giờ cậu ta ở đâu”.

Di Di nghĩ đến cái gì đó nói: “Gần đây em đang thử một loại nhân bánh mới, chờ em làm thử, nếu làm được mẻ đầu tiên sẽ cho anh ăn”.

“Có một việc em vẫn luôn muốn nói cho anh, anh có nhớ ngày em đi xem anh thi đấu không?”

“Chiếc váy đó, không phải mặc vì Triết Triết…là vì gặp anh”.

Bên trong đang loát động, bởi vì lời nói này mà bắn ra.

Trên cửa không còn bóng người, Di Di im lặng lui ra ngoài, nói câu: “Chiếu Dã, ngủ ngon”.

Đang muốn đóng cửa phòng anh lại, đã bị bàn tay vừa được rửa sạch ngăn cản, Di Di ngại ngùng nhìn anh.

“Di Di, em chuyển sang đây ở đi.” Chiếu Dã không biết xấu hổ nói.

“Không cần.” Di Di trừng mắt liếc Chiếu Dã một cái, làm gì có ai ngày đầu tiên yêu đương yêu cầu ở chung…:

“Em ở đối diện anh, còn không gần nhau sao?”

“Không giống nhau”

“…Dù sao cũng  không cần.” Di Di chạy như chạy trốn.

Cửa đóng lại rầm một tiếng, chập chạm nghĩ, có phải Chiếu Dã cho rằng cô ném cửa vào mặt anh hay không?