Cùng Quỷ Đàm Luyến Ái

Chương 9




Đúng mười giờ đêm hôm đó, Lô Tam Hộ mò đến phòng Nguyễn Hoàng Nam, anh với cậu hai người cầm một chút gạo nếp, tiền cổ, liền lên căn phòng cũ kĩ đêm qua ngồi.

Lần này, Nguyễn Hoàng Nam cũng không bận tâm vẽ vòng bảo hộ nữa, anh vừa lên đến nơi đã lập tức ngồi xếp bằng trên sàn nhà niệm chú, Lô Tam Hộ cũng ngồi xuống nhưng dựa sát vào lưng anh, tay cậu siết chặt chiếc ngọc bội.

Đồ đạt trong những căn phòng khác liền bắt đầu rục rịch, một lúc sau tất cả mọi thứ cùng bay lên và va mạnh vào cửa, Lô Tam Hộ nghe tiếng đồ đạt bị đập vỡ trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, nhưng cũng không dám quấy rầy Nguyễn Hoàng Nam đang niệm chú.

Sở dĩ ban sáng Nguyễn Hoàng Nam cùng cậu viết chữ sát trong mỗi căn phòng chính là anh đang dàn bố cục trấn yêu, vì anh phát hiện có rất nhiều quỷ trốn trong phòng, ban ngày chúng đều ẩn nấp trong đồ vật, không thể tùy tiện ra ngoài, đến ban đêm khi chúng ra khỏi những món đồ vật được thì sớm đã bị lọt vào tròng. Thứ bên trong chẳng thể ra ngoài, mà thứ bên ngoài cũng không thể chui vào.

Một lát sau, chẳng còn tiếng gì truyền đến nữa, nhưng cửa phòng lại bị gõ liên tục, Lô Tam Hộ vờ như không nghe thấy.

"Mở cửa ra đi, cậu nghe thấy chúng tôi mà."

Giọng nói đó cứ ở trong đầu Lô Tam Hộ lặp đi lặp lại rất nhiều lần mê hoặc lòng người, trong vô thức, cậu đã đứng dậy, từng bước từng bước lại gần cửa. Làn khói đen liền chui từ trong ngọc bội ra, đứa nhỏ chỉ cao trên eo Lô Tam Hộ một chút liền ôm chặt lấy cậu, hơi mát từ người nó truyền sang làm cho cậu lập tức tỉnh táo lại.

"Mém tí nữa là ngươi mở cửa cho chúng xông vào rồi."

Lô Tam Hộ xấu hổ trở về ngồi xuống cùng Nguyễn Hoàng Nam, tiểu quỷ thấy vậy liền chui vào lòng cậu ngồi. Lô Tam Hộ thấy nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé, chẳng thèm tính toán liền để cho nó ngồi yên ở đấy.

Tiếng gõ cửa vừa dứt đã thay thành tiếng đập cửa dồn dập, bên ngoài truyền đến tiếng rít vô cùng chói tai, Nguyễn Hoàng Nam vừa niệm xong chú liền đứng dậy nhìn cánh cửa.

"Bọn mày to gan lớn mật quá nhỉ! Để mỗi ông lão ở lại thôi, đứa nào không muốn hồn phi phách tán thì tản ra hết đi!"

Đám quỷ ở bên ngoài cũng chẳng thèm để lời Nguyễn Hoàng Nam nói vào tai, chúng cười lớn rồi tiếp tục đập mạnh cửa. Anh khịt mũi, chẳng thèm quan tâm nữa, ngồi xuống thảnh thơi nhìn cánh cửa.

"Đừng phí công sức của mình cũng đừng làm mất thời gian của tao, tính cách tao không được kiên nhẫn lắm đâu."

Bên ngoài cửa sổ lại tiếp tục vang lên mấy tiếng gõ nhè nhẹ, sau sự việc đêm qua, lần này có cho Lô Tam Hộ thêm mấy lá gan nữa cậu cũng không dám nhìn sang đó, cậu cũng im lặng nhìn cánh cửa, bàn tay đang cầm túi vải nhẹ nhàng nhịp nhịp cho bớt nỗi lo âu.

Tiểu quỷ ngồi trong lòng cậu cảm nhận được điều đó, liền với hai cái tay mập mạp của nó nắm lấy tay cậu. Thân thể tiểu quỷ luôn phát ra một cỗ khí man mát, trong lúc sợ hãi thế này bị nó nắm lấy cậu chẳng cảm thấy khá hơn miếng nào, nhưng ít ra cậu hiểu nó đang cố an ủi cậu nên vẫn để yên đấy cho nó nắm chặt.

Hai người một quỷ ngồi im lặng được nửa tiếng thì tiếng động từ bên ngoài cửa sổ lẫn cửa phòng liền lắng xuống, Nguyễn Hoàng Nam cầm theo thanh kiếm gỗ đứng dậy mở cửa.

Bên ngoài là một ông lão gầy gò tầm sáu mươi tuổi, lão mặc trên người một bộ áo cũ sờn không rõ màu sắc, áo rách rưới còn dính rất nhiều bùn đất, trong cơ thể lão còn có vài con sâu bọ lúc nhúc, Nguyễn Hoàng Nam nhường đường cho lão đi vào trong phòng.

"Ông nói con nghe phần còn lại của cơ thể ông chôn ở đâu đi." Vừa đóng sầm cửa lại, Nguyễn Hoàng Nam đã lập tức hỏi ông lão.

Ông lão nhìn anh một lúc, cái gì cũng không chịu nói.

"Ông nói con nghe để con đào lên đem đi chôn cất ông đàng hoàng."

Thấy lão quỷ không trả lời, Nguyễn Hoàng Nam vẫn rất kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa. Tiểu quỷ ngồi trong lòng Lô Tam Hộ chống cằm nhìn lão quỷ, lão ta cũng đưa mắt dè chừng liếc nó. Đêm qua, nó chỉ một kiếm đã chặt đứt cả khối thân thể quỷ làm đôi, đối với lão thì quỷ nhỏ kia chính là một mối đe dọa rất lớn.

Một giây sau, đứa nhỏ đã không ở trong lòng Lô Tam Hộ mà đứng ngay bên cạnh lão quỷ kia, trong lòng bàn tay nó liền hiện ra một con gà còn sống, lão quỷ kia thấy vậy liền mở cái miệng to như miệng rắn ra, quỷ nhỏ bỏ cả con gà vào, lão liền khép miệng lại, nuốt chửng cả một con gà.

Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này sống lưng lạnh ngắt, cả người đều nổi da gà.

Tiểu quỷ làm như vậy là do nó biết đêm qua nó rat ay quá sức nên đã làm tổn thương đến lão không ít, hiện giờ lão phải mất rất nhiều sức mới có thể hiện hình nên nó mới cho lão một con gà để giúp lão trấn định lại phần hồn.

Lão quỷ phải đợi một lúc sau mới hồi phục lại hình dáng như con người.

"Phần còn lại của thân thể ông ở bên dưới những bồn hoa còn lại."

"Là con cái ông đem xác ra chặt ra như vậy sao?"

Nguyễn Hoàng Nam cũng chỉ là tiện hỏi mà thôi, nào ngờ lão quỷ kia nghe xong liền tức giận vô cùng, lão với bàn tay định nắm lấy anh thì bị anh né đi. Thấy vậy, lão liền quay sang nhìn Lô Tam Hộ có vẻ ngơ ngác kia, nào ngờ tiểu quỷ chưa gì đã chắn trước mặt cậu, biểu cảm vô cùng không hài lòng liếc lão.

Không có được sức mạnh từ những con quỷ kia, chỉ một mình lão không làm gì được cả, lão có tức giận cũng chỉ có thể trút lên người mình. Lão dùng tay cào lên người, cào đến nát cả thịt ra, từng miếng thịt rơi xuống trên sàn nhà, mấy con sâu, bọ bên trong liền chui cả ra ngoài.

"Có phải con cái ông làm vậy với ông không?"

Nguyễn Hoàng Nam hỏi thêm lần nữa, lão quỷ kia lại dường như không nghe, cứ điên cuồng tự cào cấu bản thân mình.

"Con cái lão nếu như chỉ là chặt xác lão ra lúc lão đã chết, có lẽ lão ta đã không mang oán khí nặng như vậy rồi." Tiểu quỷ nói.

Cả hai người liền ngạc nhiên đưa mắt nhìn nó, nói như vậy, lẽ nào...

"Ngải là phải luyện ra, chứ không phải ngươi tùy tiện tìm một cái cây hay gốc hoa nào đem về liền có thể nuôi. Muốn luyện thành, cần phải đem cây ngải đó trồng bằng xác người. Thường thì người khác dùng thai nhi bị vứt bỏ đi nuôi chúng, vì quỷ nhỏ dễ sai khiến hơn."

"Mày nói như vậy, không lẽ con cái ông ấy giết ông rồi đem xác chặt ra nhiều phần để luyện sao?"

"Ta xem chuyện này rất có khả năng. Vì chúng là con của lão ta, ta không nghĩ lão nỡ xuống tay với bọn chúng, nhưng bị trói buộc với cây ngải, hết kiếp này đến kiếp khác đều không thể đầu thai chuyển giới, chỉ có thể bị chôn vùi ở một nơi tiếp tục chấn hưng cho gia đình lão thôi."

Nghĩ đến mà rùng mình, đều là con người với nhau, hơn nữa lão quỷ còn là cha ruột của những người kia, thế mà họ lại có thể nhẫn tâm giết chết cha mình chỉ vì tiền bạc, vật chất.

Lão quỷ điên cuồng tự cào cấu mình được một lúc, đến khi thịt trên người lão đã rớt hết sáu, bảy phần xuống sàn nhà gỗ, lão mới chịu dừng lại. Nguyễn Hoàng Nam thấy lão đã dừng hành động tự ngược bản thân, mới mở lời bảo sẽ chôn cất lão cẩn thận. Lão liền nhăn mặt nhìn anh, một bộ dạng không ai nhờ người ngoài mày xía mỏ vào chuyện của lão.

Nguyễn Hoàng Nam thở dài, thế mới nói là làm thầy pháp không dễ chịu chút nào. Đầu này, phải trừ tà diệt ma, tốn biết bao nhiêu nguyên khí. Đầu kia, còn phải an ủi thân nhân rồi còn cả những quỷ hồn chết oan. Phải mà tất cả mọi người đều vui vui vẻ vẻ hợp tác với anh đi thì cũng không thành vấn đề gì, nhưng mà vốn làm gì có kẻ nào như vậy.

Lô Tam Hộ nhìn lão quỷ, tay lại vô thức run lên, tiểu quỷ kia không hiểu sao mỗi lần thấy cậu như vậy đều rất ôn nhu tìm đủ cách để vỗ về, lần này nó chạy thẳng đến trước mặt cậu ôm lấy cậu, đưa khuôn mặt phúng phính nhìn cậu.

"Không cần sợ, có ta ở đây, không ai làm gì ngươi được cả."

Khóe mắt Nguyễn Hoàng Nam giật giật mấy cái, anh tự nhủ mình cái gì cũng không thấy, hướng lão quỷ kia lại lần nữa cất tiếng khuyên giải. Chuyện ở đời, nếu chỉ cần nói vài lời người ta liền làm theo có lẽ mọi thứ đã dễ dàng hơn rồi. Thế nhưng, thực tế lại cứ nhất định phải khiến người ta đau đầu không thôi. Chính là, lão quỷ nghe lời khuyên của anh thì chẳng hiểu vì sao lại càng nóng nảy hơn.

Lão ta kêu lên những tiếng sắc bén vô cùng, so với tiếng người ta dùng móng tay để cào bảng còn khó nghe hơn.

Nguyễn Hoàng Nam nhíu mày, một kiếm liền hướng lão quỷ kia đâm đến, nhưng lão ta cũng không ngốc đứng đó cho anh tùy tiện làm gì thì làm. Lão vung tay một cái, một chiếc ghế gỗ liền bay về phía anh, Nguyễn Hoàng Nam né không kịp nên bị cả chiếc ghế dập vào mặt.

Máu mũi anh chảy ròng rã, đến nước này chính anh cũng không còn bình tĩnh được nữa, anh giơ kiếm gỗ chém tới loạn xạ, hoàn toàn chẳng xác định rõ lão quỷ kia đang định trốn đi đâu. Anh đánh được một hồi thì ép được lão quỷ về một góc tường, lão nhếch mếp cười, định trốn vào tường kiếm đường thoát thân, nhưng vừa chạm tay vào bức tường, tay lão liền phát ra mấy tiếng xì xì như thịt bị nướng chín, lão gào thét trong cơn đau đớn, không thèm để ý nên bị Nguyễn Hoàng Nam đâm cho một kiếm.

Lão quỷ trúng một kiếm này của Nguyễn Hoàng Nam, thân thể liền trở nên bán trong suốt, lão vẫn chưa bỏ cuộc, lại với tay còn lại sờ lên tường, kết quả chuyện cũ lập lại. Lần này, lão cũng chẳng còn chút sức lực nào để kêu hét nữa, mặc cho cơn đau cứ như vậy đánh tới.

Nguyễn Hoàng Nam cảm thấy như vậy đã an toàn rồi, liền rút thanh kiếm gỗ ra khỏi người lão, thanh kiếm còn kéo theo rất nhiều khí đen trong cơ thể lão ra.