Cùng Quân Ca

Cùng Quân Ca - Chương 74: Để ý




Sau khi lên thuyền, Lý Huyền lập tức sai người gọi ngự y đi theo, tiếp đó đi tới bên cạnh Lâm Lập Hạ dịu dàng nói, "Để ngự y xem vết thương cho nàng một chút."



Lâm Lập Hạ liếc hắn một cái, "Huynh vẫn nên để ngự y xem vết thương của mình trước đi."



Lý Triệt nhíu mày nhìn hai người trước mặt giống như bình thường kì thực lại vô cùng thân mật nói chuyện với nhau, trầm giọng hỏi, "Nàng bị thương?"



Lâm Lập Hạ gật đầu một cái lễ độ trả lời, "Vết thương nhỏ mà thôi, đa tạ vương gia quan tâm."



Lý Triệt nghe vậy thì mày rậm lại càng nhíu chặt hơn, mà trong mắt Lý Huyền thì lại hiện lên ý cười thản nhiên.



Ngự y rất nhanh chạy tới, Lâm Lập Hạ không tiếp tục từ chối, chào hỏi với ba người xong liền rời đi trước.



Sau khi Lâm Lập Hạ rời đi, Lý Huyền nhìn hai người trước mặt cười nhạt nói: "Không ngờ Bát thúc và Cửu đệ đều tới."



Lý Dục cười khẽ mở miệng, trong tròng mắt đen nhỏ dài hiện lên ý vị khó hiểu, "Hôm đó ta còn chờ chiến tích của Tứ ca, lại không ngờ tới chờ được lại là tin tức Tứ ca bị ám sát rơi xuống vách núi. Người thị vệ tên là Mạc Bất Phá của huynh còn nói gã sai vặt ngã xuống vách núi với huynh thật ra là Lâm gia đại tiểu thư... Phụ hoàng phái người đi xuống vách núi tìm kiếm nhưng lại không thu hoạch được gì, cuối cùng vẫn là Bát thúc tự mình dẫn theo người ra ngoài."



Lý Huyền không biến sắc nhìn về phía Lý Triệt, "Vậy thì thật sự đa tạ Bát thúc phí tâm, ngày khác ta sẽ tới cửa nói lời cảm tạ."



Lý Triệt nhàn nhạt trả lời, "Ừ, không có việc gì là tốt rồi, ta về phòng trước." Dứt lời cất bước rời đi.



Lý Dục có nhiều thú vị nhìn một màn trước mắt, "Tứ ca cũng đi xuống để ngự y xem vết thương đi."



Lý Huyền gật đầu một cái.



Lý Dục nhìn bóng lưng của hắn không tiếng động cười cười, bây giờ hắn đối với Lâm Lập Hạ này thật là càng ngày càng có hứng thú, nữ tử có thể làm cho cả Tứ ca và Bát thúc động lòng, hửm?



Đầu kia Lâm Lập Hạ trở lại trong phòng tùy ý để ngự y nhìn vết thương trên chân nàng, lão ngự y vuốt vuốt bộ râu hoa râm của mình nói, "Vết thương trên chân cô nương được người xử lý rất tốt, chỉ là thân thể hơi suy yếu, lão phu kê chút thuốc cho ngươi, đợi lát nữa sai nha hoàn sắc cho ngươi uống là được."



Lâm Lập Hạ cười cười với ông, "Vậy đa tạ thái y." Tiếp đó nàng lại nghĩ tới viên thuốc A Thanh cho mình ăn, vội vàng nói với ông, "Thái y, trên người ta có trúng độc gì không?"



Lão thái y vui vẻ lắc đầu một cái, "Độc rắn đã sớm bị thanh trừ, cô nương cứ yên tâm đi."



"Không phải, ý ta nói, ách, ngoài độc rắn thì còn có loại độc ngoài ý muốn nào khác không?" Lâm Lập Hạ có chút thăm dò hỏi.



Lão thái y vẫn lắc lắc đầu, "Lão phu cũng không phát hiện chấc độc nào khác trong thân thể cô nương."



"Thật sự không có?" Lâm Lập Hạ lần nữa không dám chắc hỏi một câu.



Sắc mặt của lão thái y biến hóa, "Thật sự không có."



Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì thật sự phiền toái thái y rồi."



"Vậy lão phu đi xuống trước." Thái y đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Lập Hạ bởi vì lấy được chẩn đoán của thái y mà thở phào nhẹ nhõm.



Nàng nhìn chằm chằm bình trà trên bàn đến mất hồn, sau một lát thì lất quan ấn trong tay áo ra. Nàng vuốt vuốt quan ấn xinh xắn trong tay, lông mày nhỏ nhắn lại nhíu chặt lại. Quyển sổ màu vàng kim nàng nhìn thấy ở thạch thất hôm qua là... Thánh chỉ.





Hơn nữa còn là thánh chỉ mười tám năm trước.



Nội dung trên thánh chỉ lại còn là ý chỉ truyền ngôi, chỉ là, tên bên trên không phải là Đương Kim Thánh Thượng Lý Minh Đạt, mà là Bát vương gia Lý Triệt.



Nàng nhanh chóng phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, đơn giản là Lý Minh Đạt đã âm thầm động tay chân, vì vậy Lý Minh Đạt làm tới Hoàng đế mà Lý Triệt lại thành Vương Gia. Nhìn bộ dáng sống vui vẻ hiện tại của Lí Triệt, Lý Minh Đạt hẳn còn chưa biết năm đó còn có một đạo thánh chỉ như vậy, nếu không đã sớm một đao giải quyết cái tai họa ngầm này rồi. Vốn coi như là chuyện cũ phủ bụi, nhưng lại không ngờ bị nàng đánh bậy đánh bạ mà lật ra ngoài...



Nếu như đạo thánh chỉ này bị người đưa cho Hoàng đế, hậu quả kia tuyệt đối là khó mà tưởng tượng được.



Lâm Lập Hạ buông mắt xuống, lúc ấy thật sự là Lý Huyền cái gì cũng không thấy sao?



Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, nàng mở miệng hỏi, "Ai vậy?"



"Là Bổn vương." Giọng nói trầm thấp từ tính của Lý Triệt truyền đến.



Lâm Lập Hạ đứng dậy đi tới cửa, "Vương Gia?"



Lý Triệt nhìn nàng một cái rồi đi vào. Lâm Lập Hạ cảm thấy vô cùng khó hiểu đóng cửa lại, ánh mắt vừa rồi của hắn, ầy, làm sao vậy?



Lâm Lập Hạ rót cho hắn một ly trà, "Vương Gia tìm ta có chuyện gì sao?"



Lý Triệt âm u nhìn nàng một cái không nói lời nào.



Lâm Lập Hạ lập tức cảm thấy gió lạnh vù vù.



"Thái y nói thế nào?" Lý Triệt nhìn chằm chằm nước trà trong chén hỏi.



"Thái y nói vết thương của ta không có gì ngại, thật là làm phiền Vương Gia rồi." Lâm Lập Hạ cung kính nói.



Nào biết Lý Triệt đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, trong tròng mắt đen hình như có ngọn lửa đang nhấp nháy, hắn trào phúng mở miệng, "Nàng đối với Bổn vương ngược lại vô cùng xa lạ, Bổn vương thấy nàng và Tiểu Tứ rất thân thiết cơ mà."



Lâm Lập Hạ thử kéo cổ tay của mình ra, "Vương Gia, ngươi buông tay ra trước được không?"



"Buông tay?" Lý Triệt hừ lạnh một tiếng, ngược lại một tay kéo nàng vào trong ngực, "Bổn vương cố tình không buông tay đấy."



Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ thở dài, người này vân bá đạo trước sau như một vậy."Vương Gia, có lời gì thì cứ nói." Cần gì phải động tay động chân chứ?



Lý Triệt lại thu chặt hai cánh tay nhìn nàng chằm chằm nói, "Lập Hạ, Bổn vương đây chính là đang nói với nàng."



Lâm Lập Hạ có chút kinh ngạc hắn không nghiêm cẩn giống như bình thường, "Vương Gia?"



"Nàng thật sự không hiểu tâm ý của Bổn vương sao?" Lý Triệt nhỏ giọng hỏi, trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy.



Lập Hạ hơi rủ thấp con mắt xuống tránh khỏi ánh mắt của hắn.




"Lần trước nàng nói ta đối với nàng chỉ là một chút hứng thứ nhất thời, hôm nay ta nói cho nàng biết, ta đối với nàng cũng không phải nhất thời tò mò hay cái gì khác. Lập Hạ, nàng là nữ tử đầu tiên làm ta nhớ mãi không quên như vậy." Lý Triệt chậm rãi nói, "Ta vốn cũng cho là ta đối với nàng chỉ là yêu thích bình thường, nhưng đến khi ta nghe được tin nàng và Tiểu Tứ cùng nhau rơi xuống vách đá, khi đó ta mới biết ta sợ, sợ nàng thật sự gặp phải chuyện không may, sợ rằng về sau sẽ không còn được gặp lại nàng nữa."



Hắn cầm tay nàng ấn lên ngực trái của mình nhẹ giọng nói, "Lập Hạ, nàng ở nơi này của ta."



Đáp lại hắn là một mảnh trầm mặc.



Trái tim của Lý Triệt khẽ khẽ đập lên, tình cảm cuồng nhiệt bị hắn đè nén ở đáy lòng.



Hồi lâu sau hắn mới nghe được nàng nói khẽ một câu, "Như vậy, các nàng ở chỗ nào vậy?"



Lý Triệt sửng sốt.



Lâm Lập Hạ nhẹ giọng lại phát âm rõ ràng nói tiếp, "Ngươi nói bản thân ta ở trong lòng của ngươi, vậy vương phi của ngươi, Úc Nương, còn những hồng nhan tri kỉ không biết tên khác thì sao? Họ cũng ở đâu trong lòng của ngươi?"



Nàng giương mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, "Lòng tham của ngươi quá lớn, có thể chứa được rất nhiều thứ." Nàng thu tay về đè lên lồng ngực của mình cười nhạt mà nói: "Nhưng lòng của ta lại rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người."



Lần đâu tiên trong đời Lý Triệt cảm thấy khó thở, hắn không tự kìm được mà thu chặt cánh tay, "Nàng đang trách ta có những nữ nhân khác?"



Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, "Tại sao phải trách ngươi? Ngươi biết mà, ta không có lập trường này."



Trên gương mặt tuấn tú của Lý Triệt là ẩn nhẫn, "Lập Hạ, nàng biết, ta là người hoàng thất, ta không thể nào chỉ có một nữ nhân. Ta có thể không quan tâm đến quá khứ của nàng, nàng lại không thể không quan tâm những thứ này sao?"



"Lý Triệt." Lần đầu tiên Lập Hạ kêu tên hắn, "Ta muốn trong lòng nam nhân của ta chỉ có một mình ta, những mỹ sắc khác nửa phần cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn. Ta muốn cho dù vì bất kỳ lý do gì hắn cũng vứt bỏ ta... Ta muốn trái tim và thân thể của hắn chỉ thuộc về một mình ta. Những thứ này, ngươi đều không cho nổi."



Trái tim Lý Triệt như bị một cây kim nhỏ không ngừng đâm vào, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Ta không cho nổi, chẳng lẽ Tiểu Tứ có thể cho?"



Lâm Lập Hạ bởi vì này câu mà trầm mặc.



"Nàng biết rõ Tiểu Tứ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vậy vì sao nàng lại chịu tiếp nhận nó?" Hắn không tin lời của nàng, nếu quả thật giống như nàng nói, tại sao hắn không thể mà Tiểu Tứ lại có thể?




Lâm Lập Hạ bị hắn nói toạc chuyện bản thân vẫn luôn cố ý xem nhẹ, một loại vô lực bi ai dâng lên, nàng vô cùng gian nan mở miệng, "Nếu như ngày đó lúc gặp nhau ở Lạc Dương không có Úc Nương, nói không chừng ta sẽ động lòng với ngươi. Nhưng có Úc Nương, cho nên bản thân ta ngay tại lúc còn chưa động lòng liền rút người rời đi. Mà hắn... Chờ khi ta phát hiện thì ta đã động lòng rồi. Ta biết rõ bây giờ hắn không có cũng không có nghĩa là về sau không có, nhưng ta vẫn muốn cho hắn một cơ hội, cũng cho... Chính mình một cơ hội."



Nói xong lời cuối cùng, lại dừng hồi lâu mới nói tiếp được.



Yêu một người, là hạnh phúc như vậy, nhưng lại cũng đau khổ cực như vậy.



Mặc dù Lý Triệt tức giận với những lời của nàng nhưng cũng vì nàng lộ ra yếu ớt mà đau lòng, hắn vươn tay xoa mặt của nàng nói, "Lập Hạ, cần gì chứ."



Lâm Lập Hạ nuốt xuống chua sót trong cổ, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để mình uất ức, nếu như hắn cũng giống như ngươi vậy, ta cũng sẽ dứt khoát rời đi."



Chỉ là, chỉ hi vọng thời điểm đó, vĩnh viễn sẽ không đến.



Lý Triệt nghe vậy lại có chút kích động, hắn hung hăng nâng mặt nàng lên nói, "Nàng không để ý đến cảm giác của ta?"




Lâm Lập Hạ không trốn không tránh đối diện với ánh mắt của hắn, "Ta để ý đến ngươi, các nàng thì sao, ai để ý?"



Lý Triệt giống như phát tiết đấm lên bàn, "Lập Hạ, ta sẽ không buông tay."



Lâm Lập Hạ khuyên nhủ, "Buông tay đi, đối với ngươi, đối với ta hay đối với các nàng đều tốt." Mọi người tốt mới là thật tốt, không phải sao?



Lý Triệt chợt phủ lên môi của nàng, rồi lại trước khi kịp phản ứng nàng thì rời đi, hắn đứng lên lạnh lùng để lại một câu liền rời đi.



"Ta tuyệt sẽ không buông tay."



Lâm Lập Hạ thất thần ngồi bên cạnh bàn, rối loạn, rối loạn, đều rối loạn. Lý Triệt bá đạo như vậy... Nếu như hắn biết ngôi vị hoàng đế này vốn là của hắn, hắn sẽ như thế nào?



Buổi tối cuối cùng bọn họ cũng lên bờ, Lâm Lập Hạ đứng trong đêm lạnh rụt người một cái, Lý Huyền bên cạnh thấy thế vội vàng gọi kiệu phu tới.



"Lập Hạ, nàng trở về trước đi thôi." Trong mắt phượng của Lý Huyền ngập tràn dịu dàng.



Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, kéo nhẹ khóe môi nói, "Được."



Nàng chào tạm biệt với Lý Triệt và Lý Dục xong, nhưng lại không nhìn tới mặt của hai người. Thật ra thì không cần nhìn cũng biết bọn họ có vẻ mặt gì, Lý Triệt nhất định là vẻ mặt lạnh lùng, mà Lý Dục thì vẫn là dáng vẻ cười như không cười bí hiểm.



Lâm Lập Hạ thật sự muốn xông lên vuốt ve vẻ mặt tự cho là đúng này của Lý Dục, dĩ nhiên, nàng không thể.



Sau khi trở lại Lâm phủ đối mặt chính là nước mắt như đại bác của Mạch Tuệ, ngôn ngữ chanh chua của Lam San San, Lâm Viễn Sơn cũng không nhiều lời, chỉ nhìn nàng thở dài.



Giờ phút này tâm lực Lâm Lập Hạ đã quá mệt mỏi, nào còn có tinh lực đi phân tích tâm tình của bọn họ? Nàng đơn giản lên tiếng chào hỏi liền trở lại gian phòng của mình.



Nàng ngâm cả người ở dưới nước, dường như như vậy có thể né tránh tất cả nghi ngờ và nghi kỵ.



Ngày mai, còn phải đi Cửu hoàng phủ.



Hôm sau.



Vẫn là thiếu nữ xinh đẹp dẫn đường như cũ, hoàng phủ phồn hoa xa xỉ như cũ, lần thứ hai Lâm Lập Hạ đi tới Cửu hoàng phủ, bước vào thư phòng của Lý Dục.



Lý Dục hiếm khi không mang một thân xa hoa, cẩm bào màu xanh dương nhạt lại nổi bật lên ngũ quan yêu mỵ có vài tia thanh tuyển của hắn.



Lâm Lập Hạ lạnh nhạt bước vào cửa, "Hôm nay Điện hạ tìm ta có chuyện gì?"



Dường như Lý Dục có chút không hài lòng với sự lạnh lùng của nàng, hắn đùa giỡn mở miệng nói, "Ta chính là vì tốt cho ngươi mới tìm ngươi, ngươi lại có cái thái độ này?"



"Điện hạ." Lâm Lập Hạ cười giả lả, "Xin hỏi ngài có chuyện gì muốn nói?"



Lý Dục cười khẽ một tiếng, mắt đào hoa hơi híp, "Lâm Lập Hạ, không phải ngươi muốn biết ngươi là ai sao?"