Cùng Quân Ca

Cùng Quân Ca - Chương 55: Khắp nơi giằng co




Lập Hạ cảnh giác lùi về phía sau một bước, cười khan mấy tiếng, "Vương Gia, thật đúng là khéo."



Lý Triệt cũng tiến lên một bước, cười nói, "Bổn vương cũng cảm thấy rất khéo, dường như ở chỗ nào cũng có thể gặp phải nàng, chỉ là hiện tại Bổn vương nên gọi nàng là Dịch cô nương hay là Lâm đại tiểu thư?"



Trên gương mặt tuấn tú mang theo nét cười, nhưng Lâm Lập Hạ lại không nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt hắn, nàng cố gắng giải thích, "Vương Gia cũng biết, thế đạo này không chỗ nào là thái bình, đương nhiên đi ra khỏi nhà thì cẩn thận vẫn hơn."



Ý là, Vương Gia, nàng dùng tên giả tuyệt đối là việc về tình có thể tha thứ.



"À? Hoá ra là như vậy." Lý Triệt sáng tỏ gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại càng thêm bức bách , "Vậy thì, Lâm đại tiểu thư, lần này nàng còn muốn trốn sao?"



Phụ hoàng đã từng nói với hắn, đã là thứ mình muốn thì phải dốc toàn lực đi tranh đoạt, không cho nó có bất kỳ cơ hội chạy thoát nào. Nữ tử trước mắt này đã từng hai lần biến mất ở trong tầm mắt của hắn, mà lần này, hắn tuyệt đối sẽ không khinh thường nữa.



Lâm Lập Hạ khẽ dời ánh mắt đi, "Vương Gia nói đùa, lần trước thật sự là ta có việc gấp, cho nên không kịp chào hỏi với Vương Gia đã rời đi."



"Việc gấp?" Lý Triệt cười khẽ, tròng mắt đen híp lại, "Không biết việc gấp trong miệng nàng là chỉ cái gì?"



Lâm Lập Hạ bị ánh mắt hùng hổ dọa người của hắn người nhìn vào thì trong ngực dâng lên một trận ngột ngạt, giương mắt không đếm xỉa gì nói, "Vương Gia, đó là chuyện riêng của ta rồi, không có quan hệ gì với Vương Gia chứ?"



Sau khi Lý Triệt nghe được câu này thì giận quá hóa cười, "Không quan hệ?"



Toàn thân Lâm Lập Hạ vang lên tiếng còi báo động, nhích người dịch sang một bên, "Ta với Vương Gia vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, ta cũng chỉ trùng hợp cứu Vương Gia hai lần mà thôi, lần trước ở Lạc Dương Vương Gia đã chăm sóc ta vô cùng chu đáo, cho nên Vương Gia thật sự không cần phải nghĩ đến việc báo ân nữa đâu."



Lâm Lập Hạ thấy Lý Triệt không hề cử động thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây kế tiếp lại cảm thấy bên hông căng thẳng, đợi khi nàng phản ứng lại thì nàng đã bị Lý Triệt siết chặt trong ngực. Lâm Lập Hạ không khỏi hụt hơi, "Bát Vương gia!"



Tròng mắt đen của Lý Triệt chăm chú nhìn chằm chằm người trong ngực, "Nàng cũng biết Bổn vương là Bát Vương gia?"



"Ngươi!" Lâm Lập Hạ cố gắng đẩy lồng ngực hắn ra ai ngờ lại càng bị ôm chặt hơn, tức giận nói, "Ta không chỉ biết ngươi là Bát vương, ta còn biết Bát vương đảo lại thì chính là vương bát!"



Trước sự gấp gáp, không khí theo những lời này của nàng tuôn ra không còn sót lại chút gì, Lý Triệt vui vẻ cười to, không ngờ lúc này nàng vẫn còn có tâm tư nói đùa.



Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát giác bản thân vừa nói cái gì, đáy lòng thầm mắng bản thân một tiếng, thiệt là, lúc này lại có thể nói lỡ miệng!



"Lâm đại tiểu thư." Lý Triệt chậm rãi nói ra, "Lâm Lập Hạ."



Lâm Lập Hạ tận lực duy trì một khoảng cách với hắn, "Vương Gia gọi ta là có gì muốn sai bảo?"



Lý Triệt cúi đầu ghé vào bên tai nàng khẽ gọi, "Lập Hạ."



Lâm Lập Hạ cảm thấy lỗ tai nóng lên, vội vàng đẩy hắn tới khoảng cách xa nhất, "Vương Gia, thật ra thì giọng của ngươi khi nói chuyện không nhỏ chút nào." Cho nên đại khái ngươi có thể cách ta xa xa một chút mà nói chuyện.



Lý Triệt cố tình thích đối nghịch với nàng, hai tay thu lại ép nàng dính vào dán vào lồng ngực của hắn, "Bổn vương có thói quen đến gần người khác nói chuyện."



Lâm Lập Hạ cắn răng nhìn vẻ mặt đứng đắn của Lý Triệt, chẳng lẽ người này không biết hai chữ tự trọng viết như thế nào sao? Nàng đột nhiên hiện ra linh quang, kinh ngạc nhìn chăm chú vào phía sau hắn kêu lên, "A, vương phi?"



Lý Triệt không ngoài dự đoán buông lỏng hai tay một chút lui về phía sau nhìn, Lâm Lập Hạ nhân cơ hội đẩy hắn ra muốn chạy đi, nhưng tự do tới thật là ngắn ngủi, một giây kế tiếp nàng liền bị người bắt được mánh khoé mạnh mẽ kéo lại.





Lý Triệt áp sát vào gương mặt của Lâm Lập Hạ, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên mặt của nàng, "Sao vậy, Lập Hạ, nàng sợ?"



Lâm Lập Hạ bị lời nói gần như khiêu khích của hắn gợi lên lửa giận, chân trái dùng sức đá về phía bắp đùi của hắn, nhưng mà trên mặt lại hiện lên nụ cười nhẹ nhàng nói, "Vương Gia nói đùa, ta sợ cái gì chứ ?"



Lý Triệt thoải mái tránh thoát một đá, thú vị nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Lập Hạ, "Không sợ thì tại sao nàng lại muốn tránh Bổn vương?"



"Tránh? ha ha, chuyện cười." Lâm Lập Hạ đặc biệt không sao cả cười hai tiếng, "Ta chỉ cảm thấy hôm nay ta lấy thân phận tỷ tỷ của vị hôn phu của muội muội của thê tử ngươi tới nơi này, cùng với Bát vương gia là tỷ phu của vị hôn thê của đệ đệ ta giằng co như vậy có chút không hợp thân phận."



Hai mắt của Lý Triệt đen sẫm như bầu trời đêm khuya, "Nàng không nói thì thật đúng là thiếu chút nữa ta đã quên mất, nàng chính là “tỷ tỷ” thân mật nhất của Lâm Hành Dật."



Lâm Lập Hạ... Tình cũ của Thượng Thư công tử cũ, tỷ tỷ phóng đãng của Lâm Hành Dật.



Trong lòng Lý Triệt không kềm chế được mà nổi lên tức giận, trên mặt không khỏi tối đi mấy phần.




Lâm Lập Hạ sao lại nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, "Đây là chuyện riêng của nhà ta, Vương Gia không cần đa tâm."



Lý Triệt thấy thế càng thêm không vui đến cực điểm, hắn từ từ kề sát lại gần gương mặt Lâm Lập Hạ nói, "Hả? Lập Hạ có thể nói lại lần nữa hay không?"



Lâm Lập Hạ cười lạnh trong lòng, sao nào, còn chưa sợ phải không, "Ta nói, đây là chuyện riêng của nhà ta, Vương Gia, không, cần, đa, tâm."



Thẳng tắp chống lại hai mắt của Lý Triệt, Lâm Lập Hạ nhấn mạnh từng câu từng chữ, rõ ràng là khơi lên tranh luận với Lý Triệt.



Lâm đại tiểu thư có quan hệ với Lâm Hành Dật thì sao, dù thế nào thì đó cũng là chuyện của bản thân nàng, tội gì bây giờ còn phải chịu sự khinh bỉ của bọn họ.



Nàng, cũng có thể phát cáu.



Lý Triệt không khỏi tăng thêm sức lực trong tay, bóp đau Lâm Lập Hạ mà không biết, "Nàng đang cảm thấy Bổn vương xen vào việc của người khác?"



Lâm Lập Hạ không giải thích được, vốn chính là hắn xen vào việc của người khác, "Bát Vương gia, bỏ tầng quan hệ ân cứu mạng kia qua một bên thì quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ có thể coi là người xa lạ."



Ba chữ người xa lạ thật to kích thích Lý Triệt, hắn cười lạnh một tiếng, "Nàng đây là đang nhắc nhở Bổn vương cần phải trở thành ‘người không xa lạ’ với nàng?"



Lâm Lập Hạ nghẹn hơi đỏ bừng mặt, dây thần kinh trong đầu người này đều bị lệch hết à, có thể suy nghĩ mọi chuyện đơn giản đi một chút hay không, "Vương Gia, ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi, ta nói thẳng, ta không muốn dùng cái ân nhân cứu mạng này mà bám víu lấyVương Gia, Lập Hạ biết rõ bản thân không có tư cách này, cho nên đại khái Vương Gia có thể yên tâm."



"Vậy nếu như Bổn vương muốn dùng cái thân phận này giữ nàng lại thì sao?" Vẻ mặt Lý Triệt biến đổi.



Lâm Lập Hạ sợ hãi, "Việc này thật đúng là Lập Hạ không dám nhận."



Không dám nhận? Không dám? Nhìn vẻ mặt này của nàng lại chẳng có quan hệ gì với hai chữ không dám cả. Trong lòng Lý Triệt buồn cười, bộ dạng này của nàng đúng là lại trở về lần đầu tiên gặp mặt lúc khẩu thị tâm phi (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo). Chỉ là, nàng đối với ai cũng đều là bộ dáng này sao?



Đột nhiên Lý Triệt buông lỏng tay ra hỏi một câu, "Lần này nàng hồi kinh chính là vì chuyện Lâm Hành Dật lập gia đình?"



Lâm Lập Hạ vội vàng lùi về phía sau mấy bước mới trả lời, "Có thể nói là như vậy ."




Lý Triệt liếc nàng một cái, "Xem ra người đệ đệ này đối với nàng thật đúng là quan trọng a."



Lâm Lập Hạ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, "Vương Gia cũng đã nói là ‘đệ đệ’ rồi, Lập Hạ đương nhiên phải để ở trong lòng đúng không."



Lý Triệt bị thái độ này của nàng làm nghẹn không nói gì, cuối cùng châm chọc nói một câu, "Dĩ nhiên, Lập Hạ đối với này đệ đệ là ‘vô cùng săn sóc’."



Lâm Lập Hạ thầm mắng trong lòng, hừ, có thể đừng khinh bỉ nói ra những lời như vậy được không, tại sao nam nhân có thể ngủ với cả trăm nữ nhân lại vẫn đúng lý hợp tình, nữ nhân thay đổi một hai thì lại bị phỉ nhổ khinh bỉ? "Không dối gạt Vương Gia nói, ta rất quan tâm đến đệ đệ này của ta."



Nói như vậy hắn đã hài lòng chưa?



Đáp án dĩ nhiên là không, không hài lòng, hơn nữa còn là cực kì không hài lòng.



Lông mày anh tuấn của Lý Triệt nhíu lại vừa đưa tay chụp tới, Lâm Lập Hạ liền lại bị chiếm tiện nghi, "Lập Hạ là đang khiêu khích Bổn vương?"



Lâm Lập Hạ cũng không hốt hoảng, học vẻ mặt của hắn lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ không phải Vương Gia đang khiêu khích với Lập Hạ?" Đâm một cái lên vết sẹo của Lâm đại tiểu thư, không phải khiêu khích thì là cái gì?



"Vậy thì nàng hiểu lầm Bổn vương rồi, Bổn vương chỉ cảm cảm thấy có chút tò mò đối với chuyện cũ của nàng mà thôi." Lý Triệt nhẹ nhàng nói.



"Nếu Vương Gia đã nói tất cả là chuyện cũ, vậy thì cần gì phải nhắc lại?" Khốn kiếp, đó chính là chuyện đau lòng của "Nàng" đấy.



Lý Triệt nhếch môi cười một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo nói, "Bổn vương sẽ không nhắc lại, so với quá khứ của Lập Hạ, Bổn vương càng coi trọng tương lai hơn."



Lâm Lập Hạ ở đáy lòng bất đắc dĩ xoa tay nhún vai lắc đầu, Bát vương, thật ra thì, vợ của ngươi đang đứng ở phía sau.



Không chờ Lâm Lập Hạ nhắc nhở, giọng nói vẫn vững vàng như cũ của Lam Nhiễm Y vang lên sau lưng Lý Triệt, "Vương Gia, nước trà đã pha xong."



Lý Triệt nhíu mày, không ngờ Lam Nhiễm Y đang ở sau lưng, hắn buông lỏng tay xoay người nhìn nàng một cái, "Ừ."




Lâm Lập Hạ đứng một bên nhìn biểu cảm của Lam Nhiễm Y không một chút biến hóa, trong lòng thầm giơ ngón tay cái, người có chí, thân là nữ nhân, lúc nhìn thấy trượng phu của mình đùa giỡn người khác còn có thể mặt không đổi sắc, Lâm Lập Hạ trừ bội phục thì không nghĩ ra từ gì có thể nói, dĩ nhiên, trong bội phục còn mang theo thương hại.



Nữ nhân ấy, gông xiềng không chỉ là nam nhân mang lên cho ngươi.



Lam Nhiễm Y không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại tình trạng này, tuy trong lòng chua xót thì cũng hiểu được, thân là Vương Gia, Lý Triệt có nữ nhân khác là việc bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là hắn thế mà lại cảm thấy hứng thú với nữ nhân Lâm Lập Hạ, xem ra những lời đồn đãi về nàng một chút cũng không sai.



Lam Nhiễm Y cười nhạo trong lòng, nữ tử hai lần bị người bỏ rơi, Vương Gia cảm thấy mới lạ sao?



Ba người trở về chỗ ngồi, không khí lần này so vừa rồi càng thêm có vẻ quỷ dị, Lâm Lập Hạ bị một kích của Lý Triệt ngược lại trở nên tự tại, nên sao thì vậy, dù sao không cúi đầu giả bộ như nàng dâu nhỏ nữa.



Lý Triệt chậm rãi uống trà, trong lòng đối với việc phải đoạt lòng Lâm Lập Hạ sáng rõ vô cùng.



Lam Nhiễm Y tiếp tục đảm nhiệm vai diễn Lam vương phi hiền huệ, thỉnh thoảng dùng khóe mắt quét qua Lâm Lập Hạ.



Loại không khí quỷ dị này vào lúc Lam San San và Lâm Hành Dật trở lại bị phá vỡ, thành thật mà nói, Lâm Lập Hạ đối với cô nàng Lam San San này không có tí thiện cảm nào, nhưng không thể không nói có đôi khi châm chọc so với im lặng còn dễ chịu hơn, nàng cảm thấy suy nghĩ của Lam San San này so với cái người Lam vương phi kia tốt hơn nhiều.




Kế tiếp là ăn một bữa cơm, Lâm Lập Hạ vẫn là lần đầu tiên được ‘chăm sóc’ trong bữa cơm như vậy, thỉnh thoảng từ bên trái bay tới hai luồng ánh mắt lạnh lùng ( Lâm thiếu ), động một tí là nhận được đôi câu châm chọc cầm thương mang côn ( Lam San San ), đặc biệt trong lòng còn phải chịu sự hành hạ với cái nhìn sâu thẳm của Lý Triệt và Lam Nhiễm Y.



Lâm Lập Hạ bi ai nghĩ, sao ban đầu lại để nàng xuyên vào một người như vậy, nếu nàng khoác lên mình cái áo da nha hoàn thì còn có khả năng chim tước biến thành phượng hoàng, mặc cái áo da Lâm đại tiểu thư này lên người thì chỗ tốt gì cũng không có, thu hoạch lớn nhất chính là năng lực chống đỡ tâm lý không ngừng tăng lên. Bi kịch, đây hoàn toàn là một bi kịch.



Thật vất vả, rốt cục cũng chịu được đến lúc về.



Tại ánh mắt lưu luyến không rời của Lam San San đối với Lâm Hành Dật, dưới ánh mắt sâu xa của Lý Triệt đối với Lâm Lập Hạ, tại phong độ dịu dàng nhã nhặn như cũ của Lam Nhiễm Y, Lâm Lập Hạ đầu không ngoảng lại ra khỏi lam phủ.



Hồng Môn yến cuối cùng cũng kết thúc! Lâm Lập Hạ thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ trong lòng.



"Tỷ tỷ thật đúng là lợi hại, mới chỉ một lát đã để cho Bát Vương gia đối với tỷ nhìn với cặp mắt khác xưa’ rồi." Lâm Hành Dật cũng không quay đầu nói ra một câu, trong lời nói mười phần châm chọc.



Lâm Lập Hạ im lặng, lời châm chọc nhận được hôm nay thật không ít.



Lâm Hành Dật thấy nàng không trả lời liền cho rằng nàng ngầm thừa nhận lời của hắn, lập tức hừ lạnh một tiếng giận dữ rời đi. Lâm Lập Hạ vô lực nhìn bóng lưng của hắn, Lâm thiếu chính là một đứa bé khó chịu, mặc dù nàng không biết đến tột cùng hắn khó chịu cái gì.



Bởi vì Lâm Hành Dật còn có chuyện, cho nên một mình Lâm Lập Hạ ngồi kiệu lảo đảo trở lại Lâm phủ, mới vừa vào phủ thì Mạch Tuệ liền từ một bên chui ra.



"Tiểu thư, có người tới cửa tìm người!" Vẻ mặt Mạch Tuệ thần bí.



Lâm Lập Hạ học theo nàng cúi thấp đầu xuống, chớp chớp mắt hỏi, "Người nào tới cửa tìm?"



Mạch Tuệ hít một hơi mới lên tiếng, "Tô Luân - Tô công tử."



Cái gì?



Lâm Lập Hạ giật nảy mình, "Tô Luân?"



Mạch Tuệ gật đầu một cái, "Tiểu thư, nô tỳ còn muốn nói cho người biết một chuyện."



"Chuyện gì?" Lâm Lập Hạ vẫn đang ở trong sự kinh ngạc do hai chữ Tô Luân nàng mang lẹi.



"Tiểu thư," Mạch Tuệ thở dài, "Thì ra cái tên Vũ Thiệu - Vũ công tử ngày đó chính là Tô Luân."



Sét đánh vang lên bên tai Lâm Lập Hạ, đánh nàng thành một món ngoài sống trong khét, đáy lòng nàng gian nan tiêu hóa cái tin này.



Vũ Thiệy da mặt dày = Tình cũ của Lâm đại tiểu thư = Tô Luân phong lưu?



Mạch Tuệ thương hại nhìn nàng một cái, "Còn nữa, tiểu thư, Tô công tử bây giờ đang ở đại sảnh chờ người."



Lâm Lập Hạ khe khẽ gượng cười hai tiếng, cái chuyện cười này, thật sự là một chút cũng không buồn cười.