Cùng Quân Ca

Cùng Quân Ca - Chương 20: Đi lạc dương




Nam tử tà mị, thân hình như bạch ngọc bước ra từ bồn tắm xa hoa đến cực điểm, lập tức có hai thiếu nữ dung mạo xinh đẹp giống hệt nhau từ hai bên đi lên. Một người cầm gấm vóc tơ vàng thay hắn chà lau cơ thể, người còn lại cũng giống như vậy lau mái tóc dài của hắn.



Lí Dục tùy ý để hai người bận rộn trên người hắn, lười nhác nói với người bên ngoià, “Hiện tại Tô Luân đang ở đâu?”



Đứng ngoài sa trước là Hỏa Nhi, Hỏa Nhi hơi cúi đầu không nhìn vào nam tử đang ở phía trong bức rèm trong suốt, “Công tử Tô Luân hiện đang trên đường đi đến thành Lạc Dương.”



“Còn tin tức gì khác hay không?” Tay Lí Dục chậm rãi cầm lọn tóc của một thiếu nữ lên đùa nghịch, thiếu nữ thấy thế thì thẹn thùng nhìn hắn một cái, lại tiếp tục lau người cho hắn.



“Có tin đưa đến hôm nay Bát vương gia đã lấy được ý chỉ của hoàng thượng đã xuất phát đi Lạc Dương.”



Lí Dục nghe vậy thì nhíu mày, thú vị, cũng là Lạc Dương Sao? “Tứ ca thì sao?”



“Gần đây Tứ hoàng tử cũng không có động tĩnh gì, thám tử báo Tứ hoàng tử luôn luôn ở trong phủ, thỉnh thoáng ra ngoài thăm hỏi thừa tướng một chút.”



Môi mỏng của Lí Dục gợn lên một nụ cười tà tứ, không thể nghĩ Tứ ca lại kiên nhẫn như vậy, giờ phút này còn không có hành động gì, hay là, đã bắt đầu nhưng hắn không biết? Lí Dục nâng nâng tay ý bảo thiếu nữ dừng động tác lại, thiếu nữ ăn ý cầm lấy bộ y phục sạch sẽ bên cạnh mặc lên cho hắn.



Một lát sau, Lí Dục một thân y phục màu đỏ thắm thêu kì lân đồ án màu đen, mái tóc đen thẫm dùng thúc phát quang bằng hồng ngọc cột chặt lên, tai trái cũng đeo một viên đá quý cùng màu, thần thanh khí sảng đi ra. Tay trái hắn xoay xoay ban chỉ bằng thượng hồng mã não trên ngón tay cái, trong đôi mắt hoa đào là tràn đầy sự thích thú, hắn cũng phải xốc lại tinh thần chơi cùng bọn họ một chút.



“Điện hạ.” Giọng nói của người hầu ngoài cửa vang lên.



“Chuyện gì?” Lí Dục đến trước bàn bưng tách trà thiếu nữ pha cho hắn lên, khinh xuyến một ngụm nhỏ, sau đó nhổ vào chiếc bình nhỏ màu vàng vị thiếu nữ khác bưng đến, động tác tao nhã mà tôn quý.



“Tô tiểu thư đến.”



Lí Dục “Ừ” một tiếng, nghĩ cũng biết Tô Ý Nhi đến tìm hắn là vì chuyện gì, “Mang nàng lại đây.” Sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn bắt đầu dùng điểm tâm.



“Công tử, nếm thử cái này.” Giọng nói dịu dàng của thiếu nữ bên trái, cầm lấy đũa ngọc gắp một miếng điểm tâm tinh xảo đặt trong bát của Lí Dục.



Thiếu nữ bên phải cũng không chịu yếu thế gắp một món khác, thanh thúy nói, “Công tử, món này cũng rất ngon.”



Trong đôi mắt hẹp dài của Lí Dục xẹt qua ý cười, giọng nói mang theo cưng chiều, “Ngươi hai cái nha đầu này, ở trước mặt ta mà cũng bắt đầu tranh giành tình nhân.”



Hai thiếu nữ nghe vậy căm giận trừng đối phương cùng nhau mở miệng, “Công Tử không cần giễu cợt Lục Lung (Thất Xảo)”. Nghe được đối phương cũng nói ra lời giống hệt mình thì vừa tức giận vừa buồn cười cười ra thành tiếng, Lí Dục bên cạnh cũng cười cắn một miếng điểm tâm.



Hỏa Nhi mặt không biểu cảm đứng im lặng ở phía sau nhìn ba người trêu đùa. Hai thiếu nữ sinh đôi này là Lí Dục khi còn niên thiếu mua được ở một hộ gia đình nghèo khó, đến bây giờ cũng đã được năm năm rồi. Nàng thân là hộ vệ của hắn chỉ có thể không nói một câu đứng ở phía sau hắn, vì an nguy của hắn mà dâng lên tất cả.



“Dục ca ca!” Cửa phòng bị người đẩy ra, là một thiếu nữ mặc dù dung mạo không sánh được với Lí Dục tà mị nhưng mà cũng có thể coi là xinh đẹp khó gặp, thiếu nữ xinh đẹp đó chính là “Đệ nhất mỹ nữ kinh thành” – Tô Ý Nhi, giờ phút này trên gương mặt tinh xảo của nàng mang theo sự sốt ruột, sau khi nhìn thấy Lí Dục thân mật với Lục Lung cùng Thất Xảo thì nổi lên buồn bực.




“Y Nhi, có việc gì mà gấp vậy?” Lí Dục vẫn không nhanh không chậm mở miệng, mắt dài lười nhác híp híp lại.



Tô Ý Nhi nghe vậy thì bước nhanh tới, tuy nhìn Lục Lung cùng Thất Xảo không vừa mắt nhưng mà vẫn chỉ có thể ngồi xuống đối diện bọn họ, “Nghe nói hoàng thượng không đồng ý hôn sự của chúng ta.”



“Ừ.” Lí Dục bảo Lục Lung rót trà cho Tô Ý Nhi, tay đem Thất Xảo kéo vào trong lòng mình.



Tô Ý Nhi thấy thế thì càng bực bội, nhưng cũng không dám nói gì, đành phải tiếp tục đề tài vừa rồi, “Hoàng thượng sao lại không đồng ý?”



“Y Nhi, việc này ta tự có chủ trương. Hôm này nàng đến còn có chuyện gì khác không?” Lí Dục cũng không nhìn về phía Tô Ý Nhi, trái lại lại ngồi trêu đùa Thất Xảo trong lòng.



“Ta…” Tô Ý Nhi vừa định nổi giận, nhưng nghĩ đến Lí Dục không thích nữ tử cố tình gây sự liền cố nhịn xuống nói, “Hôm nay cha ta nhắc tới hôn sự của ca ca ta, nói hắn có một vị hôn thê được chỉ hôn từ bé, ta là đến nói tin này cho ca ca ta.” Kỳ thật chủ yếu vẫn là đi đến hỏi hắn về hôn sự của mình, việc của ca ca nàng chỉ là thuận tiện nhắc đến mà thôi.



“Ah?” Lí Dục cảm thấy hứng thú giương mắt nhìn nàng, “Là cô nương nhà ai?”



“Không biết, hình như là họ hàng ở Lạc Dương.”



Lí Dục nghe vậy liền dừng động tác trong tay lại, hôm nay hình như thường xuyên nghe được cái địa danh Lạc Dương này thì phải, “Y Nhi, tạm thời nàng không cần đến tìm ta.”




“Tại sao?” Tô Y Nhi bỗng chốc đứng bật dậy hỏi lại, chẳng lẽ hắn ngại nàng làm phiền hắn?



Mắt phượng của Lí Dục nhìn nàng cười mị hoặc, “Y Nhi không cần nghĩ linh tinh, ta chỉ là có việc cần phải đích thân đi làm thôi.”



Tô Ý Nhi nhìn thái độ của hắn vẫn như bình thường thì mới nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng cũng âm thầm may mắn bản thân không lộ ra ghen tỵ. Nhưng mà… Tô Ý Nhi ngầm liếc nhìn Lục Lung cùng Thất Xảo đang vui đùa ầm ĩ với Lí Dục, hai cái nha đầu này thật đúng là không biết xấu hổ, dám ở trước mặt nàng liếc mắt đưa tình với Dục ca ca, chờ nàng trở thành Cửu hoàng phi nhất định phải đuổi hai ả này đi.



(Editor: Edit về những người có tiền thật khổ mà!)



=== ====== ====== ======== Biết không, ta chính là đường phân cách === ====== ====== ======



“Hít sâu, thế giới này thật sự tươi – đẹp – cỡ – nào – chứ!!!”



Lâm Lập Hạ từ trên xe ngựa trèo xuống sau khi nhìn thấy bầu trời trong xanh thì lớn tiếng kêu lên, không quan tâm Mạch Tuệ cùng Trong Lương nhìn mình một cách kì quái.



Các vị khán giả hiện đại cùng nhóm người cổ đại nghe cho rõ, Lâm Lập Hạ nàng cuối cùng cũng đi ra khỏi Lâm phủ! Hơn nữa còn là quang minh chính đại, hiên ngang, mang theo rất nhiều bạc đi ra! Đơn giản mà nói, đây chính là chi phí du lịch! Ngày đó, sau khi nàng ra khỏi phòng của Lâm Viễn Sơn thì bắt đầu thu xếp hành lý, Lâm Viễn Sơn thì không có vấn đề gì, dù sao con của ông ấy cũng không đồng ý cưới nàng, khéo nàng đi còn trở nên thoải mái hơn ấy chứ. Vì thế ở ngày thứ ba nàng ngồi lên một xe ngựa nhìn qua tuyệt đối không nhận ra là người có tiền, mang theo một nha hoàn (Mạch Tuệ) và một phu xe kiêm vệ sĩ (Trọng Lương), dứt ao ra đi!



Kỳ thựa Lâm Viễn Sơn còn muốn nàng mang theo nhiều nha hoàn cùng bộc dịch một chút, nhưng mà mang theo một bang hội như vậy chẳng khác nào tuyên bố cho người khác rằng, “Ta là tiểu thư nhà có tiền, hoan nghênh các người thường xuyên đến ghé thăm!” hay sao, vì thế ý tốt của Lâm Viễn Sơn bị nàng uyển chuyển từ chối.




Lúc xuất phát còn nhìn thấy Lâm Hành Dật cùng một nha hoàn quen mặt ở cùng nhau, hình như là vừa trở về từ bên ngoài. Bọn họ không nhìn nàng, nàng cũng không tiến lên chào hỏi. Tuy rằng tốt hôm đó nàng với hắn trải qua một đêm thân mật (Cấm hiểu sai), nhưng mà sau khi tỉnh rượu lại Lâm Hành Dật vẫn vô cùng chán ghét Lâm đại tiểu thư “Làm nhiều việc ác” là nàng đây, cho nên, nàng cứ như vậy rời đi không hề lưu luyến ~ không mang theo một mảnh đám mây nào.



(Mỗ Bệnh: Hừ hừ, đám mây thì không mang theo một mảnh, người sống thì xách theo hẳn hai người.)



“Tiểu thư, chúng ta thật sự sẽ đi Tây Vực sao?” Trong xe ngựa Mạch Tuệ cầm túi nước đưa cho Lâm Lập Hạ, hôm này nàng mặt một xiêm y màu vàng nhạt, trông nàng càng có vẻ trắng trắng mềm mềm làm cho người ta muốn cắn một miếng.



Lâm Lập Hạ vươn tay nhéo nhéo thịt trên mặt nàng, cười hì hì nói, “Đương nhiên là không, lúc đó ta chỉ nói lung tung thôi, Tây Vực ở rất xa, chúng ta ngồi xe ngjwa thì mất bao lâu mới có thể đến nơi?”



Mạch Tuệ nhíu mày suy nghĩ, “Không biết, nô tỳ cũng chưa đi đến đó bao giờ.”



“Trọng Lương?” Lâm Lập Hạ nhìn về phía Trọng Lương bên cạnh, bề ngoài Trọng Lương thuộc dạng nhìn qua liền quên, nhưng mà, nhưng mà, ai ngờ được bản thân lại có thể ngẫu nhiên tìm ra được một bảo bối như vậy? Nghĩ đến đây, Lâm Lập Hạ không nhịn được mà cười trộm, làm hắn cảm thấy bản thân chính là một miếng thịt trong miệng hồ ly, “Đến Tây Vực ít nhất phải mất hai tháng.”



“Hai tháng, hai tháng đấy, Mạch Tuệ, người có nghe thấy không?” Lâm Lập Hạ nhìn Mạch Tuệ dựng lên hai ngón tay, cường điệu chữ “Hai” trong lời Trọng Lương, “”Hai tháng thì ta có thể đem những chỗ muốn đi đi qua một lần.” Tất nhiên là chỉ giới hạn trong việc có phương tiện giao thông hiện đại, Lâm Lập Hạ ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu.



Mạch Tuệ nghe nàng nói thì sửng sốt, vì sao nàng thấy tiểu thư vừa ra phủ thì cảm xúc đột nhiên tăng vọt? Quay đầu ném cho Trọng Lương một ánh mắt nghi vấn, nhưng mà Trọng Lương quay đi coi như không nhìn thấy. Ánh mắt Mạch Tuệ xẹt qua một tia tức giận, nhưng rất nhanh được che giấu đi.



“Mục tiêu của chúng ta là!” Lâm Lập Hạ đột nhiên lớn tiếng mà kiên định nói, nhưng mà sau đó lại chuyển thành một câu nghi vấn, “Nơi nào?”



Trọng Lương bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, còn Mạch Tuệ thì bật cười, “Ngay cả tiểu thư mà cũng không biết chỗ nào sao?”



Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ buông tay, “Mạch Tuệ, ngươi cũng biết bổn tiểu thư chưa từng đi đâu xa, đây là lần đầu tiên.”



“Vậy… Chúng ta đi Lạc Dương được không?” Mạch Tuệ đề nghị, “Nghe nói mẫu đơn ở Lạc Dương nở rất đẹp.”



“Được! Cứ quyết định như vậy đi!” Lâm Lập Hạ khí thế bừng bừng, hóa ra nơi này cũng có Lạc Dương, hơn nữa cũng là quê hương của mẫu đơn, vậy thì chắc hắn phải đi Lạc Dương! Đời trước bản thân còn hi vọng khi về già có thể đi du lịch khắp Trung Quốc, nhưng nàng còn chưa già đã đi đời nhà ma rồi còn đâu, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, còn không liều mạng chơi cho đủ hay sao?



Lâm Lập Hạ cầm lấy roi ngựa trong tay Trọng Lương vụt một cái, “Xuất phát!” Sau đó trốn nhanh vào trong xe ngựa cười trộm.



“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ còn chưa lên xe mà!” Mạch Tuệ ở phía sau dậm chân nói, nhìn thấy Lâm Lập Hạ vén rèm lên nhìn nàng cười hì hì ranh mãnh.



“Muốn lên xe? Mau gọi một tiếng Trọng Lương đại ca đi!” Nàng đã sớm nhìn ra Trọng Lương cùng Mạch Tuệ có chút không thích hợp, ra vẻ nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng lại không dám ở trước mặt nàng thể hiện rõ. Đại thúc mặt than cùng tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu, một tổ hợp nhiều chuyện cỡ nào a, để cho nàng lấy việc trêu đùa bọn họ làm thú vui đi O(∩_∩)O.



Phía sau mặt trời sắp lặn là một hoàng y thiếu nữ thở hổn hển nhìn xe ngựa chạy đằng trước vẫy tay quát to, một thiếu nữ khác từ trong xe nhô đầu ra cười xán lạn, nam nhân phía trước vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lại nổi lên ý cười nhàn nhạt.



Hành trình, bắt đầu.