Cùng Quân Ca

Cùng Quân Ca - Chương 13: Trò hay mở màn




Lúc này Lâm Hành Dật đang ngồi ở thư phòng nhìn chồng sách được xếp thành một hàng như một ngọn núi nhỏ trên bàn, hắn đau đầu xoa xoa trán mình, quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên đang đứng một bên, “Nhị thúc, những thứ này đều phải xem hết xong hôm nay sao?”



Lâm Mậu Thịnh nhìn hắn cười ôn hòa, “Đúng vậy, đây là sổ sách thu chi năm nay, cháu xem hết thật kĩ càng đi.”



Aizzz, Lâm Hành Dật lúc này mới giống một thiếu niên mười sáu tuổi buồn rầu thở dài, đáy mắt mang theo nhàn nhạt ỷ lại nhìn về phía Lâm Mậu Thịnh, “Nhiều số sách như vậy xem hết kiểu gì đây?”



Lâm Mậu Thinh ngồi xuống ghế, bưng tách trà lên uống một ngụm, “Từ giờ trở đi cháu phải học cách quản lý mọi việc trong cửa hàng, phải xem hết chỗ sổ sách này thì mới hiểu rõ được hoạt động hàng ngày của cửa hàng. Còm những việc các, tạm thời ta sẽ giúp cháu.”



Lâm Hành Dật nhìn ông cười cười, trong nụ cười mang theo sự biết ơn, “Nhị thúc, may mà có người giúp đỡ cháu.”



“Cháu là con của đại ca, ta không giúp cháu thì giúp ai? Đều là người một nha thì không cần khách sáo như vậy.” Lâm Mậu Thịnh năm nay ba mươi lăm tuổi, bởi vì chăm sóc tốt cho nên nhìn qua phong thái vẫn như trước. Nhìn cháu mình tươi cười ôn hòa, nhưng ẩn chứa đằng sau ý cười tràn ngập trong mắt lại là vẻ âm u lạnh lẽo vô cùng.



Trong lòng Lâm Mậu Thịnh cười lạnh lùng, Lâm Viễn Sớn, xem ngươi còn có thể tranh giành với ta kiểu gì. Người con mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bởi vì hận thù che mắt mà không nhìn thấy dị thường của ngươi, mười sáu tuổi ngây thơ, căn bản không nhìn thấu được bản chất thực sự của mọi việc, cho rằng nụ cười của ông thật sự tốt đẹp. Đương nhiên, so với người phụ thân hại chết mẫu thân của mình, người nhị thúc từ yêu thương hắn từ nhỏ càng làm cho nó yên tâm hơn. Người nữ nhân ngươi yêu đến tận xương tủy, lại ở sau lưng ngươi trải qua bao nhiêu đêm mất hồn với ta, thật sự chờ mong phản ứng của ngươi sau khi biết được mọi chuyện. Thật là làm cho người ta cảm thấy hứng phấn đến tột cùng mà.



“Nhị thúc, thúc làm sao vậy?” Lâm Hành Dật nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Lâm Mậu Thịnh thì hỏi.



Lâm Mậu Thịnh bị tiếng gọi này làm cho hoàn hồn. Cổ quái trên mặt lập tức thay bằng tươi cười ôn hòa vô hạn, “Không có việc gì, ta đi trước. Đi ra cửa hàng xem việc buôn bán thế nào. Cháu ở trong này xem sổ sách cho tốt đi.”



“Vâng.” Lâm Hành Dật gật đầu, lại tiếp tục chăm chú xem sổ sách.



Lâm Mậu Thịnh đóng cửa thư phòng lại liền xoay người bước đi, nhưng không phải đi về đường ra khỏi Lâm phủ, mà là hướng về phía viện của Đỗ Lệ Nương.



“Đại tẩu.” Lâm Mậu Thịnh đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, cửa phòng liền được người bên trong mở ra, Lâm Mậu Thịnh lập tức bước vào thuận tay đóng luôn cửa lại, vừa đi vào cả người Đỗ Lệ Nương liền dán lên. Lâm Mậu Thịnh cũng không khách khí vươn tay giở trò.



Đỗ Lệ Nương vừa thở gấp vừa nói, “Chàng đã mấy ngày liền không đến chỗ ta rôi ~” Lời nói này, một nửa là oán giận, một nửa là làm nũng.



Hô hấp của Lâm Mậu Thịnh cũng dần dần trở nên nặng nề, ôm bà ta lên giường, “Ta không phải là tránh nghi ngờ sao, nào có chú em nào lại ở trong phòng làm chuyện đó với tẩu tẩu chứ.”



Hai tay Đỗ Lệ Nương ôm sat người phía trên mình , nói một cách đứt quãng, “Thì sao chứ, dù sao qua vài ngày nữa, nhà họ Lâm này cũng là của chàng, ai còn dám lắm miệng chứ.”





Người nam nhân trung niên đang chìm trong mụ mị cười nhạo một tiếng, thật không biết Lâm Viễn Sơn coi trọng cái gì ở ả ta, lại đi vắng vẻ chính thê của mình. Nghĩ như vậy, lực đạo dưới tay liền tăng lên, mà nữ nhân này lại càng thêm rên rỉ sung sướng. Lâm Mậu Thịnh cười chân chọc, mắt nhắm lại càng ra sức vỗ về chơi đùa. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ chỉ còn còn tiếng rên rỉ dâm đãng của nữ nhân.



Xong việc, Đỗ Lệ Nương tựa vào trước ngực Lâm Mậu Thịnh lười biếng mở miệng, “Mậu Thịnh, mọi việc trong cửa hàng chàng đã chuân bị xong hết chưa?”



“Chỉ bằng tên tiểu tử Lâm Hành Dật kia, nàng nghĩ là mấy lão già kia sẽ chịu nghe theo sao.” Dựa vào tuổi nghề và kinh nghiệm của Lâm Hành Dật, mấy quản sự trong cửa hàng của nhà họ Lâm sao có thể phục được.



“Cho nên, Mậu Thịnh vẫn là tốt nhất. Tiểu tạp chủng kia sao có thể so sánh được với chàng.” Đỗ Lệ Nương cười quyến rũ, mở miệng lấy lòng.



Lâm Mậu Thịnh lạnh lùng nói, “Đừng có mở miệng là nói tiêu tạp chủng tiểu tạp chủng nữa, tốt xấu gì cũng là con của hắn.”




Đỗ Lệ Nương bị giọng điệu nghiêm khắc của hắn làm cho phát hoảng, vâng dạ nói, “ Ai bảo trước đó nó luôn đối đầu với ta, ngày trước còn ở ngay trước mặt cha hắn nói ta là đồ lẳng lơ dẫm đãng.”



Lâm Mậu Thịnh cười cười không nói gì, chẳng lẽ Lâm Hành Dật nói sai sao? “Còn có nữ nhi của nàng nữa, nàng cũng thật độc ác, thế nhưng lại để nó lên giường với Hành Dật.”



Nghe vậy trong mắt Đỗ Lệ Nương liền hiện lên sự chán ghét, giọng điệu cay nghiệt nói, “Muốn trách thì trách nó càng lớn càng giống cha nó.” Nhất là khi nhìn đến gương mặt kia, Đỗ Lệ Nương liền nghĩ đến tên nam nhân đã hủy hoại cả đời bà, bà muốn yên thương nó cũng yên thương không nổi.



Lâm Mậu Thịnh nhớ tới khuôn mặt của Lâm Lập Hạ, lớn lên chắc chắn sẽ làm điên đảo chúng sinh, chẳng qua là quá ngu ngốc. Nếu không có nhiều chuyện như vậy thì nó có thể trở thành một quân cờ để ông ta mượn sức Bát vương gia.



“Mậu Thịnh, chuyện chàng đã hứa với ta thì không được quên đâu đấy.” Đỗ Lệ Nương vươn ngón trỏ vẽ từng vòng trên ngực Lâm Mậu Thịnh.



Lâm Mậu Thịnh bắt lấy ngón tay bà đem bà đè ở dưới thân, “Ta quên kiểu gì được, ta còn ước gì có thể nhanh chóng bỏ bà mụ già ở nhà kia đi để cưới nàng về.” Nói xong liền bịt cái miệng đang mở ra của bà ta, lại bắt đầu một hồi mây mưa thất thường.



“Nhị phu nhân, đại tiểu thư vừa mới phái người đến nói buổi chiều mời phu nhân qua viện của tiểu thư một chút.” Một nha hoàn đứng ở cửa cung kính cúi đầu nói.



Đỗ Lệ Nương vừa tắm xong nghe vậy liền nhíu mày, “Thé à? Có nói là có việc gì không?”



“Không ạ, chỉ truyền lại một câu như vậy, không nói thêm gì nữa.”




“Đã biết, ngươi đi xuống đi.” Đỗ Lệ Nương để nha hoàn lau tóc cho mình, trong lòng nghĩ đây là lần đầu tiên nó chủ động mời bà qua viện của nó, dù sao cung đã vài ngày không nói chuyện rồi, đi qua xem một chút cũng được.



Qua nửa canh giờ, Đỗ Lệ Nương cả người đẹp đẽ quý già mới ra khỏi phòng, phía sau có hai người đi theo hầu, chậm rãi đến viện của Lâm Lập Hạ. Đỗ Lệ Nương vừa mới tiến vào liền thấy Lâm Lập Hạ đang chờ mình ở cửa, đôi mắt quyến rũ. Đỗ /lệ Nương cho hai nha hoàn lui xuống, chỉ một mình đi đến trước mặt Lâm Lập Hạ.



“Nương.” Lâm Lập Hạ nhìn Đỗ Lệ Nương nhẹ giọng gọi một tiếng.



Đỗ Lệ Nương hừ một tiếng nói, “Sao ngươi hôm nay lại tìm ta đến đây, có chuyện gì?”



“Con…” Lâm Lập Hạ nhìn xung quanh muốn nói lại thôi, Nương. Chúng ta vẫn nên vào phòng nói chuyện đi.”



“Thật sự có chuyện gì ám muội không thành rồi.” Đỗ Lệ Nương liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó đẩy cửa bước vào.



Lâm Lập Hạ đứng phía sau trợn trừng mắt. Rốt cuộc là ai mơi có chuyện mờ ám, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, thói đời nay, đúng là đen trắng chả phân biệt được.



Sau khi vào phóng, Đỗ Lệ Nương ngồi xuống cạnh bên cạnh bàn, Lâm Lập Hạ sau khi đóng cửa phòng lại thì tiến lên trước cầm ấm trà rót cho Đỗ Lệ Nương một lý trà, “Nương, uống trà trước đã.”



Đỗ Lệ Nương nhìn nhìn tách trà trong tay nàng, cũng không nhân lấy, chỉ lạnh lùng nói một câu, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có giả vờ ân cần trước mặt ta.”



Lâm Lập Hạ bị lời nói của ba làm động tác trong tay ngừng lại, đành phải thu tay, đem tách trà nhẹ nhàng đặt lên trên bàn. Đôi tai linh mẫn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ngoài cửa, Lâm Lập Hạ cười cười trong lòng, trên mặt lại mang theo vẻ cầu xin, “Nương, con, con muốn…”




Đỗ Lệ Nương phiền chán nhìn nàng, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, đừng có làm mang cái bộ dáng nhát gan sựo phiền phức đó nữa, nhìn thấy liền phát phiền.”



Lâm Lập Hạ bị mắng rụt người lại, giống như là lấy hết dững khí nói, “Con muốn xuất gia.”



“Xuất gia?” Đỗ Lệ Nương lặp lại lời nói của nàng, trên mặt nổi lên tức giận, “Ngươi đã nói đùa với ta đúng không?”



“Nương, con nghiêm túc.” Giọng điệu của Lâm Lập Hạ mặc dù run run nhưng lại mang theo sự kiên trì.




Đỗ Lệ Nương cuòi châm chọc, “Ngươi lại muốn như thế nào? Xuất gia lại vì việc gì?”



Lâm Lập Hạ chú ý tới bà ta dùng từ “Lại”, chăng lẽ Lâm đại tiểu thư trước kia trải qua việc gì đó? “Nương, con không làm gì cả, thật sự là muốn xuất gia.”



“Nữ nhi ngoan, sao ngươi có thể xuất gia được. Một gương mặt xinh đẹp như vậy, xuất gia chẳng phải là không có chỗ để dùng sao?” Đỗ Lệ Nương đưng dậy đến gần Lâm Lập Hạ, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng. Nhìn dung nhan trước mắt cực kì giống người kia, trong mắt Đỗ Lệ Nương liền nổi lên oán hận, biến sắc vươn tay lên chuẩn bị giáng xuống một cái tát.



“Bụp” một tiếng, Lâm Lập Hạ quỳ xuống, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Nương, người để cho con xuất gia đi.” Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, trời ạ, may mà tránh thoát được, bằng không trên mặt lại có một dấu ấn đỏ rực rồi.



Nhìn Lâm Lập Hạ quỳ gối trước mặt mình, trong mắt Đỗ Lệ Nương cũng không có một tia rung động, “Xuất gia? Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ? Ngươi đừng quên trước kia đã đồng ý gì với ta.”



Cái gì? Đồng ý cái gì? Nghe xong cả người Lâm Lập Hạ liền đổ mồ hôi lạnh, Lâm đại tiểu thue à! Ngươi cùng nương của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Nương, việc kia…” Đến cùng là việc gì?



“Khuôn mặt này của ngươi bắt đầu từ ngày đó đã không còn là của chính người nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên? Thề mà lại dám nói muốn xuất gia với ta?” Đỗ Lệ Nương cũng ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt ngập nước của Lâm Lập Hạ trong lòng bà liền nổi lên chua xót, giọng điệu trở nên dịu dàng, “Hạ nhi, không nên trách mẫu thân nhẫn tâm, nam nhi trong thiên hạ đều bạc tình. Lúc đó ta đã muốn đính hôn cho ngươi với thiếu gia nhà họ Ngô nhưng ngươi không chịu, lại đi mê luyến Cửu hoàng tử. Ta đánh cuộc với ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, muốn làm cho ngươi hết hi vọng, nhưng lại không ngờ Cửu hoàng tử nhục nhã ngươi trước mặt mọi người, vì thế tên thiếu gia nhà họ Ngô kia cũng không chịu cưới ngươi. Nương bắt ngươi tiếp cận Tô Luân là nương không tốt, nhưng ngươi thật sự thích Tô Luân sao?”



Nói đến đây, Đỗ Lệ Nương nở một nụ cười kia quái, “Tuy rằng Tô Luân không cần ngươi, nhưng mà ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ còn lo không có ai muốn sao? Không phải tên Lâm Hành Dật kia cũng mê luyến ngươi sao? A, ta quên mất, tiểu tử kia đã nói là chi muốn chơi đùa ngươi thôi.”



Lâm Lập Hạ càng nghe càng cảm thấy không biết nói gì nữa, lúc Đỗ Lệ Nương nói những lời này liền rõ ràng đã trở nên không bình thường, biểu cảm vặn vẹo trên mặt cùng với đôi mắt mang theo hận ý, tuy rằng đang nhìn nàng nhưng lại giống như xuyên qua gương mặt nàng nhìn một người khác. Lâm Lập Hạ kích động đầy bà ta ra, “Nương, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Tiếp đó, Lâm Lập Hạ cũng không nói gì nữa, chỉ lo khóc thút tha thút thít. Trời ời là trời, hạt tiêu Mạch Tuệ tìm được cũng cay quá đi, nước mắt rơi không ngừng được.



“Đủ? Sao có thể đủ được?” Đỗ Lệ Nương cười lạnh đứng lên, “Ngươi an phận cho ta, đừng nghĩ đến những ý tưởng không thực tế đó nữa. Qua vài ngày nữa nương sẽ tìm giúp xem có công tử nhà nào chịu lấy ngươi không.” Nói xong còn cười cười, khiến Lâm Lập Hạ nổi cả gai ốc.



“Nương, việc của cha có liên quan đến người sao?”



Một câu bất thình lình làm Đỗ Lệ Nương chuẩn bị rời đi liền cứng ngắc tại chỗ, bà quay đầu, ánh mắt tối tăm nói, “Nữ nhi ngoan, những cái không nên hỏi thì ngàn vạn đừng hỏi nhiều.” Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.



Một mình Lâm Lập Hạ ở lại vẫn đang cầm khăn lãu nước mắt, Lâm thiếu gia cũng nên vào rồi, vừa nghĩ như vậy, cửa phòng đã bị người đạp mạnh một cái mở ra, Lâm Hành Dật ngoài cửa đen mặt, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi mở miệng hỏi,



“Lâm Lập Hạ, hôm nay tốt nhất là ngươi nói cho rõ cho ta biết ngươi đang hát bài gì.”