Cùng Phong Đô Đại Đế Thành Hôn Sau Đó Tôi Liền Hot

Chương 11




Tay phải hắn nâng bút,đang viết một cái gì đó.

Lúc này, hắn dừng bút lại, duỗi tay đón được chiếc lá khô màu vàng kia.

Tử khí âm trầm trên chiếc lá đang dần dần thối lui, rễ cây bên trong nổi lên ánh vàng lay động như ảo như mộng,trên có một giọt máu đỏ tươi nằm ở giữa.

Khớp xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông kẽ chọc nhẹ lên giọt máu kia một cái.

Máu nổ tung đồng thời bộc phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ chói mắt, hóa thành một sợi tơ hồng bay về phương xa.

Nhìn sợi tơ hồng dính trên đầu ngón tay cảu nịnh, nam nhân ánh mắt vốn đã lạnh lùng bây giờ lại càng thêm lạnh lẽo, nắm một góc của chiếc lá khô, cứ như muốn đem đem chiếc lá nho nhỏ bóp nó thành bột phấn luôn vậy.

Giữa cung điện trống trải truyền đến một âm thanh trầm thấp không nghe không rõ là vui hay giận.

“Tơ nhân duyên……”

Thẩm Hoặc từ trong vali của bản thân lấy ra một vài dụng cụ tiêu độc tự xử lý vết thương, trước đây do bản thân tập luyện thường xuyên bị thương cho nên chính mình lúc nào cũng mang theo bộ dụng cụ y tế bên cạnh.

Lần này tới địa phương này, trên hợp đồng cũng có đánh dấu, sẽ không xác định được có những nguy hiểm gì ở bên trong. Cho nên cậu không riêng gì mang hộp thuốc y tế, còn có một số đồ tạm thời tiếp viện, nhưng mấy thứ này tốt nhất không cần dùng tới.

Bằng không trước khi kiếm được một triệu cậu có lẽ sẽ chết ở đây một mình.

Những người này đều không phải người tốt, khẳng định bọn họ sẽ rất vui vẻ ở trên mộ cậu nhảy Disco.

Chết cũng không nhắm mắt a.

Thẩm Hoặc dùng thuốc sát trùng khử trùng lên ngón tay, một cổ nóng rát kèm theo đau đớn gào thét mà truyền đến.

Bất quá, sau khi xử lý vết thương trừ cảm giác ở bên ngoài ngón tay thì thật ra cũng không đến nỗi quá đau.

Ngón tay chỉ là vết thương nhỏ, cái eo của cậu bây giờ mới là quan trọng hàng đầu.

Lần đầu cảm giác eo của chính mình không thuộc về bản thân nữa.

Vừa rồi khi eo của cậu chạm vào gốc giường, cậu cảm giác thân thể chính mình có gì đó không ổn,nội tạng giống như bị xáo trộn lên.

Nếu lại đến một lần nữa, chỉ sợ cậu sẽ trực tiếp phun hồn ra rồi thăng thiên.

Thẩm Hoặc đỡ eo, thật cẩn thận ngồi xuống sô pha, thấy trên bàn trà có một ly thủy tinh, liền rót cho chính mình một ly.

Kết quả.

Rơi lệ đầy mặt.

Cậu căn bản không cong eo xuống được!

không thể cầm ly nước lên uống được, Thẩm Hoặc chỉ có thể nằm trên sô pha suy tư.

Tuy rằng có thể nhìn ra nữ quỷ không đầu kia hình như không muốn làm tổn thương bản thân nhưng mà mỗi khi nàng xuất hiện đều tạo ra nhiều sự việc khủng khiếp.

Cuối cùng người bị hại vẫn là bản thân.

Thẩm Hoặc vì chính mình một phen chua xót rơi nước mắt.

Hơn nữa, nhiều người như vậy, vì cái gì nữ quỷ không đầu kia luôn cố tình tóm chặt cậu không bỏ.

Còn có vừa rồi cho cậu xem bức tranh, rốt cuộc là có ý gì?!

Hiện tại tất cả suy nghĩ bên trong đầu cậu đều đang trở nên lung tung rối ren, chẳng biết nên sắp xếp nó từ đâu.

Là tìm được người vẽ tranh sao?

Có phải hay không người nọ biết được thân phận của nữ quỷ không đầu?

Hoặc có thể cái chết của nàng có liên quan tới họa sĩ ấy?

Nháy mắt trong đầu Thẩm Hoặc hiện lên vô số hình ảnh tất cả đều là giày thêu màu đỏ,nữ quỷ không đầu cùng với khách sạn kỳ lạ không hề bình thường này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Hoặc quyết định ngày mai liền đi hỏi một chút chủ nhân khách sạn rốt cuộc có quan hệ với nữ quỷ không đầu.

Sau khi cậu đã nghĩ thông suốt, thời gian giống đang như ngừng lại, lại một lần một lần nữa chuyển, đem âm thanh của thế giới một lần nữa mang vào thế giới của bản thân.

Hành lang bên ngoài truyền đến tiếng chạy nhanh rất vội vàng, sau đó còn mang thêm một tiếng hoảng sợ kêu cứu mạng.

Thẩm Hoặc: “……”

Hiện tại một đám đều không ngủ được sao?

Mới vừa rồi đã đưa một cái giờ lại tới một cái? Không muốn dừng phải không?!

Thẩm Hoặc có chút phát điên, cậu quyết định không để ý tới âm thanh bên ngoài, đỡ lấy eo già của chính mình trở lại nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.

Một phút qua đi.

“A a a, có quỷ a, cứu mạng a ——”

Âm thanh của người phụ nữ, một tiếng rồi lại một tiếng kêu đến đặc biệt thê thảm.

Không biết cô ta có phải hay không thấy được đồ vật mà vừa rồi đã tới gõ cửa Thẩm Hoặc.

Cậu vẫn chưa thể xác định rõ hình dạng của đồ vật kia ra sao, bất quá nghe người phụ nữ kêu đến thảm thiết như vậy thì đồ vật kia chắc chắn không đẹp đẽ gì.

Điều khiến cậu thật sự cảm thấy nghi ngờ là, các phòng xung quanh đều gần nhau như vậy, theo lý thuyết, khi có động tĩnh lớn thế này, không có khả năng không phát hiện ra.

Thẩm Hoặc không tin dưới tiếng kêu thảm thiết như vậy, nhóm người này còn có thể ngủ được, chẳng lẽ lại ngủ sâu như thế?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng kêu của cô gái nhỏ dần, giọng cũng đã khàn đi, có lẽ đã không còn sức kêu nữa. Sau đó chỉ nghe được có tiếng cọ xát bên ngoài, giống như cô gái đang bò trên mặt đất, tiếng động này là tiếng quần áo ma sát với sàn nhà gây ra.

Thẩm Hoặc lăn lộn trên giường giống như bánh quẩy.

Không phải cậu thờ ơ lạnh nhạt, mà là cậu sợ tiếng kêu bên ngoài kia là do thứ đó phát ra, mục đích là để dụ dỗ người khác ra mở cửa.

Nếu cậu ra mở cửa chẳng phải là đi chịu chết hay sao?

“Cứu, mạng…”

Thẩm Hoặc có thể cảm nhận được tiếng của cô gái bên ngoài đang dần nhỏ xuống, dường như đã sắp chết.

Két!

Cửa phòng mở, ánh đèn trắng xóa chiếu vào hành lang, xua tan một phần đen tối.

Ánh mắt cô gái tuyệt vọng nhìn khuôn mặt khủng bố tươi cười quái dị đang dần ghé sát vào mình. Một khuôn mặt đỏ như máu thịt dán sát vào làn da của cô, cô có thể ngửi được hơi thở thứ kia phát ra.

Đó là mùi hôi thối của xác chết!

Cô cảm thấy bản thân sắp chết rồi, đột nhiên đại não cảm nhận được một cơn đau bén nhọn, là thứ kia đang vuốt ve làn da của cô. Nó dùng móng tay sắc nhọn đâm vào người cô, ý đồ xé mở làn da, chui vào thân thể của cô.

Nó muốn túi da này!

Cô gái bị chính suy nghĩ của mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, có một luồng ánh sáng chói mắt hiện ra.

Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hành lang đen tối khủng bố biến thành bóng đèn dây tóc sáng choang. Cô vô thức chớp chớp đôi mắt, lại bị một tầng sương mù mênh mông tràn ra ngăn cản.

“Không sao chứ?”

Một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai. Đôi mắt vốn tan rã một lần nữa lấy lại tiêu cự, cô thấy một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.

Cô nhận ra cậu ấy, đó là thanh niên xinh đẹp bị mọi người cô lập ở trên xe, tên cậu là Thẩm Hoặc.

Nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Thẩm Hoặc, cô cảm thấy áy náy thậm chí là là châm chọc. Rõ ràng lúc đó bản thân cô lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt người ta, thế nhưng đây lại chính là người duy nhất giang tay ra cứu mạng cô.

“Cảm, cảm ơn!”

“Không có việc gì thì tốt rồi. Có thể cử động không?”

Thẩm Hoặc để cô hoạt động tay chân một chút, tay thì không có việc gì, nhưng chân phải dường như đã bị gãy xương. Khó trách cô ấy phải bỏ trên mặt đất.

“Có lẽ là gãy xương rồi, tôi giúp chị băng bó đơn giản lại một chút.”

Rầm!

Thẩm Hoặc vừa mới định đi tìm thứ gì đó cố định chân của cô gái lại, ngoài cửa đã truyền đến những tiếng đập thùng thùng. Cậu chỉ có thể tạm thời dùng bàn trà để giữ cửa.

Lúc đẩy bàn trà, eo Thẩm Hoặc co rút một trận khiến vẻ mặt cậu hơi vặn vẹo. Vất vả lắm mới giữ được cửa, Thẩm Hoặc thở dài một hơi.

Hầy! Cậu có thể nhìn ra được bản thân mình là mệnh lao lực.

Một phút cũng không được nghỉ ngơi!