Đêm, trong tẩm điện đông cung, đèn đuốc sáng trưng, Thư Nghiên và Trương Thỉ cùng nhau quỳ ngoài điện, không thể không nghe tiếng vang phát ra trong đó, bất luận đối với ai mà nói đều là một loại hành hạ. Cũng chính vì loại hành hạ này, đã làm cho Thư Nghiên hoàn toàn cắt đứt hết thảy niệm tưởng đối với Lý Cẩm.
"Hắn là thái tử điện hạ cao cao tại thượng, tương lai còn lập thêm trắc phi, phu nhân, mỹ nhân, ta chỉ là một cung nữ cấp thấp, một thân phận lên không được mặt bàn. Nhưng hôm nay ta xác thực hoàn toàn hiểu ra rồi, Vân Vụ đã làm đúng, nếu hắn cũng đủ yêu ta, bị người uy hiếp thì như thế nào? Hắn là thái tử, ai có thể giữ chân được hắn? Sao hắn lại không phát sinh quan hệ với những nữ nhân khác vì ta được chứ?" Thư Nghiên dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được.
Trương Thỉ từ sau khi nắm tay của nàng liền không buông ra nữa, "Buông xuống được là tốt rồi."
"Nếu..." Nếu ta thật tâm muốn gả cho ngươi, ngươi sẽ lấy ta sao? Một câu nói này Thư Nghiên thủy chung không hỏi ra miệng, nàng cảm thấy vấn đề này thật sự quá khó mở miệng, nên cũng không hỏi lại.
Trương Thỉ cũng phát giác được dị thường của nàng, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng nắm tay nàng quỳ ở đó.
Đông cung đêm xuân tình nồng ấm áp, nhưng Cẩm Tú điện lại âm mưu nặng nề...
Tỏa Xuân Cung, Thục phi liên tục nức nở, Hoàng thượng thấy mỹ nhân rơi lệ lại càng ê ẩm trong lòng , "Ái phi, có ủy khuất gì cứ nói với trẫm, trẫm làm chủ cho nàng."
"Hoàng thượng, hôm nay Doãn mỹ nhân vậy mà đẩy nương nương chúng ta ngả xuống đất trước mặt mọi người, còn tuyên bố, nói Hoàng thượng chắc chắn sẽ không xử trí nàng." Vân Vụ quỳ trên mặt đất nói, "Hoàng thượng cần phải làm chủ cho nương nương nhà ta a, mặc dù nương nương không vào cung sớm như Doãn mỹ nhân, nhưng cũng không thể để người khác tùy ý khi dễ được chứ, đây không phải là làm cho người ở cả hậu cung này càng thêm xem thường nương nương nhà ta sao!"
Hoàng thượng liếc nhìn Vân Vụ một cái, trong nháy mắt lập tức dời mắt, thầm nghĩ trong lòng, chỗ nào lại đưa tới cung nữ này, xấu xí như vậy? Cũng không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Vân Vụ lại càng buồn bực, thật tốt, vì sao Thục phi phải chấm đầy điểm đen trên mặt nàng như thế chứ, bản thân nàng nhìn mình cũng muốn ói, huống chi là người khác?
"Người đâu, bắt đầu di giá đến Cẩm Tú điện, trẫm cũng muốn nhìn một chút, là ai cho Doãn mỹ nhân lá gan này, dám khi dễ đến Thục phi của trẫm?" Hoàng thượng giận dữ rời đi.
Ánh mắt Thục phi sáng ngời, thấy Hoàng thượng đi rồi mới không tiếp tục diễn trò nữa, Vân Vụ cười hắc hắc, khiến cho Thục phi tranh thủ đưa khăn đến trước mắt nàng, "Vội đi giặt sạch đi."
Hoàng thượng đang trên đường đi Cẩm Tú điện gặp phải Lý Minh, vốn định bỏ qua Ngũ nhi tử của hắn, trút giận thay người yêu trước đã, ai ngờ Lý Minh đạo lý rõ ràng nói, "Phụ hoàng, hiện thời tuyết đông chưa tan, đi đường dễ trơn, hiện thời sắc trời đã tối, phụ hoàng thường hay dạy dỗ nhi thần, trăm thiện hiếu đứng đầu, long thể phụ hoàng chính là quý giá nhất thiên hạ, nhi thần nào có thể để cho phụ hoàng đi đường ban đêm?"
Nghĩ tình "một mảnh hiếu tâm" của Lý Minh, lúc này Hoàng thượng mới gật đầu cho hắn cùng đi, dù sao cũng là dạy dỗ một mỹ nhân nho nhỏ, cho con trai xem một chút thì có làm sao, tương lai hắn cũng thê thiếp thành đàn, cho hắn biết được phụ hoàng đại nhân của hắn uy phong cũng tốt, như vậy Ngũ hoàng tử cũng sẽ càng cung kính hắn hơn.
Đi trong chốc lát, lại đụng phải Lý Ngọc, sắc mặt hắn có chút không tốt, vì sao Lục hoàng tử ngày thường ho khan đến nỗi thiếu chút nữa ho ra cả phổi cũng đột nhiên xuất hiện, Lý Ngọc giải thích là như vầy: "Khụ khụ khụ... Phụ hoàng, năm nay tuyết đầu mùa vô cùng lớn, ông trời bảo hộ vương triều, đây là điềm thụy tuyết triệu phong niên*, năm sau dân chúng nhất định sẽ có thu hoạch tốt. Nhi thần mặc dù thân thể không tốt, nhưng vẫn muốn rèn luyện thật tốt, muốn phân ưu với phụ hoàng, hiện thời đúng lúc vừa đi ra được một chút, lại vừa lúc gặp phụ hoàng, vậy nhi thần đi cùng phụ hoàng một chút cũng tốt."
*thụy tuyết triệu phong niên: tuyết lành báo trước năm được mùa
Ai bảo hắn cùng đi? Nhưng dù sao lần trước Lý Ngọc tự mình đem ngọc tỷ đến trước mặt hắn, khiến hắn thật cao hứng a, vốn là đã sớm quên mất vẫn còn đứa con trai này tồn tại, ai ngờ thấy hắn cũng còn có ích, thật cũng không chán ghét mấy!
Chẳng qua mình chỉ là muốn đi giáo huấn một ả mỹ nhân mà thôi, cũng không mất mặt mũi gì.
Mà vị chủ nhân Cẩm Tú điện này không hề phát giác nguy hiểm đang đến gần, vẫn cùng mỗ thái giám sai vặt điên loan đảo phượng như cũ. Mỗi lần ở cùng hắn, cũng sẽ đuổi cung nhân đi hết. Hơn nữa, Hoàng thượng sớm đã không còn bước vào cung điện nàng từ lâu rồi, nàng mới không ngu ngốc như những nữ nhân bình thường khác, còn thủ thân như ngọc cho hắn? Nói ra cũng cảm thấy thật buồn cười.
Mọi người đi vào Cẩm Tú điện, không thấy được một cung nhân nào trông coi, mặt mày uy nghiêm của Hoàng thượng lộ vẻ khó chịu, ả Doãn mỹ nhân này hắn càng ngày càng không ưa nổi, ngay cả một cái cung điện nho nhỏ cũng quản lý không xong.
Đi đến chính điện, Hoàng thượng đang định lớn giọng quát một tiếng, làm cho cung nhân đi bẩm báo, nếu không uy nghiêm đầy mặt hắn bày cho ai xem? Ai ngờ Lý Ngọc đột nhiên khụ một tiếng, "Khụ khụ, phụ hoàng, ngài nghe, giống như có tiếng gì đó?"
Hoàng thượng bực mình nghe một chút, càng nghe càng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ nữ nhân này lại đang làm chuyện dâm loạn hậu cung? Ngẫm lại đã cảm thấy tức giận. Nhưng hôm nay Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đã cùng hắn tới đây, hắn sao còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt được? Cũng tốt, nhanh chóng loại trừ mầm họa này, cũng đỡ cho ngày nào đó nàng ta mang thai, cho mình mang một cái mũ xanh mơn mởn.
Hắn một cước đá văng cửa cung, liền nhìn thấy một mảnh hỗn loạn trên giường, lập tức tức giận sùi bọt mép, "Nữ nhân bỉ ổi, người đâu, áp chế tên thái giám chết bầm này cho trẫm."
Ai cũng chưa từng chú ý, lúc này Lý Ngọc trốn đến đằng sau, tay nhẹ nhàng phủ trên mắt một thái giám thấp bé, nhỏ giọng nói, "Bẩn, không được phép nhìn."
Doãn mỹ nhân lúc này mới phát hiện đại nạn ập đến, xiêm y không chỉnh tề liền lăn một vòng bò đến trước mặt hoàng thượng hô to tha mạng, Hoàng thượng một cước đá văng nàng, tức miệng chửi ầm lên, "Con tiện tì bỉ ổi nhà ngươi, rõ ràng dối gạt trẫm làm ra chuyện này, trẫm không thể tha cho ngươi!"
Đúng vào lúc này thị vệ báo lại, tất cả làm cho mọi người chấn động, "Bẩm hoàng thượng, gã thái giám này, hóa ra là nữ tử giả trang ." Điều này làm cho mặt mũi hoàng thượng còn treo ở đâu được nữa? Đường đường một mỹ nhân, lại cùng một nữ tử làm ra chuyện chán ghét bực này, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là mất mặt xấu hổ.
Thị vệ áp chế gã thái giám lúc này đã mặt xiêm y đến trước mặt hoàng thượng, Lý Ngọc lúc này mới buông mắt của nàng ra, Vân Vụ không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, cô gái này, nàng chẳng những biết, mà còn đối địch với nàng, hóa ra là Thích Thượng Nghi...
Vân Vụ lập tức cảm thấy buồn cười, nàng đúng là đã bắt gặp Thích Thượng Nghi từng có chuyện cẩu thả với nam tử, cũng không ngờ Thích Thượng Nghi còn thích thứ này, nhớ tới ánh mắt nàng ta đã từng nhìn mình, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
"Người đâu, giết tiện tì này đi!" Hoàng thượng âm lãnh chỉ vào mặt Thích Thượng Nghi nói.
"Nô tỳ... Phốc..." Thích Thượng Nghi chết rồi? Người đã từng dạy nàng, cung nữ là người đê tiện nhất.
"Nếu muốn giữ lại mạng nhỏ ở trong cung này, phải nghe theo lời bản Thượng Nghi nói." Hiện thời, nàng ngay cả mạng của mình đều giữ không được. Vân Vụ nhắm chặt hai mắt, nhân mạng đối với người quyền thế mà nói, hoàn toàn quyết định bởi tâm tình của hắn. Lúc hắn cao hứng ngươi có thể giữ lại cái mạng này, nếu chọc phải hắn, hắn chắc chắn không hề chớp mắt lấy một cái, thì đã lấy đi tính mạng của ngươi.
Tối nay xem như nhìn một màn kịch vui, chỉ là không biết tên Doãn Công Tiến kia có đến đây hay không?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Doãn Công Tiến vội vàng tiến đến quỳ xuống, "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."
Hoàng thượng lập tức cảm thấy bị người sắp xếp vào bẫy, hắn quát lạnh nói, "Doãn Tư Không, vì sao ngươi tiến cung?"
"Không phải là khẩu dụ của Hoàng thượng ngài sao? Vi thần đi cung vàng điện ngọc, một tên tiểu thái giám trong đó nói ngài ở Cẩm Tú Điện, lúc này vi thần mới đi theo tới đây." Doãn Công Tiến dứt lời cũng cảm thấy có cái gì không đúng.
Doãn mỹ nhân thấy thế hô to, "Phụ thân, phụ thân cứu ta a!"
Biết rõ bị người sắp xếp vào bẫy, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục, ai bảo nhiều người chứng kiến như vậy?
Cao Đức Đại Dương vội vội vàng vàng đi đến nói, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương dẫn theo các vị tần phi đến đây, nói là chúc sinh nhật Doãn mỹ nhân."
Ánh mắt Hoàng thượng phát ra ánh sáng ngoan độc, hắn còn đang hoài nghi rốt cuộc là người phương nào thao tác sau lưng, rốt cuộc bản thân mình chạy tới cửa, lần này, mất mặt không phải chỉ bản thân hắn, mà là cả hoàng thất, chẳng lẽ nàng vì Thái Hoa trả thù mình?
Hắn xoay người dặn dò Cao Đức Đại Dương, "Cản đám người hoàng hậu ngoài cửa."
Cao Đức Đại Dương hiểu ý, lập tức đi ra ngoài.
"Phụ hoàng, chuyện này có chút kỳ quặc a." Lý Minh nói.
"Không cần ngươi nói, trẫm cũng đã nhìn ra." Hoàng thượng lửa giận ngút trời, cư nhiên bị nàng thiết kế kín kẽ như vậy.