Sau khi Vân Vụ trở lại chính điện, liền nghe được âm thanh Thượng Quan Hoằng truyền đến, "Nếu như thế, vậy vi thần không quấy rầy nương nương nữa, tạ nương nương phối hợp!"
"Đó là việc bản cung nên làm, ngược lại Thượng Quan đại nhân tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề rồi, có thể thấy được hoàng thượng rất coi trọng đại nhân a!"
Hừ, lời nói đường hoàng như vậy ai không biết nói, đương nhiên, có thể có công phu vỗ mông ngựa thành trình độ này thì ngoài hoàng hậu ra không ai có thể hơn được a.
"Vi thần cáo lui!"
Thượng Quan Hoằng cùng Vân Vụ thoáng gặp qua trong nháy mắt, Vân Vụ rất muốn níu lại hắn, hỏi hắn vì sao phải hại chết Thu gia, vì sao phải liên danh thượng tấu, chuyện Thu gia bị ám sát có liên quan đến hắn hay không? Chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt mà thôi, hắn đã sớm rời đi rồi.
Đang tâm thần hoảng loạn, lại nghe đến một giọng nói ngọt ngào, "Mẫu hậu, ta phải có người này làm cung nữ cho ta!"
"Đừng làm rộn!" Hoàng hậu lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn quần áo của nàng, bất đắc dĩ nói, "Thái Hoa, ngươi lại mặt y phục cung nữ chạy tới chạy lui làm cái gì?"
Thái Hoa? Nàng là Thái Hoa công chúa?
Về Thái Hoa công chúa, nàng chưa nghe qua tin đồn gì, chỉ biết được nàng là công chúa được hoàng thượng cực kỳ sủng ái mà thôi, nhưng điều làm người ta ảo não chính là, nàng trong lúc lơ đãng đã đắc tội với Thái Hoa công chúa a!!!
Thái Hoa ôm cánh tay hoàng hậu làm nũng nói, "Hàng ngày nhi thần ở trong Minh Nguyệt điện cũng không có việc gì làm, liền tìm người vui đùa một chút, mẫu hậu, cung nữ này rất có ý tứ, người đem nàng cho con được không?"
Hử? Nàng không có nghe lầm chứ, Thái Hoa công chúa cảm thấy nàng có ý tứ? Mà không phải vì trừng phạt nàng đã nói bậy Thượng Quan Hoằng? Vân Vụ ngước mắt nhìn nàng ta hướng về mình khẽ mỉm cười, hoàn toàn bị hù dọa, nàng vội vã suy tư mới vừa rồi đã nói những lời nào đắc tội với nàng ta.
"Trong điện của ngươi nhiều cung nữ như vậy, không có nàng cũng không thiếu" Mặt hoàng hậu không chút thay đổi nói, quân cờ này nàng còn chưa sử dụng, sao có thể sang qua tay người khác được?
"Mẫu hậu, cho nhi thần mượn chơi vài ngày đi, nhi thần thích nha đầu này, nàng rất hợp tính tình với nhi thần, mẫu hậu, mẫu hậu ~~" Bản lĩnh làm nũng của Thái Hoa rất là cường đại, không thể không khiến hoàng hậu lùi bước.
"Được được được, khi nào bản cung không có việc gì cho nàng ta làm thì cho ngươi mượn chơi một chút, như thế nào?"
Thái Hoa cười một tiếng, hôn một cái thật kêu trên mặt hoàng hậu rồi nói, "Đa tạ mẫu hậu!"
Hoàng hậu nâng cánh tay cao quý lên chỉ vào trán Thái Hoa, sủng ái cười một tiếng, "Đã bao lớn rồi còn như vậy, thiệt là!"
Vân Vụ xem toan tính của hai mẹ con nhà này cũng nhớ đến chuyện của mình ngày trước, nàng từ nhỏ bất hảo, thích tập võ, mỗi lần bị thương cũng không khóc một tiếng, nhưng mỗi buổi tối mẫu thân đều tới bôi thuốc vào chỗ da trầy cho nàng trước khi ngủ, nàng thật cao hứng liền hôn cho mẫu thân một cái, phảng phất như những chuyện này vừa mới phát sinh ngày hôm qua...
"Vân Vụ, gần đây ngươi có nói qua với Ngũ hoàng tử ý định của bản cung chưa?" Lời nói nghiêm túc của hoàng hậu lôi Vân Vụ từ trong ký ức trở ra ngoài.
Khi nàng hoàn hồn thì Thái Hoa đã đi rồi, "Bẩm nương nương, đã nói qua, điện hạ nói ngày khác sẽ đến thăm ngài?" Mẹ, chuyện trọng yếu như vậy cũng quên nói cho Lý Minh một tiếng, nếu nói mình quên nói với hoàng hậu, chắc chắn cánh gà của nàng sẽ rớt xuống khuôn mặt trắng trẻo non nớt của mình.
"Vậy thì tốt rồi!" Hoàng hậu trang trọng cười một tiếng, "Ngươi cũng mới vừa nghe rồi đó, Thái Hoa rất thích ngươi, nếu bản cung không gọi ngươi thì ngươi liền đi đến Minh Nguyệt điện cùng nàng nhiều một chút đi!"
"Vâng!"
Vân Vụ chạy ra khỏi Phượng Hợp cung, vừa vặn đụng với Thái Hoa, trong nháy mắt chân chó nói, "Nô tỳ tham kiến công chúa"
"Aiz, không cần không cần, ta thích tính tình thật của ngươi" Nàng chu chu miệng, rất vui vẻ nói, "Trong cung này ta chưa bao giờ gặp được cung nữ nào như ngươi vậy, khó có được người có thể lột vào mắt ta được, cho nên ta nhất định phải nói với mẫu hậu đem ngươi đi"
Vân Vụ bĩu môi, "Công chúa, người xem ta là cái gì? Xinh đẹp thiện lương? Đơn thuần đáng yêu? Hay là quốc sắc thiên hương?"
Thái Hoa gượng cười vài tiếng, "Ta coi trọng ngươi hài hước!"
*****
Ngày thứ hai, Vân Vụ cố ý đi dạo đến Trà Lai điện, đem việc này báo cho Lý Minh biết, vạn nhất lại quên, mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn.
"Hoàng hậu muốn hợp tác cùng ta?" Lý Minh chớp chớp mắt đẹp.
Vân Vụ gật gật đầu, "Như thế nào? Chẳng lẽ có vấn đề sao?"
Vẻ mặt Lý Minh có chút nghiêm túc, lành lạnh nói, "Nếu không phải hoàng hậu, mẫu phi của ta cũng sẽ không mất sớm. Nếu tính đúng, bà ta còn nợ ta một mạng!"
"A? Nói như vậy, là hoàng hậu hại mẫu phi ngươi?" Vân Vụ trừng to mắt hỏi. Nghĩ đến tâm tình cừu nhân ngay trước mắt nhưng không thể trừ, nàng có chút đau lòng Lý Minh. Nhiều năm như vậy, hắn còn phải gọi hoàng hậu một tiếng mẫu hậu, có thể tưởng tượng cũng thấy hắn phải ẩn giấu nét mặt của mình đến cỡ nào.
"Ngươi không nên xem thường hoàng hậu, tuy bị thế lực của Tưởng quý phi cùng Đức phi kiềm chế, nếu nàng thật không có năng lực phản kháng, cũng sẽ không ngồi vững trên vị trí đứng đầu hậu cung như bây giờ. Nói thật, theo thời điểm hiện tại của ta, cũng khó có thể làm nàng rớt đài, nếu không, mạng của nàng đã phải sớm trả lại cho ta rồi"
"Vậy... ta phải làm thế nào cho phải? Ta bị nàng bắt được đuôi, nếu như ngươi không đáp ứng hợp tác cùng nàng ta, chẳng phải mạng nhỏ của ta không xong rồi sao?" Vẻ mặt Vân Vụ đau khổ trừng mắt hắn, "Nếu không ngươi nghĩ biện pháp mang ta ra khỏi Phượng Hợp cung đi, ngoại trừ lúc nào cũng phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, cả ngày còn phải nhìn thấy Tô ngự thị quái gở kia khiến toàn thân ta phát run thôi"
Lý Minh cười nhạt một tiếng, "Yên tâm đi, cái đuôi nàng bắt của ngươi vốn là có quan hệ cùng Nguyệt Tu Dung, hiện thời Nguyệt Tu Dung đã bị biếm lãnh cung rồi, nếu hoàng hậu kéo ngươi ra chỉ khiến phụ hoàng tức giận hơn thôi! Vừa vặn Thái Hoa lại thích ngươi, ngươi không phải là am hiểu nịnh hót sao? Có thể nói nhiều lời hữu ích với nàng, nói không chừng Thái Hòa có thể đòi ngươi từ hoàng hậu!"
"Ngươi mới am hiểu nịnh hót!" Vân Vụ lập tức phản bác, "Ta chỉ là thích khoa trương một chút thôi mà!"
Thấy bộ dạng nghịch ngợm của nàng, Lý Minh buồn cười, nàng không có phân biệt tôn ti với bất kỳ kẻ nào, nàng cũng không bởi vì ngươi là hoàng tử mà sẽ xem ngươi cao hơn một chút, đương nhiên, ngoại trừ người cho nàng tiền... Nhưng cô nương thật tình như vậy, lại có ai không thương được?
Đột nhiên nhớ tới chuyện Vương Bảo Lâm, hắn nghiêm túc nói, "Đúng rồi, Vân Vụ, Vương Bảo Lâm nói muốn gặp ngươi! Ta thấy ngươi nên đi xem nàng, xem ra nàng ta như có vài lời muốn nói cho ngươi biết"
"Cái gì?" Vân Vụ trừng mắt, rất là nghi hoặc, Vương Bảo Lâm muốn gặp mình, chuyện này là vì sao? "Đúng là ta hiện thời ngây ngốc ở trong cung, làm sao đi vào lao ngục gặp nàng?"
Vương Chính Văn lúc này đi tới thật đúng lúc, trong tay cầm một bộ trang phục thái giám, cung kính nói, "Chủ tử!"
Vân Vụ lập tức vỗ tay vang lên một cái rồi nói, "A, ta giả trang thành thái giám xuất cung với ngươi?"
Lý Minh ngậm cười gật gật đầu, Vân Vụ đi đến trước mặt Vương Chính Văn nhìn hắn hồi lâu, "Y phục của ngươi có thể vừa với ta không?"
Vương Chính Văn toát mồ hôi lạnh, vì không để cho người khác hiểu lầm, hắn giải thích, "Ta không phải là thái giám! Ta là đới đao thị vệ"
"Mang đao thái giám thị vệ?"
Vương Chính Văn lúc này mới biết được mình tốn hơi thừa lời, "Ta vốn là ngự tiền đới đao thị vệ do hoàng thượng ngự ban, hiện thời chuyên bảo vệ ngũ hoàng tử điện hạ!"
"Có gì khác nhau đâu? Trước kia là thái giám bên cạnh hoàng thượng, hôm nay làm thái giám cho ngũ hoàng tử điện hạ" Vân Vụ hiểu ra, một bộ dạng đồng tình vỗ vai hắn, "Ta hiểu rõ, ngươi có thể thông suốt là tốt rồi, ngươi cùng hoàng thượng cuối cùng là sẽ không có hạnh phúc!"
Vương Chính Văn lần nữa nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình...