Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 48: VÔ TÌNH GẶP GỠ CỪU NHÂN




Sau khi Vân Vụ tỉnh lại, đập vào mi mắt chính là dung nhan Nạp Lan Lạc, lúc này nàng mới ý thức được, vì sao mình muốn xoay người mà đều không lật được...là bởi vì hắn ôm lấy nàng ngủ.

Mà lúc này nàng cũng không bị bọc cái chăn lớn giống trước nữa, mà ngược lại... nàng đang mặc áo ngủ, nhìn lại một chút, hoàn hảo...hoàn hảo... hắn cũng mặc áo ngủ...

Đợi chút... Vậy ai mặc áo cho nàng?

"Sớm!"

Thanh âm khàn khàn tràn đầy hấp dẫn của hắn khẽ vang, mặc dù đeo mặt nạ nhưng cũng có thể nhìn thấy niềm vui trong mắt hắn, Vân Vụ nhe răng trợn mắt nói, "Sớm ông nội ngươi..."

Pằng... Nạp Lan Lạc đánh trên mông nàng một cái, thuận tiện lầm bầm nói, "Bướng bỉnh!"

Lúc này cơn tức của nàng bị dập tắt, nhưng vẫn như cũ, không chống cự nổi lòng hiếu kỳ hỏi, "Ai mặc y phục cho ta?"

Ai ngờ hắn mím môi cười nói, "Thì ra ngươi thích cởi sạch ngủ?"

Ách... Có thể đừng đùa được không!

"Không cần nói sang chuyện khác, ngươi nói đi, đến cùng là ai mặc y phục cho ta?" Vân Vụ trừng mắt nói

"Mộc Băng!"

Vân Vụ khó tin, hắn có ý với nàng, vậy mà lại để cho người khác mặc quần áo cho nàng? Ai tin nổi?

"Mộc Băng là ai?"

"Tiểu cung nữ của gia!" Khóe miệng Nạp Lan Lạc ngoắc ngoắc, nhẹ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói, "Yên tâm đi, gia là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì ngươi đâu"

Vân Vụ nhíu mày, rất không tin lời hắn, kết quả hắn lại nói, "Vậy thì ngươi hy vọng gia sẽ làm gì ngươi?"

Nàng liếc mắt, bỉu môi nói, "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"

******

Sau khi Vân Vụ trở lại Phượng Hợp cung, lại nghe được vài tiểu cung nữ nhỏ giọng thảo luận một đề tài vô cùng khiếp sợ, lúc này nàng mới biết chuyện Vương Bảo Lâm sẩy thai, hơn nữa đêm qua còn có người cố ý đi Dương Quang điện "mời" nàng, kết quả là bị Nạp Lan Lạc đẩy đi hết.

Sự kiện làm cho nàng kinh ngạc chính là, đêm qua đích thân hoàng thượng thẩm tra xử lí chuyện này, lại tra ra được Nguyệt Tu Dung chính là đầu sỏ gây nên, hiện thời nàng ta đã bị biếm lãnh cung.

"Ta mới nghe cung nữ Vận điện nói, Hoàng thượng mang theo nhóm thị vệ, tự mình đi đến Hỉ Tâm điện, vừa vặn ngửi được mùi thơm trên người nàng, sau khi thái y kiểm chứng đúng là xạ hương, Nguyệt Tu Dung kia ngay cả cơ hội phản bác cũng không có đã bị hoàng thượng tát một bạt tai qua, sách sách sách.. Thực không nghĩ tới, Nguyệt Tu Dung cư nhiên lại lớn mật như thế, ngay cả con nối dòng của hoàng thượng mà cũng dám hại!"

"Người trong cung là như thế, Nguyệt Tu Dung trước kia phong quang như thế, hiện thời lại bị biếm lãnh cung, aiz..." Tiểu cung nữ bên cạnh phụ họa.

"Tóm lại, chủ tử trong cung này, không thể dễ dàng đắc tội với ai được! Ai có thể nghĩ được, Vương hái nữ mấy tháng trước còn bị biếm lãnh cung, hiện thời lại là Vương Bảo lâm được Hoàng thượng quan tâm như vậy, ta còn nghe nói, những người trước kia từng khi dễ qua Vương Bảo Lâm đều bị trừng phạt!"
"A..."

Vân Vụ lười phải nghe các nàng nói chuyện linh tinh, nhưng ngược lại, âm hồn bất tán Tô ngự thị lại đứng trước mặt nàng, âm lãnh nói, "Chuyện Vương Bảo Lâm sẩy thai có liên quan tới ngươi không?"

"Không quan hệ!" Vân Vụ lắc đầu mãnh liệt, "Tô ngự thi, ngươi tìm ta có việc?"

"Vận điện mới truyền ngươi qua!"

Nàng rất muốn ân cần thăm hỏi Tô ngự thị, vì sao nàng ta lại làm cho nàng nhớ tới nhân vật Mạnh bà trong truyền thuyết, kỳ quái không nói, vẻ mặt vạn năm không đổi cũng không nói, nhưng cũng không nên nói chuyện với nàng như vậy, làm cho nàng cứ có cảm giác Diêm vương đang cho gọi mình trở về vậy á!

Trước khi để Vân Vụ đi vào Vận điện, Trịnh Sở Sở bên tai nàng nói nhỏ, "Tối nay giờ Tý"

Vân Vụ bất động thanh sắc đi vào.

"Lần này, tiện nghi ngươi!" Thanh âm Vương Bảo Lâm yếu ớt cách màn lụa truyền ra.

Vân Vụ nhìn chăm chú thân ảnh đang nằm trên giường kia, mặc dù không nhìn thấy nét mặt nàng, nhưng lời nói của nàng lại lộ ra lãnh ý, nàng suy nghĩ, nếu không phải đêm qua mình ở trong điện của Nạp Lan Lạc, có lẽ người đang vốn ở lãnh cung kia, Nguyệt Tu Dung, liền bình an vô sự, mà chính mình sẽ chết không chốn ẩn thân.

Đột nhiên trong nội tâm ấm áp, thì ra đêm qua Nạp Lan Lạc cũng không phải muốn mình làm cung nữ thị tẩm, mà là vì muốn bảo toàn mình, không trách được vì sao chính mình lại thoát một kiếp này, có thể thấy được hắn thật dụng tâm.

"Nếu ta hủy bỏ hiệp nghị trước đây cùng bảo lâm ngươi thì thế nào? Từ đó ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng!" Vân Vụ từ từ nói.

"Đừng mơ!" Nàng lạnh lùng nói, "Ta biết rõ ngươi là người của Ngũ hoàng tử, nếu không hắn cũng không thể đưa hoàng thượng tới lãnh cung giúp ta. Nhưng... ta ngay cả con của mình cũng mất đi, lại trừ đi Nguyệt Tu Dung, mà ngươi... sớm muộn cũng có một ngày, sẽ chết trong tay của ta!"

"Nếu như vậy, ta cũng sẽ không chùng tay!" Vân Vụ âm lãnh cười một tiếng, "Đây cũng coi như lấy oán trả ơn sao?"

"Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một quân cờ mà thôi, dùng xong, tất nhiên phải hủy!"

"Vậy thì mỏi mắt mong chờ!" Vân Vụ dứt lời xoay người rời đi!

*****

Lý Minh nhẹ lau chén nhỏ trong tay, thâm ý cười cười, "Hàn vương hôm nay đến tìm bản điện là có chuyện gì?"

"Thỉnh Ngũ điện hạ cứu Nguyệt Tu Dung một mạng!" Hàn vương chắp tay nói, nếu không phải hắn nghĩ đến thế lực của mình, hắn mới mặc kệ sống chết của tiện tì kia, nhưng hiện thời nàng là Nguyệt Tu Dung, là nghĩa nữ của hắn, cũng là phi tần của hoàng thượng, nếu Nguyệt Tu Dung bị diệt, thế lực của hắn của bị cắt giảm.

"Đấy là chuyện hậu cung, bản điện không tiện nhúng tay. Mời Hàn vương trở về đi!" Mặt Lý Minh không chút thay đổi nói.

"Điện hạ, coi như thần chịu tội cùng ngài, Vân Vụ kia, chưa bao giờ thấy ngài quá bận tâm, nên nếu biết rõ, đánh chết thần cũng không dám động vào người của ngài a!"

"Tự giải quyết cho tốt đi Hàn vương, bản điện còn có chuyện quan trọng cần xử lý!"

Lý Minh cuối cùng hạ lệnh trục khách, Hàn vương không nhịn được mặt mũi nên đứng dậy rời đi, đi ra khỏi Trà Lai điện vài bước liền đụng phải vị ôn thần làm hắn khó khăn như bây giờ.

Vân Vụ trợn mắt nghiên răng nhìn hắn, không nghĩ tới cừu nhân đang ở trước mặt, nàng hận không thể lập tức giết chết hắn, nhưng rất nhanh bị lý trí đè xuống, nàng nắm chặt hai nắm đấm, hốc mắt đỏ thẫm nhìn hắn nói, "Hàn vương, đã lâu không gặp a!"

Giờ phút này Hàn vương bỗng run rẩy một chút, hắn cảm nhận được sát khí trên người nàng, cũng không trách, chính hắn thương lượng cùng Nguyệt Tu Dung muốn giết nàng, nàng tất nhiên phải hận chính hắn.

"Tiện tỳ, không ngờ tới ngươi không chết mà còn làm hại nghĩa nữ của bản vương bị biếm lãnh cung!" Hắn chỉ vào mũi nàng mắng.

"Đương nhiên, nắm được đuôi của Hàn vương, ta sống vô cùng..vô cùng tiêu sái!" Vân Vụ bổ sung từng chữ từng chữ, "Không có chết là ngươi, hại chết nhiều người như vậy mà vẫn yên tâm thoải mái làm việc!"

Nàng lạnh lùng cười một tiếng, "Chẳng lẽ buổi tối Hàn vương ngủ chưa bao giờ cảm thấy có oan hồn nằm bên cạnh ngươi, cùng ngươi bốn mắt nhìn nhau sao?"

"Tiện tỳ...Ngươi dám nguyền rủa bản vương!" Hàn vương đột nhiên biến sắc.

"Có tật giật mình à? Hay là bị ta nói đúng nên rất là khó xử phải không?" Vân Vụ nhíu mày, "Ngươi lang tâm cẩu phế, làm sao có thể phát hiện những oan hồn kia quanh quẩn bên cạnh ngươi? Ngươi ngay cả bản thân đã hại chết bao nhiêu người cũng không biết, thậm chí... ngay cả bộ dạng của những người kia đều không nhớ được!"

Nàng giương mày trợn mắt tàn khốc bổ sung, "Vậy ta đến nói cho ngươi biết, những người kia hoặc là bị chặt đầu, lức nửa đêm chỉ có một đầu trừng mắt ngươi! Hoặc là tràn đầy máu chết không nhắm mắt nhìn ngươi, còn có những thứ tóc tai bù xù lưỡi dài mười tất hận không thể bóp chết ngươi..."

"Ngươi..." Giờ phút này Hàn vương nộ khí trùng thiên, phất tay qua muốn đánh nàng, đột nhiên bị một cái tay khác ngăn cản hắn, hay xoay người nhìn lại, Lý Minh lạnh lùng nói, "Hàn vương vì sao còn chưa xuất cung?"

"Thần..."

"Không nghĩ tới lúc này Hàn vương còn lòng dạ cãi nhau cùng một tiểu cung nữ, chẳng lẽ chuyện Nguyệt Tu Dung đã giải quyết?" Lý Minh thản nhiên nói.

"Thần...thần cáo lui!" Hàn vương dứt lời lập tức rời đi.