Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 45: Phản Kích




Trên chợ, mọi người chăm chú nhìn người Thu gia, bảy miệng tám lời xì xào bàn tán...

Trong đám người này có hai nữ tử đang đứng, mặc dù mặt được che mạng, nhưng hai người vẫn có thể nhìn rõ người trên đài

"Aiz... Người đều đã chết hết rồi, giờ còn phải chết thêm một lần nữa, thiệt là.."

"Con trai lớn của Thu gia làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, làm liên lụy đến toàn gia Thu gia, Thu gia đại tiểu thư kinh thế tài hoa thật đáng thương"

"Hoa cô cô, ngươi xem nha đầu Nguyệt Khê chết tiệt kia, ngày thường vui vui vẻ vẻ, hôm nay sao lại..." Mặc Lan Hoa lau nước mắt nức nở nói, Hoa cô cô nén lệ trong mắt, "Ai... ai từng nghĩ nàng sẽ gặp phải chuyện như vậy chứ"

"Giờ ngọ đã đến, chém!"

Khăn che mặt của Thu Nguyệt Khê trong nháy mắt đã thấm đầy nước mắt, hoảng loạn nhắm mắt lại, chỉ nghe được âm thanh "két", đầu năm người cùng nhau rơi xuống đất.

Nàng lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, Thu Chân ở một bên vội vàng vịn lấy nàng, hỏi, "Được không?"

Thu Nguyệt Khê yên lặng gật đầu, nhỏ giọng nói, "Chúng ta... trở về đi!"

**********

Ngày thứ hai, Vân Vụ nghe được một tin tức làm người ta tắc lưỡi, đó chính là Ngọc tỷ bị trộm, chuyện này thật khiến lòng người trong hoàng cung bàng hoàng, nghe nói còn phái Thượng Quan Hoằng toàn lực điều tra chuyện này, một khi phát hiện ra nhất định phải đem tên trộm ra trừng trị.

Các cung điện lần lượt được lục soát, không sót cung nào. Làm cho người ta sợ nhất chính là, một khi cung điện nào bị phát hiện, thế thì xui xẻo không chỉ đơn giản là một phi tần. Tục ngữ có nói, có người vui có người khóc, người xui xẻo nào đó bị tra ra, mỗi người trong cung đều hận không thể giết chết nàng!

"Ngươi là Vân Vụ?"

Vân Vụ nhìn "vô diệm" cung nữ trước mặt hỏi, "Đúng, người là ai? Tìm ta có chuyện gì?"

"Tu Dung nương nương cho mời!" Tiểu cung nữ đáp

A? Tiểu Nguyệt? Vì sao nàng ta lại tìm mình?

Vân Vụ ôm nghi hoặc trong lòng đi theo tiểu cung nữ bước vào cửa Hỉ Tâm điện, liền thấy cung nhân giữ cửa gắt gao canh giữ, nàng liên tục sinh ra vài dự cảm xấu...

Quả nhiên là vậy, nàng đột nhiên cảm giác cổ của mình bị người dùng sợi dây thừng cuốn chặt, do người nọ lôi kéo về sau nên nàng tùy ý té trên mặt đất, nàng sắp không còn cách nào để thở, cổ bị quấn cũng thực sự rất đau, nàng chỉ có thể vô lực nằm giãy giụa trên mặt đất...

Dần dần...dần dần.. động tác của nàng trở nên chậm rãi, rồi ngừng giãy giụa...

Tiểu thái giám cười âm lãnh, buông Vân Vụ ra, nói với người trong màn, "Nương nương, nàng đã chết"

Nguyệt Tu Dung uốn éo cái mông đi ra, thấy nàng nằm trên mặt đất giống như cá mắc cạn, nhìn cười có chút hả hê, đột nhiên dừng lại, ánh mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn nàng, "Dám uy hiếp bản cung, đây cũng là kết cục của ngươi! Bản cung muốn nhìn xem ngươi ở trong vương phủ kiêu ngạo ương ngạnh, không người nào có thể trị được ngươi, nhưng hiện thời lại chết thảm trong tay bản cung, ha ha..."

"Tiểu Thuận tử, lột hết xiêm y của nàng ném xuống sông cho ta!" Nguyệt Tu Dung với bộ dạng dương dương đắc ý.

"Tuân mệnh!"

Tiểu Thuận tử chà xát hai tay, tà ác nhìn Vân Vụ, chuẩn bị đưa tay lột áo Vân Vụ, đột nhiên... nàng mở mắt ra, xoay tròn một vòng đứng dậy, dùng một cước đá Tiểu Thuận tử vào góc tường.

Nguyệt Tu Dung quá sợ hãi, chỉ tay về phía nàng run run nói, "Ngươi... ngươi.. sao ngươi lại còn sống?"

Vân Vụ lạnh lùng cười một tiếng, "Tu Dung nương nương, ngươi cũng quá xem nhẹ ta rồi, tục ngữ nói vô sự không có ba con mắt, ngươi cho mời ta, không cho phép ta đề phòng ngươi sao?"

Vô sự không có ba con mắt? Đây là tục ngữ nơi nào vậy? Đợi chút, bây giờ nàng ta còn sống mà mình ở đây còn suy nghĩ loại chuyện vô bổ này, thật là đần chết, Nguyệt Tu Dung nhíu mày, "Hừ... Tiểu Thuận Tử, giết nàng cho ta, hôm nay ngươi đừng mong sống sót đi ra Hỉ Tâm điện!"

"Vậy ngươi liền mở ta mắt cho ra xem thật kỹ đi, xem xem cẩu nô tài ngươi nuôi bị ta đoạn tuyệt tử tuyệt tôn lần nữa như thế nào!" Vân Vụ đưa tay tháo dây thừng trên cổ xuống, quất tới về phía Tiểu Thuận Tử, cuốn lấy hai chân của hắn một phen, hung hăng quật ngã hắn.

Vân Vụ tức miệng chửi ầm lên, "Gia gia nhà ngươi, tổ tông nhà ngươi, dám siết cổ lão tử thì cũng nên suy nghĩ thật kỹ phương pháp chết của mình đi" Dứt lời xông tới, đá một cước vào dưới háng của hắn, chỉ thấy hắn kêu gào khóc to, từ từ hôn mê

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ nói, "Chuyện thực tế đã chứng minh, thái giám cũng đau a!"

Nguyệt Tu Dung thẹn quá hóa giận, hô to, "Người đâu, cung nữ này bất kính đối với bản cung, bắt nàng lại cho ta"

Vân Vụ trợn ngược hai mắt, lão tử dầu gì cũng có võ công, vài cung nữ thái giám sao làm khó được ta? Nàng phất phất tay đối với những người này, cười vô hại, "Không sao, không cần tranh, cùng nhau lên đi!"

"Ầm... ầm... ầm..."

Vân Vụ vỗ vỗ vào ống tay mình, sải bước ra khỏi Hỉ Tâm điện, không thèm nhìn nét mặt nghiến răng nghiến lợi cùng với hận không thể giết chết mình, quay đầu đánh giá Nguyệt Tu Dung, "Quá xấu!"

"Làm tốt lắm!" Lý Ngọc hướng về phía Vân Vụ cười ha hả, lại không biết nụ cười này phong hoa tuyệt đại như thế nào, làm cho trái tim nhỏ của nàng bổ nhào như sắp nhảy ra ngoài, quả nhiên, thường xuyên nhìn mỹ nam tử sẽ làm giảm tuổi thọ.

Vân Vụ xoay tầm mắt nhìn về nơi khác.

Nàng từ Hỉ Tâm điện đi ra chưa được mấy bước liền thấy Lý Ngọc đang câu cá bên cạnh ao nhỏ, mà chính nàng cũng quá nhàn rỗi nên liền nói chuyện với hắn một phen.

"Nếu như thế, ngươi dự định làm như thế nào?" Lý Ngọc ngừng cười, tựa hồ cũng cảm nhận được mình cười càng nhiều, nàng nhất định sẽ không nhìn mình nữa.

"Nàng là muốn giết ta, nếu ta lại nhân từ, nói không chừng cái mạng nhỏ này của ta ngày mai sẽ không còn!" Vân Vụ bĩu môi, trừng mắt nhìn về phía bầu trời như đang suy tư.

Lý Ngọc cười ôn nhuận, "Lại trừng mắt, sắp rớt ra rồi kìa"

Vân Vụ nhìn thẳng hắn, làm như biểu đạt mình không vui.

Nụ cười vẫn treo trên mặt, hắn đưa tay tới "bắt" đôi môi đang chu của nàng, sủng ái cười cười, "Không sợ miệng bị người ta tháo xuống à!"

Giờ phút này Vân Vụ bỗng thất thần trong nháy mắt, nàng cảm nhận được, dường như nàng đã quen biết hắn từ lâu rồi, nụ cười của hắn, gương mặt của hắn, còn có âm thanh của hắn... Đều làm cho không người nào có thể kháng cự được, chuyện này... rốt cuộc là vì sao?

"Vân Vụ, thì ra ngươi ở đây a!" Trịnh Sở Sở xuất hiện phá vỡ lúng túng giữa hai người.

Nàng khụ một tiếng, "Sở Sở, ngươi tìm ta?"

Quả nhiên, không có hồi âm... Vân Vụ âm thầm mắng, Lục hoàng tử đúng là hoa thối, người gặp người ngốc!

Trịnh Sở Sở ngây ngốc nhìn chằm chằm Lý Ngọc, phảng phất như phong cảnh bốn phía đều mất màu sắc, hắn mặc một bộ bạch y, bộ dạng thư sinh văn nhược càng làm cho người ta động dung.

Lý Ngọc rất không thích loại ánh mắt này, bực mình ho khan một tiếng, mới làm cho Trịnh Sở Sở phục hồi tinh thần lại.

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Sở Sở nóng bừng lên, tai hồng rực, vội vàng quỳ xuống bồi tội

Vân Vụ ở một bên cằn nhằn, kéo nàng đứng lên, "Chết cái gì mà chết! Ngươi a, ngây ngốc trong cung lâu như vậy thật có nô tính rồi, phạm sai lầm gì đâu mà tìm chết"

Vân Vụ lôi kéo tay nàng đi đến trước mặt Lý Ngọc khẽ mỉm cười, "Nàng là Trịnh Sở Sở, là chị em tốt của ta, tin chắc Lục điện hạ cũng không để ý đâu, đúng không"

Tim Trịnh Sở Sở đập nhanh, hắn, hắn chính là lục hoàng tử điện hạ? Không trách được... Trong nội cung mọi người đều nói Lục hoàng tử cực đẹp, quả thật như thế.

Lý Ngọc miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu, "Đương nhiên, ta với ngươi là bằng hữu, tự nhiên cũng sẽ là bằng hữu với chị em tốt của ngươi"

Trịnh Sở Sở mím môi cười cười, nàng không có nghe lầm chứ, hắn với nói làm bằng hữu với mình?

"Đúng rồi, Sở Sở, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Trinh Sở Sở sững sờ, lúc này mới phản ứng, "Vương hái... Không, là Vương Bảo Lâm gọi ngươi đến cung của nàng một chuyến"

Vân Vụ nghe xong sắc mặt có chút khẽ biến, nghĩ thầm, Vương Bảo Lâm đã từng gạt mình, ngay cả chuyện nàng ta mang thai cũng không từng đề cập với mình, dù sao nàng ta cũng ở trong cung đã lâu, nên tất nhiên đề phòng chính mình. Hôm nay nàng ta lại tìm đến mình không biết gây phiền toái gì, không giải quyết được một Nguyệt Tu Dung, nay lại nhảy ra thêm một Vương Bảo Lâm, thật là đau đầu a!