Cuộc đời chúng ta là hoa hay là lá? Là cỏ hay là cây? Cuộc đời chúng ta là là mây hay là gió? Là nắng hay là mưa? Cuộc đời chúng ta, hãy để anh và em cùng vẽ lên, hiến dâng tới đất trời một tình yêu tươi đẹp nhất...Là anh buông tay cô, sao có thể trách cô vô tình? Là anh nói với cô, đừng đợi anh. Là anh tàn nhẫn đẩy cô ngã xuống vực sâu của sự tuyệt vọng. Là anh cùng cô kết hôn cùng là lời anh nói: Chia tay. Là anh...tất cả đều là anh...
Cô kiên trì theo đuổi anh ngay từ khi còn là một đứa trẻ nhỏ cho đến khi trưởng thành. Không bận tâm đến sự lạnh lùng vốn đã khóa chặt trái tim anh từ lâu, cô vẫn kiên trì, chỉ mong được nhận lại một lời hồi đáp ngọt ngào. Tình yêu cần nỗ lực để đi lên. Còn cô cần anh để vững bước. Nhưng anh cần là sự báo hiếu với cha mẹ. Cô hiểu, sao cô có thể trách anh được? Chỉ là trái tim cô thực sự đã bị tổn thương. Khóa chặt hình bóng anh trong trái tim, chôn vùi khuôn mặt của anh vào trong kí ức. Cô tập cách để yêu người khác. Ngày cô quyết định tiến tới với người đàn ông khác, anh trở về. Anh vẫn vậy, vẫn là phong thái lãnh đạm ngày xưa đối diện với cô.