Gương mặt Nhóc Mập ngu ngơ: “Đại ca của tôi… kèm Trần Tú học?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phải.” Thích Vị Thần lên tiếng.
Nhóc Mập hít hà một hơi: “Thích Thần, cậu đừng đùa, dù lần này đại ca thi tốt hơn chút cũng là vì được lợi từ môn tiếng Anh, cậu ấy từng ở nước ngoài mấy năm, tiếng Anh với cậu ấy mà nói chỉ như ăn sáng nhưng cậu xem thành tích các môn khác của cậu ấy có khi còn không bằng Trần Tú, sao có thể kèm cặp được?”
Người đội sổ thứ nhất hồi trước phụ đạo cho đứa đội sổ thứ hai, cậu ta cảm thấy không đáng tin lắm. Còn vụ nói mớ như thi tốt hơn ‘Không đạt tiêu chuẩn’ thì cậu ta chỉ coi như chưa nghe thấy bao giờ, ngay cả một câu cổ vũ cũng không nói lên lời.
“Đúng vậy Thích Thần, chắc là đại ca… không ổn lắm đâu”. Tuy Gian Thần là hoa hướng dương của Thích Mộ Dương(*) nhưng lúc này cũng không dám khẳng định, nói xong lại sợ Thích Mộ Dương bị đả kích, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Hơn nữa thứ hai Trần Tú đi rồi, dù cho đại ca có thể phụ đạo thì cũng không kịp được.”
(*) Tên của Thích Mộ Dương có nghĩa là ánh mặt trời, hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời nên trường hợp này có thể hiểu rằng Gian Thần là người luôn hướng về (hùa theo) Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương bị lời nói của họ làm giảm hẳn nhiệt huyết đi, lúc lý trí quay lại lần nữa thì cậu ta cũng cảm thấy dù là dạy kèm cho Trần Tú hay là thi tốt hơn ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đều là chuyện người si nói mộng, vốn là chuyện không có khả năng. Chỉ là lời cậu ta đã nói ra, dù nghẹn đầy trong lòng cũng không có cách nào sửa miệng.
Hai bố con nhà họ Thích không ai mở miệng nói gì, trong lòng Gian Thần hơi sốt ruột, nhìn về phía Trần Tú hỏi: “Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Trần Tú im lặng hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Dù cho tôi có chuyển đến cấp ba công lập thì thành tích học tập cũng không tốt… chỉ là tôi không muốn rời xa các cậu.” Cậu ta nói rồi nhìn về phía Thích Mộ Dương như cầu xin: “Đại ca, cậu thật sự có thể giúp tôi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng không hiểu lý do vì sao mà Trần Tú lại tin tưởng Thích Mộ Dương.
Dưới ánh mắt hắn tràn ngập hy vọng của Trần Tú, cho dù Thích Mộ Dương có bình tĩnh cũng không nói ra được lời từ chối, cậu ta im lặng trong một lúc lâu, khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Trần Tú dường như sắp tắt, trong lòng Thích Mộ Dương kích động, cắn răng nói: “Không có gì là không thể, tôi đồng ý giúp cậu.”
“Thật sao?” Trần Tú đột nhiên cất cao giọng.
Thích Mộ Dương gật đầu, sau khi đồng ý với Trần Tú thì đột nhiên thông suốt: “Ừ, Tôi phụ đạo một kèm một cho cậu, nhất định không thành vấn đề.”
Trần Tú nở nụ cười, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, nét mặt lập tức trở nên chua xót: “Nhưng mà bố tôi… e rằng bố tôi sẽ không đồng ý cho tôi ở lại.” Nếu không thể ở lại thì những thương lượng bây giờ đều là vô nghĩa.
Tất cả mọi người có mắt đều im bặt, ai cũng không biết nên nói gì cho phải. Thích Vị Thần bình tĩnh quay lại không gian của mình, sau khi sắp xếp lại đồ đạc trên bàn một lần, đang định cầm đồ dọn vệ sinh ra ban công thì đột nhiên Nhóc Mập vỗ đùi: “Tôi có cách!”
Thích Vị Thần cầm đồ đi về phía ban công, sau đó nghe thấy Nhóc Mập nói: “Cậu một khóc, hai hờn, ba thắt cổ không phải được rồi sao!”
Thích Vị Thần dừng lại, trầm tư nhìn về phía Nhóc Mập, mấy người khác cũng nhìn về phía cậu ta, dưới đáy mắt tràn đầy sự nghi ngờ đối với cách này.
“Hôm nay cậu ta chỉ không muốn về nhà sớm thôi đã bị bố cậu ta đánh, nếu là một khóc, hai hờn, ba thắt cổ, e rằng bố cậu ta có thể đánh chết cậu ta.” Thích Mộ Dương không ủng hộ nói.
Nhóc Mập chậc một tiếng, lấy dáng vẻ của người từng trải nói: “Đại ca, cậu không biết rồi! Cậu đã nghe nói đến định luật bỏ nhà trốn đi chưa?”
“Định luật bỏ nhà trốn đi?” Trần Tú khẽ nhắc lại một lần, thành thật nói: “Chưa từng nghe đến.”
“Chưa từng nghe là phải rồi, bởi vì là tôi tự mình tổng kết.” Nhóc Mập cười hì hì.
Cái đạo đức thối nát cậu ta đổi lấy một đòn chí mạng từ Thích Mộ Dương. Sau khi bị đập một cái lên đùi, cậu ta vô cùng thành thật, ngoan ngoãn rúc trên ghế nhỏ nói: “Định luật bỏ nhà trốn đi có nghĩa là nếu cậu phạm sai lầm, bỏ nhà trốn đi một tiếng thì người trong nhà sẽ không ai để ý, sau khi trở về sẽ vì sai lầm của cậu mà chửi mắng cậu. Nếu cậu trốn đi cả ngày hoặc mấy ngày thì cậu từng phạm sai lầm gì không quan trọng, quan trọng là việc cậu rời nhà trốn đi sẽ đổi lấy một trận đòn tơi bời từ người nhà. Nhưng nếu cậu có gan, dám rời đi một tuần trở lên thì bọn họ sẽ hoảng loạn, lo lắng cho cậu ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng họ, phạm sai lầm hay là bỏ nhà đi bụi ngược lại không còn quan trọng nữa.”
Gian Thần nhíu mày: “Ý cậu là bảo Trần Tú rời nhà trốn đi? Vậy sẽ gây chậm trễ việc học rất nhiều.”
“Cậu ngốc có phải không, ai bảo cậu ta trốn nhà đi ra ngoài? Ý tôi là bảo cậu ta dựa theo định luật rời nhà trốn đi mà làm ầm lên.” Trong phòng này, Nhóc Mập cũng chỉ dám to tiếng ở trước mặt Gian Thần một chút, nghe vậy lập tức kiêu ngạo nói: “Nếu cậu ta chỉ hơi gây sự một tí thì bố cậu ta sẽ không để ý, nếu gây sự quá đáng sẽ rước lấy sự trả thù của bố cậu ta, nhưng nếu gây sự một cách điên cuồng thì bố cậu ta sẽ chỉ lo lắng cho sự an toàn của cậu ta, những việc khác không còn quan trọng, đến lúc đó bảo ông ấy đồng ý cho cậu ta ở lại không phải việc đương nhiên sao?”
“… Rất có lý đó.” Gian Thần lúng ta lúng túng nói.
Trần Tú cười khổ một tiếng: “Nhưng bố tôi không quan tâm tôi chút nào, sao có thể thỏa hiệp vì tôi gây sự một cách điên cuồng chứ? Sợ là sẽ chỉ đánh tôi một trận.”
“Không chắc đâu, nếu ông ấy không quan tâm cậu thì vì sao lại chuyển trường cho cậu? Tôi cảm thấy có thể thử một lần.” Thích Mộ Dương đột nhiên nói.
Trần Tú dừng lại, nhìn về phía cậu ta: “Cậu cảm thấy tôi nên thử một lần sao?”
“Ừ.” Thích Mộ Dương gật đầu.
Nghe thấy Thích Mộ Dương nói như vậy, chuyện thứ hai Trần Tú làm là dò hỏi Thích Vị Thần: “Thích Thần thì sao? Cậu cũng cảm thấy như vậy à?”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên người Thích Vị Thần, Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn Nhóc Mập: “Những kiến thức kỳ quái này của cậu học từ đâu?”
“Tổng kết trong nhiều năm đấu tranh cùng người nhà, thế nào Thích Thần, nghe cũng không tệ lắm chứ? Cần tôi truyền thụ cho cậu chút kinh nghiệm không?” Nhóc Mập vô cùng đắc ý.
Thích Vị Thần: “Được đấy.”
“Thật sao?” Nhóc Mập không ngờ cậu muốn học, lập tức hoảng sợ: “Cậu học giỏi như vậy, bình thường cũng hiểu chuyện như vậy mà còn cần những thứ này sao?”
“Ừ, tìm hiểu xem người trẻ tuổi thường đối phó bố mẹ thế nào, cũng khá tốt.” Thích Vị Thần nói, dường như vô tình liếc mắt về phía Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương sợ đến mức rịn một lớp mồ hôi sau lưng, lập tức phủi sạch quan hệ: “Tôi chưa bao giờ dùng chiêu này đối phó bố mẹ.”
“Cậu đương nhiên không cần rồi, không phải cậu đều dựa vào làm nũng sao?” Tuy Nhóc Mập chưa từng gặp bố mẹ Thích Mộ Dương nhưng lại rất hiểu bản thân cậu ta: “Còn nhớ lúc đó cậu nói, lúc cậu làm nũng khá giống mẹ, kiểu gì bố cũng không nhịn được mà mềm lòng, cho nên một chiêu có thể dùng cả đời, làm gì còn cần học những thứ này với tôi.”
“Phải không?” Thích Vị Thần bình tĩnh mở miệng.
Trong lòng Thích Mộ Dương kêu rên một tiếng, một chân đá vào đùi Nhóc Mập, đợi khi cậu ta ôm cái chân bụ bẫm kêu rên thì nhanh chóng mở miệng nói: “Giờ đang nói chuyện của Trần Tú, tiết mục một khóc, hai hờn, ba thắt cổ có thể dùng sao?”
Cậu ta vừa dẫn đề tài về, lực chú ý của mọi người lập tức tập trung trên người Thích Vị Thần. Thích Vị Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua gương mặt trắng trẻo của Trần Tú: “Không thể.”
“Vì sao?” Nhóc Mập không phục.
Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta: “Bố mẹ là người hiểu biết các cậu nhất, sở dĩ cách của cậu có tác dụng là bởi vì bọn họ không muốn chấp nhặt với cậu, nhưng nếu thật sự tính toán thì tất cả chiêu trò của cậu đều vô dụng, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sơ hở trong đó, hơn nữa hoàn toàn không phối hợp.” Cậu nói xong, xoay người đi ra ban công, tiện thể đóng cửa giữa ban công và phòng lại, cứ vậy, ký túc xá phân chia thành hai khu vực.
Nhóm gà mờ trong phòng bị Thích Vị Thần bác bỏ thì cảm xúc bỗng nhiên sa sút, hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, Gian Thần mới thử nói: “Thích Thần không đồng ý cách của ai, có phải là không khả thi lắm không?”
“Tôi cảm thấy khả thi, vừa nhìn đã biết cậu ta là người chưa từng đấu trí đấu dũng với bố mẹ, lời nói không có ý nghĩa tham khảo, đây chính là kinh nghiệm tôi tổng kết nhiều năm, chắc chắn không thành vấn đề.” Nhóc Mập vẫn rất tự tin như trước.
Gian Thần nhíu mày: “Nhưng nhỡ đâu không được thì sao?”
“Không được thì chuyển trường, đây là kết quả xấu nhất, nhưng nếu cái gì cũng không làm thì cuối cùng vẫn là chuyển trường, nếu không thì thử xem.” Thích Mộ Dương trầm giọng nói, nói xong nhìn về phía Trần Tú: “Cậu cảm thấy sao?”
Trần Tú trầm ngâm một lát, sau đó hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: “Tôi đồng ý, không nỗ lực thì thật sự phải đi.”
“Vậy quyết định thế đi!” Nhóc Mập vỗ đùi: “Trần Tú, cậu đừng lo lắng, mấy ngày này chúng ta lên kế hoạch tỉ mỉ một chút, diễn tập mấy lần trước, đến lúc đó làm nhuần nhuyễn không có sơ hở, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
“Ừ!” Trần Tú trả lời, hai mắt sáng lấp lánh.
Đến khi Thích Vị Thần từ ban công trở về thì cả nhóm đã thương lượng xong ai về chỗ người đấy, một mình Thích Mộ Dương thấp thỏm ngồi trước bàn, nhìn thấy Thích Vị Thần thì lập tức đứng dậy. Giờ trong phòng ký túc xá chỉ còn lại hai bố con, không khí náo nhiệt ban nãy trở thành hư không, giữa hai người lại im lặng một lần nữa..
Một lát sau, Thích Mộ Dương nhìn thấy Thích Vị Thần muốn lấy máy sấy, vội vàng lấy rồi đưa lên bằng hai tay: “Của, của bố này.”
Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái rồi bình tĩnh bắt đầu sấy tóc. Thích Mộ Dương rúm ró đứng một bên, đợi cậu sấy tóc xong thì lấy máy sấy đi, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Bố, hôm nay rất xin lỗi, con không nên cảm thấy vì bố rất tốt với con nên đương nhiên phải đối tốt với bạn bè của con. Mẹ nói đúng, bạn của con nên do con giúp đỡ, không có tư cách dùng tình thân bắt bố giúp con, con biết sai rồi.”
Thích Vị Thần cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn mặt bàn, không nói lời nào.
Thích Mộ Dương ngượng ngùng ngồi xổm bên chân cậu, đỡ đầu gối cậu quơ quơ: “Con thật sự biết sai rồi, sau này con tuyệt đối không làm chuyện như vậy nữa, bố đừng giận con.”
Thích Vị Thần dừng lại, cúi đầu nhìn về phía cậu ta. Thích Mộ Dương lập tức lấy lòng cười nói: “Bố.”
“Xem ra Nhóc Mập nói không sai.” Thích Vị Thần như đang suy nghĩ gì đó.
Thích Mộ Dương nghi hoặc: “Gì ạ?”
“Quả nhiên là con biết bản thân mình giống mẹ nên lần nào phạm sai lầm xong cũng cố ý làm nũng.” Mặt Thích Vị Thần không hề đổi sắc.
Thích Mộ Dương: “…”
Thích Vị Thần: “Ừm.”
Thấy không khí sắp đi theo phương hướng không thể khống chế, Thích Mộ Dương vội vàng ngăn cơn sóng dữ: “Chuyện này… tạm thời không nhắc đến những chuyện này, bố, bố cảm thấy con thật sự có thể thi tốt hơn ‘Không đạt tiêu chuẩn sao?”
“Có thể.”
Thích Mộ Dương ngây ra: “Thật sao? Nhưng nền tảng của cậu ta tốt hơn con.”
“Thành tích của cậu ta không tính là quá xuất sắc.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “99 điểm và 100 điểm kém nhau không chỉ là một điểm mà còn có sự chênh lệch tương đối lớn về chỉ số thông minh. Bình thường cậu ta dựa vào việc làm một lượng đề lớn mới có thể duy trì điểm số trong khoảng 670, điều này chứng minh thứ nhất giáo viên ở Thừa Đức không bằng các trường học khác, thứ hai chứng minh chỉ số thông minh của cậu ta chỉ nằm ở mức bình thường, con chỉ cần cố gắng là sẽ không thành vấn đề.”
Thích Mộ Dương được khích lệ, có sự tin tưởng vô hạn: “Được! Con đây sẽ vượt qua cậu ta, còn thời gian một năm, con nhất định có thể!”
“Thử đi, làm việc gì cũng đều có khả năng thất bại, đừng khóc thút thít nữa là được.” Thích Vị Thần lạnh lùng liếc cậu ta.
Biết Thích Vị Thần không giận mình, Thích Mộ Dương cười khà khà: “Con biết rồi bố, con sẽ giữ tâm lý bình tĩnh, dù sao mục tiêu thi tốt hơn cậu ta cũng chỉ có người trong nhà biết, dù cho có thất bại cũng không mất mặt, nếu thật sự gặp vận cứt chó thắng cậu ta thì cũng coi như là đả kích trí mạng đối với cậu ta.”
Lần này ‘Không đạt tiêu chuẩn’ thật sự động đến điểm mấu chốt của cậu ta, vừa nãy, lúc cậu ta xúc động nhất từng nghĩ đến việc đánh ‘Không đạt tiêu chuẩn’ cho chết khiếp, nhưng giờ bình tĩnh lại, nghĩ lại thì cảm thấy không được. Loại người như ‘Không đạt tiêu chuẩn’, nếu đánh cậu ta, cậu ta sẽ biến thành người bị hại, không những có thể rút lui an toàn, mà còn có khả năng sẽ luôn lượn lờ trước mắt khiến mình ghê tởm. Chỉ có thực sự thắng cậu ta ở phương diện cậu ta để ý nhất mới có thể khiến cậu ta hoàn toàn thất bại.
Thích Mộ Dương vô cùng quyết tâm, dỗ bố mình thêm vài câu nữa, thấy mặt Thích Vị Thần giãn ra mới ngoan ngoãn trở về đi ngủ. Đến sáng hôm sau thì gấp không chờ nổi nói chuyện này với Chử Tình.
Đã là thứ bảy, hơn một nửa người trong trường đã rời đi, nhà ăn vắng vẻ, một nhà ba người ngồi trong một góc ăn bữa sáng, chuẩn bị cơm nước xong lại cùng nhau về nhà.
Sau khi nghe kế hoạch của Thích Mộ Dương, Chử Tình liếc xéo Thích Vị Thần một cái: “Cậu nói nó có thể thi tốt hơn ‘Không đạt tiêu chuẩn’ à?”
“Ừ.” Thích Vị Thần bình tĩnh lên tiếng.
Tinh thần Thích Mộ Dương rất phấn khởi: “Mẹ nghe thấy chưa, bố con nói không thành vấn đề thì nhất định không thành vấn đề, mẹ, mẹ cảm thấy sao?”
“Mẹ hả, mẹ cảm thấy bố con hai người vô cùng thú vị.” Chử Tình không nhịn được nở nụ cười: “Một người vừa thoát khỏi thân phận đội sổ đã dám nhằm vào vị trí thứ hai toàn khối, một người uổng cho có đầu óc thông minh như vậy mà lại có kính phóng đại* dày 2m với con trai mình, nên ngay cả năng lực phán đoán đơn giản nhất cũng không có.”
*Ý chỉ bố mẹ thương con nên khuếch đại mặt tốt của con thái quá.
“Mẹ, sao mẹ có thể đả kích con!” Thích Mộ Dương bất mãn. Giọng nói của cậu ta đưa đến sự chú ý của những người xung quanh. Chử Tình lấy đũa gõ cậu ta vài cái: “Con không thể nhỏ giọng chút sao?”
Thích Mộ Dương bĩu môi: “Mẹ không tin con.”
“Con à, không phải mẹ không tin con, chủ yếu là mẹ phải thực tế chút đúng không? Nếu con nói bản thân muốn thi vào top 10 của lớp thì còn có chút khả năng, giờ vừa mở miệng đã muốn đứng đầu, dọa chết người rồi.” Chử Tình ‘xùy’ một tiếng.
Thích Mộ Dương bất mãn sửa đúng: “Là thứ hai, đứng đầu là bố, con không thể tranh với bố.”
“Con cũng phải tranh được hãy nói nhé, bớt giả vờ hiếu thuận cho mẹ.” Chử Tình bật cười.
Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng, cầm bánh bao ngậm trong miệng: “Hai người về nhà đi, hai ngày nay con ở lại trường, sẽ không về.”
Chử Tình sửng sốt: “Con không về?”
“Vâng, con muốn giúp Trần Tú ôn tập.” Thích Mộ Dương nói xong dừng lại, nhìn Thích Vị Thần nói: “Tuy không biết có được hay không nhưng dù gì cũng phải thử một lần.”
Cậu ta nói xong quay người chạy, Chử Tình gọi cậu ta vài lần cũng không thể gọi người về được, đành cạn lời nhìn về phía Thích Vị Thần: “Thằng bé không về nhà làm sao bây giờ? Hay là chúng ta cũng không về?” Lúc một nhà ba người còn được, bảo cô và Thích Vị Thần ở riêng một chỗ thì cảm thấy quá bối rối.
Thích Vị Thần liếc nhìn cô, im lặng một hồi rồi hỏi: “Muốn hẹn hò không?”
“Hả?” Chử Tình ngây ngô nhìn cậu.
Tai Thích Vị Thần dần dần phiếm đỏ nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc: “Bọn mình hẹn hò đi.”
Chử Tình chớp chớp mắt: “Hẹn, hẹn hò á?”
“Ừ!” Thích Vị Thần gật đầu.
Chử Tình im lặng một lát, hơi hồi hộp: “Nhưng mình không biết bình thường nên hẹn hò thế nào, lúc trước cậu chỉ biết đưa mình đi nhà sách Tân Hoa.”
Thích Vị Thần lặng đi trong chớp mắt: “Đi nhà sách Tân Hoa thì sao?”
“Không đi!” Chử Tình phản đối theo phản xạ có điều kiện: “Dựa vào đâu người khác thì đi khách sạn, mình lại phải đi nhà sách Tân Hoa?!”
Thích Vị Thần: “…”
Sau khi Chử Tình nhận ra mình đã nói gì thì khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên: “Mình, mình không phải ý đó…”
“Cậu suy nghĩ trong sáng một chút, giờ còn chưa đến lúc.” Sắc đỏ trên tai Thích Vị Thần lan đến cổ, cậu trấn tĩnh một lúc lâu mới khó khăn nói ra.
Mặt Chử Tình càng đỏ hơn, vội vàng xua tay nói: “Mình, mình, mình thật sự không có ý đó! Cậu nghe mình giải thích…”
“Đợi tốt nghiệp đi.” Hô hấp của Thích Vị Thần có chút không ổn định: “Ít nhất chờ đến tốt nghiệp cấp 3.”
Chử Tình: “…Mình chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cậu hiểu lầm rồi.” Nhưng mà nói cũng đã nói, giờ phút này cô có giải thích cũng không có sức thuyết phục gì. Ít nhất bây giờ ánh mắt Thích Vị Thần nhìn cô đã là loại cảm giác ‘tuy rằng hơi nóng vội một chút nhưng không có cách với cậu, mình đành phải đồng ý vậy’.
…Nhưng cô thật sự không có ý đó mà!