Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 95




Nhìn hướng của Dụ Đồng, là từ thôn Đào Vân tới. Khúc Kim Tích nhớ quê của Dụ Đồng là ở Dương Thành,

cách thành phố M mấy nghìn km.

"Bộ phim mới của anh lấy cảnh ở đây, nhớ ra ngày mai là ngày giỗ của bà em nên qua thắp hương

trước."

Quả thực là trùng hợp, sau khi Dụ Đồng do dự một hồi, vừa hay hôm nay có thời gian nên anh ta quyết

định theo những ký ức trước đây của mình đi đến thôn Đào Vân, thắp cho bà Khúc một nén hương.

Không ngờ rằng dọc đường đi lại gặp phải Khúc Kim Tích.

Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí của Khúc Kim Tích - Dụ Đồng đã từng cùng nguyên chủ về quê

tảo mộ.

Dụ Đồng liếc nhìn cô, trên người trừ cái túi ra thì không mang theo hành lý gì cả, ánh mắt anh dừng

lại trên chiếc túi.

Có vẻ như Thẩm Thính khá hào phóng với cô. Dụ Đồng ngẩn người suy nghĩ.

Dụ Đồng: "Thẩm Thính không cùng em trở về sao?"

"Chúng tôi cùng nhau trở về." Khúc Kim Tích theo bản năng nói, "Nhưng anh ấy có việc phải trì hoãn

trong thành phố, vì vậy tôi mới quay về trước." Sau khi im lặng một lúc, Dụ Đồng lại hỏi: "Hai

người định khi nào thì công khai?"

Không đợi Khúc Kim Tích trả lời, anh ta nói: "Bỏ đi, không cần nói với anh."

Khúc Kim Tích chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Dụ Đồng đưa đồng hồ lên nhìn thời gian: "Buổi tối có cảnh quay, anh đi đây."

Lướt qua Khúc Kim Tích, anh ta đi về phía trước mà không ngoảnh đầu lại, đi được hai bước mới dừng

chân: "Đúng rồi, khi anh đến, tình cờ gặp được bí thư chi bộ thôn. Ông ấy nhận ra anh nên nói với

anh rằng có một vài bức thư được gửi đến cho bà em, ông ấy đã thay mặt nhận nó, muốn tìm em nhưng

không có thông tin liên lạc của em. "

"Vốn dĩ ông ấy muốn đưa nó cho anh, nhưng anh cầm cũng không thích hợp lắm. Em nhớ quay lại chỗ ông

ấy mà lấy thư."

Thư viết cho bà sao? Khúc Kim Tích gật đầu: "Được rồi, cảm ơn anh."

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Dụ Đồng, cô mới thu hồi ánh mắt. Cô lắc đầu, vứt bỏ

những ký ức về nguyên chủ và Dụ Đồng. Sau nửa giờ, cuối cùng cô cũng đi bộ đến thôn Đào Vân.

Ở cổng làng có một cửa hàng nhỏ, Khúc Kim Tích mua một số thứ rồi đi đến gặp bí thư chi bộ thôn.

Nhìn thấy cô, bí thư chi bộ thôn rất vui mừng, râu cũng cười đến run rẩy: "Bé Khúc, cuối cùng cháu

cũng trở lại rồi."

Một đám trẻ em vây quanh Khúc Kim Tích, tất cả đều nhìn cô với đôi mắt lấp lánh. Khúc Kim Tích lần

lượt phát kẹo cho từng đứa một.

Đám trẻ con trong thôn bình thường đâu thể nào gặp được một chị gái xinh đẹp như vậy, còn được cho

kẹo, đứa nào đứa nấy mở miệng ra là chị gái xinh đẹp.

Bí thư chi bộ thôn cười ha ha dạy dỗ tụi nó: "Theo bối phận đều gọi sai hết rồi, phải gọi là dì!"

Dì? Khúc? Kim Tích: "..."

Sau khi hàn thuyên xong, Khúc Kim Tích bỏ quà lại, cầm theo bức thư trở về ngôi nhà cũ.

Ngôi nhà không khoá, cô đẩy cửa bước vào. Có lẽ là bởi vì nhiều năm dài không có người sống nên cỏ

trong sân mọc hơi dài.

Nhưng mà, sau khi nói chuyện với bí thư chi bộ thôn, cô mới biết nguyên chủ có tài khoản của ông

ấy. Hàng năm cô sẽ gửi một khoản tiền cho bí thư chi bộ thôn, nhờ ông ấy quét dọn căn nhà cũ giúp

cô khi có thời gian rảnh, tránh bị cỏ dại phủ kín.

Cho nên, mặc dù trong sân cỏ mọc không dài lắm, nhưng đồ đạc trong căn nhà cũ lại đầy bụi bặm, Khúc

Kim Tích đã quen thuộc với cảnh tượng này.

Cô vốn dĩ lớn lên ở nông thôn, ngôi nhà cũ rách nát sẽ không khiến cô cảm thấy chán ghét, ngược lại

còn có một cảm giác thân thuộc.

Khúc Kim Tích lật chiếc ghế đẩu trên bàn xuống, tìm kiếm xung quanh một vòng sau đó lấy một cái

chậu ra dùng chút nước giếng rửa sạch chiếc ghế.

Hôm nay thời tiết dễ chịu, ánh mặt trời tràn ngập khắp mọi nơi, cô ngồi ở ngoài sảnh chính, để mặc

cho ánh nắng chiếu vào người, thật ấm áp.

Sau khi tắm nắng được một lúc, cô cầm lá thư mà bí thư chi bộ thôn đưa cho mình ra.

Tổng cộng có ba phong thư, địa chỉ trên phong thư là ở thủ đô, trên đó chỉ ghi tên người nhận,

không có tên người gửi, nhưng có để lại thông tin liên lạc của người gửi. Bí thư chi bộ thôn nói

rằng ban đầu ông ấy muốn gọi thử, nhưng nghĩ lại cảm thấy ông ấy gọi thì không thích hợp lắm, vẫn



nên đưa thư cho Khúc Kim Tích và để cô tự xử lý thì hơn.

Ai lại gửi thư cho người bà đã khuất của cô chứ?

Trong ký ức của Khúc Kim Tích, bà nội đã qua đời khi nguyên chủ học năm hai cao học, sau đó, đều là

nguyên chủ tự dựa vào bản thân thi nghệ thuật rồi sau đó thi vào trường điện ảnh.

Chắc không phải là thư của ông cụ Thẩm gửi đó chứ? Nhưng thời gian này cũng không khớp, bởi vì năm

ngoái sau khi ông cụ gặp được nguyên chủ thì ông ấy mới biết tin bà cụ Khúc đã qua đời rồi.

Với tâm lý tò mò, Khúc Kim Tích mở lá thư ra.

Trong ba phong thư chỉ có một cái chứa giấy thư, còn lại tất cả đều là những bức ảnh rất cũ. Trước

tiên, Khúc Kim Tích nhìn vào bức ảnh. Trên bức ảnh chụp một cặp chị em gái. Đứa nhỏ khoảng bốn năm

tuổi, đứa lớn hơn bảy tám tuổi. Quần áo đang mặc là từ thời mấy chục năm trước.

Rồi lại đọc nội dung bức thư, dài một trang rưỡi, không quá nhiều, sau khi đọc xong nội dung, cô

lập tức hiểu ra chuyện là như thế nào.

Thì ra bà Khúc có một chị gái, sau này vì gia đình khó khăn nên bố mẹ bà đã giao chị gái cho một

cặp vợ chồng doanh nhân giàu có hiếm muộn để nuôi dưỡng.

Từ đó mất liên lạc.

Khúc Kim Tích đã cố gắng lục tìm ký ức nhưng không hề nhớ rằng bà cụ Khúc đã từng nhắc đến chuyện

của bà dì này. Có lẽ vì lúc đó bà cụ Khúc còn nhỏ cho nên khi lớn lên thì đã quên mất rằng mình còn

có một người chị gái.

Sau đó, bà cụ Khúc gặp được ông cụ Thẩm, hai người yêu nhau nhưng lại không môn đăng hộ đối, ông cụ

Thẩm đành phải chia tay với bà cụ Khúc. Trong lúc bà cụ Khúc đau lòng thì gặp được ông cụ Khúc, sau

đó kết hôn rồi sinh ra bố Khúc, sau đó nữa thì có Khúc Kim Tích.

Kết quả là Khúc Kim Tích sinh ra không được bao lâu, bố Khúc và mẹ Khúc qua đời vì tai nạn, cô được

ông cụ Khúc và bà cụ Khúc nuôi dưỡng. Sau đó, ông cụ Khúc mất khi cô học trung học, đến khi cô học

cao học thì bà cụ Khúc cũng qua đời, chỉ còn lại một mình Khúc Kim Tích sống cô độc.

Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một bà dì.

Bức thư nói rõ, người viết thư là một hậu bối của bà dì, bà dì tuổi đã cao rồi, mấy năm nay sức

khỏe không được tốt lắm, chợt nhớ ra mình còn có một em gái không biết còn sống hay đã chết, tâm

nguyện muốn tìm được cô em gái.

Sau khi nhận được thông tin rằng bà cụ Khúc sống ở thôn Đào Vân, bà ấy đã viết thư để hỏi thăm.

Mấy chục năm nay, nếu như hai chị em có thể gặp lại nhau thì quả là một điều tuyệt vời.

Sau khi đọc xong bức thư, Khúc Kim Tích đặt lá thư ngay ngắn vào lại phong bì, sau đó cô thở dài.

Nếu như bà cụ Khúc vẫn còn sống thì chắc bà sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bức thư này.

Qua bức thư, có thể thấy rằng bà dì này đã lớn lên một cách bình an khoẻ mạnh, mấy chục năm trước

được một doanh nhân giàu có nhận nuôi, bây giờ đoán rằng gia đình cũng khá giả.

Khúc Kim Tích không có ý định nhận họ hàng. Một là, cô không phải là nguyên chủ.

Hai là ... Cô không quen nhận người thân.

Khúc Kim Tích trong thế giới trước cũng không khác mấy với Khúc Kim Tích trong thế giới của nguyên

chủ. Cô đã mất người thân từ khi còn rất nhỏ. Đó là lý do tại sao cô đã học đủ mọi kỹ năng. Vì tiết

kiệm thêm tiền và mua một ngôi nhà để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn, kỹ năng nhiều cũng

không dư thừa.

Hơn nữa, bà dì này đã lớn tuổi rồi, lỡ như biết bà cụ Khúc đã qua đời, bà ấy lại chịu đả kích xảy

ra sự cố gì thì cũng không hay lắm.

Chi bằng giữ lại một nỗi nhớ trong lòng.

Khúc Kim Tích cất lá thư vào túi, cô đã mua nhan đèn và vàng mã ở cửa hàng nhỏ đầu thôn, chuẩn bị

thu dọn một chút rồi đi đến nghĩa trang.

“Kim Tích.” Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ

đứng ở cửa ló đầu vào, “Thực sự là chị sao? Bí thư chi bộ nói chị đã quay về rồi. Mọi người vẫn còn

không tin. Bây giờ chị đã là một đại minh tinh, làm sao có thể trở lại nơi nhỏ bé này của chúng

tôi. "

Khúc Kim Tích: "..."

"Nhìn kìa." Người phụ nữ bước vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Khúc Kim Tích, không khỏi lộ ra

vẻ ghen tị. Rõ ràng cô ta nhỏ hơn Khúc Kim Tích vài tháng nhưng khi đứng cùng với Khúc Kim Tích, cô

ta lại cảm thấy mình già hơn Khúc Kim Tích rất nhiều, "Không phải chị đã quên em là ai rồi chứ?"

Khúc Kim Tích tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng hồi lâu cũng không có chút ấn tượng, chỉ đành gượng

cười, lịch sự nói: "Cô là ...?"

Vẻ mặt của người phụ nữ cứng lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nhếch môi nói: "Em là Mẫn



Lan, ôi, chị mới rời khỏi nhà bao lâu, đến cả người em họ như em còn không nhớ."

Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan liếc qua quần áo trên người Khúc Kim Tích, áo, quần tây, giày, mỗi thứ

đều rất tinh tế và có mùi tiền.

Sau đó, ánh mắt của cô ta dán chặt không rời vào chiếc túi vuông màu trắng.

"Đây là chiếc túi hiệu XX." Cô ta bước nhanh tới, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào túi xách,

hận không thể ôm chiếc túi vào người, "Thật hay giả vậy? Chị có thể mua nổi một chiếc túi đắt tiền

như vậy sao?"

"..." Khúc Kim Tích cười híp mắt nói, "Cô cũng nói tôi là đại minh tinh, đại minh tinh đâu dám dùng

hàng giả, đây không phải là muốn bị mắng sao?" Vậy thì chính là hàng thật ư?

Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan lập tức thay đổi, tất cả thái độ kỳ lạ vừa rồi biến mất hết, nhiệt tình

khoác tay Khúc Kim Tích: "Chị họ, chị hiếm khi mới trở về một lần. Trong nhà bừa bộn như vậy, phải

mất lâu lắm mới dọn dẹp xong. Cũng gần trưa rồi, đi thôi, về nhà em ăn cơm, bố mẹ em biết chị về

chắc chắn sẽ rất vui. "

Ăn trưa?

Khúc Kim Tích lập tức động lòng, mặc cho người em họ này nắm lấy tay mình: "Được, vậy thì tôi sẽ

không khách sáo nữa."

"Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ." Đồng tử của Trịnh Mẫn Lan di chuyển, "Chị họ, trên TV

cũng không nhìn thấy chị nhiều. Thì ra làm minh tinh dễ kiếm tiền như vậy sao? Chị nhìn em xem,

hình tượng của em như thế nào, có phải cũng có thể làm minh tinh được không?"

Khúc Kim Tích nghiêm túc nhìn cô ta, Trịnh Mẫn Lan ưỡn ngực ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy mong

chờ.

"Em họ à, căn cơ của em không tệ, nếu như chăm chuốt một chút, chắc chắn sẽ không thua kém chị."

Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan sáng như sao, còn chợt lóe lên một tia sáng nào đó.

Ý cô ta là muốn nói, sở dĩ Khúc Kim Tích xinh đẹp đến như vậy, toàn là do áo quần làm tôn lên. chỉ

cần mình diện đồ hiệu, xách túi hàng hiệu thì chắc

chắn sẽ không hề kém cạnh cô.

“Nếu như em muốn trở thành minh tinh, chị có thể giới thiệu cho em một công ty quản lý.” Khúc Kim

Tích giống như một người chị tri kỷ, tận tuỵ truyền đạt kinh nghiệm của mình. “Tuy nhiên, các công

ty quản lý bây giờ đào tạo minh tinh tốn chi phí không nhỏ, vì vậy em phải tự đầu tư tiền của mình

vào trong giai đoạn đầu."

Trịnh Mẫn Lan lập tức hỏi: "Cần bao nhiêu ạ?"

Khúc Kim Tích duỗi ra ba ngón tay, Trịnh Mẫn Lan hít sâu một hơi, trợn to hai mắt, không thể nào

tin được: "Ba mươi ngàn? Ăn cướp hả, tại sao phải cần nhiều như vậy!"

"Không." Khúc Kim Tích sửa lại cho cô, "Không phải ba mươi ngàn." “Ba ngàn.” Trịnh Mẫn Lan lập tức

thở phào nhẹ nhõm, mặt mày rạng rỡ, “Ba ngàn thì không thành vấn đề, em có thể.”

Khúc Kim Tích dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em họ, ý của chị là ba trăm ngàn."

Trịnh Mẫn Lan hét lên: "Chị nói cái gì!?"

Khúc Kim Tích thở dài: "Không có cách nào khác, đây là chi phí đầu tư trong giai đoạn đầu để trở

thành người nổi tiếng. Bằng không, công ty quản lý bỏ tiền ra để nuôi minh tinh, minh tinh này

không nổi tiếng, không kiếm được tiền, công ty quản lý đó không phải sẽ thua lỗ sao. Công ty quản

lý mà chị nói với em chỉ cần ba trăm ngàn là đã rẻ nhất rồi, bình thường ít nhất là

... "

Cô ấy duỗi năm ngón tay ra. "Bắt đầu từ con số này."

Cô nói hùng hồn như vậy, trên mặt cũng không có biểu hiện nào là đùa giỡn, Trịnh Mẫn Lan lập tức

tin tưởng không nghi ngờ gì cả.

"Chị quen biết ông chủ, có thể giúp em thương lượng chuyện giá cả, đoán chừng hai trăm năm mươi

ngàn cũng có thể, em xem ..." Khúc Kim Tích nói tiếp.

Sắc mặt của Trịnh Mẫn Lan khó coi, cô ta không nói lời nào, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Khúc

Kim Tích cũng thu lại.

Khúc Kim Tích cố nhịn cười, loại người như Trịnh Mẫn Lan, trước đây cô đã từng gặp qua quá nhiều

rồi, biết dùng cách gì để khiến đối phương im lặng.

Đây không phải là chết lặng ngay lập tức sao?

“Em họ, em có còn muốn trở thành minh tinh nữa không?” Cô tha thiết hỏi, đôi mắt chớp chớp, muốn

bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.

Trịnh Mẫn Lan: "..."