Khúc Kim Tích gặp Minh Ngọc Sênh ở trong một phòng họp nhỏ. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng
người thon dài, tóc rất ngắn, ngũ quan góc cạnh, ánh mắt sắc sảo.
Chỉ với giá trị nhan sắc và dáng người thôi, Minh Ngọc Sênh tuyệt đối là sao sáng trong giới đạo
diễn.
Ông ta mặc một chiếc áo lông màu xám tro, nhìn rất khiêm tốn. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông
trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi, trong tay cầm giấy bút. Khi hai người bước vào cửa, hình như bọn họ
đang thảo luận cái gì đó.
“Lão Minh, anh làm gì thế? Đang khảo hạch à, lại còn gọi cả biên kịch Dịch tới nữa.” Mao Y Xảo rất
ngạc nhiên, kéo Khúc Kim Tích qua: “Nè, đây là ứng cử viên cho vai nữ chính tốt nhất tôi nói với
anh đó. Anh xem, tôi không lừa người chứ?”
Rồi cô ấy giới thiệu với Khúc Kim Tích: “Vị bên cạnh đạo diễn là Dịch Trạch.”
Dịch Trạch, tài năng vàng trong giới biên kịch, là cộng tác rất tốt của Minh Ngọc Sênh. Vốn Khúc
Kim Tích vốn không biết nhiều về Dịch Trạch, cô vẫn đang đọc tài liệu của Minh Ngọc Sênh, nhân tiện
nghe ngóng một chút tin tức của Dịch Trạch.
Mấy bộ phim đoạt giải của Minh Ngọc Sênh đều do Dịch Trạch làm biên kịch.
“Chào đạo diễn Minh, chào biên kịch Dịch.” Khúc Kim Tích chào hỏi khéo léo: “Tôi là Khúc Kim Tích,
đã làm phiền mọi người bỏ thời gian ra gặp tôi rồi.”
So sánh với đạo diễn đẹp trai, gương mặt của biên kịch Dịch Trạch lại bình thường, anh ta đeo một
đôi mắt kính gọng đen, quần áo mặc khá thoải mái.
Anh ta thản nhiên quan sát Khúc Kim Tích, một lát sau thì thu hồi tầm mắt, chỉ gật đầu với Khúc Kim
Tích một cái rồi không nói gì.
Minh Ngọc Sênh ngước mắt lên, sau khi tầm mắt của Khúc Kim Tích và ông ta giao nhau, cô có cảm giác
áp lực vô hình, sống lưng thẳng tắp trong nháy mắt.
Cái nhìn của anh ta và Dịch Trạch không giống nhau, Dịch Trạch quan sát Khúc Kim Tích dường như là
nhìn bề ngoài và khí chất của cô xem có thích hợp với vai nữ chính hay không, mà sự quan sát của
Minh Ngọc Sênh thì sâu hơn nhiều.
Ông ta từ từ nhíu mày lại.
“Khụ khụ khụ.” Mao Y Xảo ho khan một tiếng: “Lão Minh, anh đừng nghiêm túc như thế, dọa cô gái nhỏ
nhà người ta mất.”
Mao Y Xảo kéo cái ghế qua, tỏ ý Khúc Kim Tích ngồi xuống, nhưng mà cô nào dám ngồi!
Thấy vậy, Mao Y Xảo không thể làm gì khác hơn là một mình ngồi xuống, cô ấy gõ bàn một cái, lên
tiếng nói để kéo sự chú ý của Minh Ngọc Sênh từ trên người Khúc Kim Tích sang trên người mình: “Đây
cũng không phải là diễn thử, anh bảo tôi dẫn người tới cho anh nhìn thử, tôi đã dẫn tới, anh không
thể ức hiếp cô gái nhỏ người ta như thế.”
Để giúp đỡ Khúc Kim Tích, vị đại lão Mao này đúng là cái gì cũng dám nói.
Nhưng mà cũng có thể thấy được quan hệ của cô ấy và đạo diễn, biên kịch này rất tốt, có sao nói
vậy.
Dù sao những lúc thế này cũng không tới lượt cô nói chuyện, cô cứ yên lặng lắng nghe là được rồi.
Có vẻ Minh Ngọc Sênh và Dịch Trạch rất hiểu tính cách của Mao Y Xảo. Cũng không ngoài dự đoán của
Mao Y Xảo, Dịch Trạch dứt khoát nói thật: “Chị Mao Mao, vốn di nhân vật này sáng tác ra là dành cho
chị, bỗng nhiên thay đổi người, dù sao cũng phải nhìn thử xem có hợp hay không chứ?”
“Tôi biết.” Mao Y Xảo nghiêm túc hơn không ít: “Nhưng nhân vật là chết, người là sống, có hợp hay
không thì phải dùng mới biết chứ.”
“Lỡ không hợp thì sao?”
“Vẫn chưa dùng thì sao biết không hợp cho được?” “Lỡ thôi mà?”
“Chuyện như thế này không thể dùng lỡ như làm giả thiết.”
Dịch Trạch không nói lại Mao Y Xảo, thế là anh ta không lên tiếng nữa. Minh Ngọc Sênh đột nhiên mở
miệng: “Ngồi xuống đi.”
Khúc Kim Tích chậm hai giây mới phản ứng được những lời này của Minh Ngọc Sênh là nói mình, cô liền
ngồi xuống bên cạnh Mao Y Xảo, tiếp tục duy trì nụ cười khéo léo.
Nhưng mà từ đoạn đối thoại của biên kịch và Mao Y Xảo có thể thấy được, có vẻ Dịch Trạch không hài
lòng về cô cho lắm. Biên kịch không hài lòng, e rằng đạo diễn càng không hài lòng.
Dường như kết quả sẽ nghiêng về phía không tốt, trong lòng Khúc Kim Tích thoáng lướt qua đủ loại
suy nghĩ, nên làm sao mới có thể thể hiện mình tốt hơn nữa.
Nghĩ một chút, cô mở miệng: “Đạo diễn Minh, biên kịch Dịch, hai anh có thể lấy ngẫu nhiên một đoạn
phim ra cho tôi thử.”
Cô vừa nói, ánh mắt ba người đều chuyển hướng sang cô.
Khúc Kim Tích nở một nụ cười đúng mực: “Chị Mao Mao cảm thấy tôi thích hợp với vai diễn này nên đề
cử tôi với hai người, tôi rất cảm ơn chị ấy có thể cho tôi cơ hội này. Nhưng mà biên kịch Dịch nói
đúng, cho dù tôi có
thật sự thích hợp hay không, ít nhất tôi hẳn nên thể hiện một chút trước mặt hai người, như vậy mới
có thể để hai người cân nhắc tiêu chuẩn được.” Dịch Trạch đẩy mắt kính thật dày, bắt đầu nghiêm túc
quan sát Khúc Kim Tích.
Những thứ khác không nói, thái độ tự nhiên phóng khoáng của Khúc Kim Tích khiến cho người ta rất
thoải mái.
Cô cũng không vì được Mao Y Xảo dẫn tới mà cho rằng mình tuyệt đối sẽ chắc chắn nhận được vai diễn
Cô không luống cuống không vội vàng, tính toán kỹ trong lòng, dường như biết mình sắp phải đối mặt
với nghi ngờ, lại chắc chắn bản thân có thực lực đập tan nghi ngờ của bọn họ.
Nói trắng ra chính là tự tin.
Nếu như lúc vừa mới gặp mặt, trừ xinh đẹp ra thì cũng không nhìn thấy điểm sáng gì trên người cô
gái này, thậm chí bởi vì sự “khéo léo” của cô khiến cho người ta cảm thấy giống như đang giả vờ
hiểu chuyện.
Vậy cô của hiện tại mới thật sự phù hợp với một diễn viên.
Cô dùng thái độ tự tin thể hiện ra những bí ẩn mà cô chưa bộc lộ hết -- “Tới đi, ra bất kỳ một cái
đề nào cũng được.”
Sự tự tin bên trong cơ thể cô gái tỏa ra một loại ánh sáng vô hình, Mao Y Xảo chống cằm nhìn Khúc
Kim Tích, trong mắt là sự thưởng thức của tiền bối đối với ngôi sao mới lên.
Chỉ cần dựa vào sự tự tin và bình tĩnh này, Khúc Kim Tích đã khiến cô ấy thích.
Cô ấy không nhúng tay vào nữa, để mặc mọi chuyện phát triển tự nhiên.
Sắc mặt lạnh lùng của Minh Ngọc Sênh có chút thay đổi, ông ta cúi đầu nói một câu với Dịch Trạch,
sau đó Dịch Trạch đứng lên, bước tới bên cạnh và cầm điện thoại giơ về phía Khúc Kim Tích.
Minh Ngọc Sênh không hề nhiều lời, nói thẳng: “Một người phụ nữ yếu đuối bị kẻ địch bắt làm con tin
để uy hiếp chồng cô ta trong thời buổi chiến loạn, mà chồng cô ta là một người giữ chức vụ quan
trọng. Nếu như cứu cô ta, cái giả phải trả sẽ rất lớn, nếu như không cứu, cô ta hẳn phải chết. Cuối
cùng người chồng lựa chọn không cứu, nhưng cô ta bất ngờ trốn thoát được, sau khi gặp lại chồng thì
cô ta nên làm như thế nào?”
Đây là một đề bài đơn giản, nhìn dáng vẻ của Minh Ngọc Sênh, hẳn là ông ta thuận miệng nghĩ ra.
Khúc Kim Tích hơi suy nghĩ một chút: “Có thể cho tôi một phút được không?”
Minh Ngọc Sênh gật đầu.
Diễn thử phải cần thời gian chuẩn bị, đối mặt với bài kiểm tra ngẫu nhiên, Khúc Kim Tích chỉ cần
thời gian chuẩn bị là một phút là hợp tình hợp lý.
Khúc Kim Tích lui về phía sau mấy bước, để không gian xung quanh mình trở nên rộng rãi hơn. Cô xoa
rối mái tóc của mình rồi đứng bất động, tầm mắt rơi về phía trước, ánh mắt chậm rãi thay đổi.
Tầm mắt của Minh Ngọc Sênh dời đến cánh tay xuôi bên người cô.
Khúc Kim Tích nói cho cô một phút, mà chưa đầy nửa phút cô đã nhập vai.
Người phụ nữ vừa mới trốn ra chắc chắn sẽ không trang điểm xinh đẹp, nghĩ tới việc phải gặp người
chồng đã chọn không cứu mình, trong lòng buồn không thể tả, ngón tay nắm chặt vạt áo vừa có thể bày
tỏ sự căng thẳng và bất an trong lòng cô ra, còn có thể thể hiện sự tức giận và đau lòng.
Xử lý chi tiết rất tốt.
Nhưng mà bất kỳ một người diễn viên nào cũng có thể làm được điều này, không có gì mới mẻ, Minh
Ngọc Sênh cũng bình tĩnh, tiếp tục nhìn.
Một diễn viên giỏi chân chính, thể hiện tâm lý nhân vật không phải chỉ nhập vai vào vai diễn mà
cũng cần phải lộ ra cái “thật”. Một đoạn diễn đơn
giản như thế, diễn viên khác nhau sẽ đem lại cảm giác khác nhau, lúc này chính là đang kiểm tra “kỹ
năng diễn xuất”.
Nghiêm túc mà nói, đề bài này của Minh Ngọc Sênh không phải thử kỹ năng diễn xuất mà chỉ là kiểm
tra độ “chuyện nghiệp” của Khúc Kim Tích mà thôi.
Đúng như lời của Khúc Kim Tích, ông ta cần một tiêu chuẩn để suy xét, cũng không phải Mao Y Xảo nói
cô thích hợp thì cô sẽ thích hợp, Dịch Trạch nói cô không thích hợp thì sẽ không thích hợp.
“A Thính.” Ngón tay Khúc Kim Tích buông vạt áo ra, giống như trong lòng cô đã có quyết định cuối
cùng khi đối mặt với người chồng vì quốc gia mà lựa chọn hy sinh cô.
“Đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế.” Cô mỉm cười, vành mắt ửng đỏ, nước mắt sắp tuôn ra lại
bị cô ép ngược trở về: “Anh lựa chọn không sai, em ủng hộ sự lựa chọn của anh, em cảm thấy vinh dự
vì sự lựa chọn của anh.”
“Nhưng mà là một người vợ, tha thứ cho em không thể chấp nhận được. Anh bảo vệ rất nhiều người, cứu
tính mạng vô số người, nhưng chỉ buông bỏ một mình em, em không vượt qua nổi cánh cửa này, xin
lỗi.”
Cô phóng khoáng xoay người, một người phụ nữ có thể chấp nhận việc chồng mình yêu nước hơn yêu mình
trên phương diện lý trí, thậm chí lấy đó làm vinh dự, nhưng về mặt tình cảm thì không cách nào chấp
nhận nổi.
Nếu như lý trí có thể lớn hơn tình cảm, vậy còn cần tình cảm làm cái gì? Lúc này, tất nhiên phải
phóng khoáng rời đi, để hai bên có kết quả gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Ngay khi ba người cho rằng Khúc Kim Tích đã diễn xong thì cô bỗng nhiên dừng bước lại, tay ở bên
hông bóp nhẹ một cái.
Trong mắt có một giọt nước mắt rơi xuống, vẻ mặt cũng không coi là bình tĩnh, cô giơ tay lên, xoay
người tát một cái vào không khí.
“Từ nay hai người chúng ta, anh không cần đau khổ hay áy náy, tôi cũng không cần khổ sở và đau
lòng.” Cô thong thả vuốt lại mái tóc rối bù, ánh mắt trong trẻo.
Đoạn cuối cùng này cô tạm thời thêm vào – bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới gã đàn ông hôn xong rồi bỏ
chạy kia.
Mặt đối mặt không dám đánh, bây giờ thỏa nguyện một chút cũng không được sao.
Minh Ngọc Sênh từ nãy đến giờ vẫn luôn không có phản ứng gì, lúc này ông đột híp mắt lại.