Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 79




"Tốc độ của S&T thật nhanh, tai tiếng của Từ Nam Nam bay đầy trời."

Người đại diện và trợ lý xách đồ của Mao Y Xảo tiến vào nhà cô. Cô ấy vừa vào nhà là bỏ giày xuống,

chạy đến ôm lấy một con mèo béo trước.

Cô ấy vừa vuốt ve con mèo béo vừa trả lời người đại diện: "Tôi đây có tính ôm được một cái chân to

hay không?”

Người đại diện: ". . . cô có thể có tiền đồ một chút được không?" Tốt xấu gì cô ấy cũng là người

nổi tiếng.

Trợ lý che miệng cười, thành thục lấy khay đồ ăn cho mèo ăn.

"Buổi chiều hôm nay tôi nói chuyện với Ngũ Lập Thu." Người đại diện bế con mèo từ tay Mao Y Xảo,

thoải mái ngáp một cái thật to: "Từ cách nói chuyện của cô ấy, có thể thấy được cô ấy đang dốc sức

để giúp đỡ Khúc Kim Tích. Người phụ nữ này đúng là thật may mắn, có thể khiến Ngũ Lập Thu chọn

trúng cô ta."

Ngũ Lập Thu chính là người có uy tín hàng đầu trong đội ngũ người đại diện, trước khi dẫn dắt Thẩm

Thính, Ngũ Lập Thu đã dẫn dắt nhiều nghệ sĩ nổi tiếng khác, tuy nhiên những nghệ sĩ này đều đã rời

khỏi giới giải trí.

Không có nghệ sĩ nào được chị ấy nhìn trúng mà lại không nổi tiếng.

Mao Y Xảo không giữ chút hình tượng mà ngã người lên sô pha: "Cái này có ý nghĩa gì chứ, chứng tỏ

Khúc Kim Tích có năng lực, nói không chừng cô ấy chính là Lương San thứ hai."

Lương San chính là nữ diễn viên đầu tiên giành được danh hiệu lớn và trở thành một hiện tượng của

quốc tế, điều đáng nói nhất là vào thời điểm cô ấy đang ở đỉnh cao của sự nghiệp thì lại bất ngờ

rút khỏi giới, kết hôn với một giáo sư bình thường.

Chuyện đó cũng đã xảy ra hơn hai mươi năm trước rồi.

Trong giới giải trí có không ít nữ nghệ sĩ lấy Lương San làm mục tiêu phấn đấu, mà người đại diện

của Lương San vào thời điểm cô ấy ở trên đỉnh vinh quang chính là Ngũ Lập Thu.

"Ai biết được." Người đại diện thấy cô ấy uể oải như vậy, để con mèo béo xuống đất, đứng dậy kéo cô

ấy: "Nằm cái gì mà nằm! Vừa rồi ở trên xe cô ăn một cái bánh ngọt, mau dậy vận động đi nếu không sẽ

có bụng đó!"

Manh Y Xảo: ". . ."

"Tôi nhớ ra rồi, tôi phải liên hệ với lão Minh, giới thiệu Khúc Kim Tích với anh ta." Cô ấy trở

mình nằm trên sô pha, hạ quyết tâm nhất quyết không đứng dậy.

Người đại diện bị cô ấy chọc tức đến mức chỉ biết cười, thấy cô ấy thật sự gọi điện cho đạo diễn

Minh thì chỉ đành thôi.

Minh Ngọc Sênh và Hà Chiếu là những đạo diễn nổi tiếng, năm xưa những bộ phim điện ảnh do anh ta

làm đạo diễn nhận không ít giải thưởng, nhưng sau đó không hiểu vì lý do gì ông ta lại chuyển sang

làm mảng phim truyền hình.

Điều này khiến không ít người tò mò, một vị đạo diễn phim điện ảnh có tiếng, vì sao phải hạ mình để

đi quay phim truyền hình?

Có lần trong một cuộc phỏng vấn, Minh Ngọc Sênh bày tỏ trong nước có rất nhiều bộ phim truyền hình

ăn khách, một số những nghệ sĩ nước ngoài khi nhắc đến phim truyền hình trong nước đều nói đó là

những bộ phim tình cảm ngốc nghếch, sến sẩm, nên ông ta muốn làm một số bộ phim truyền hình hay như

ở nước ngoài để người nước ngoài xem.

Những lời này có chút cuồng ngạo, nhưng anh ta có tư cách nói những lời này.

Tuy nhiên, việc quay phim truyền hình khác hoàn toàn với quay phim điện ảnh. Lúc ấy có không ít

người trong giới chê cười Minh Ngọc Sênh, cho rằng ông ta quay phim truyền hình sẽ gặp thất bại.

Cuối cùng Minh Ngọc Sênh đã dùng tác phẩm của mình vả mạnh vào mặt những người này. Ông ta quay

liên tiếp nhiều bộ phim truyền hình làm cho nhiều nghệ sĩ trở nên nổi tiếng. Hiện tại những nghệ sĩ

này hoặc là tuyến một, hoặc là siêu tuyến một*.

*Diễn viên tuyến một thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất.



Mao Y Xảo chính là quay một bộ phim truyền hình của ông ta mà nổi tiếng, ngoài đời hai người còn là

bạn tốt. Minh Ngọc Sênh chuẩn bị bộ phim cổ trang này, mong muốn Mao Y Xảo tham gia diễn xuất.

Chẳng qua là thời gian trước Mao Y Xảo không sắp xếp được thời gian nên cô không lập tức nhận lời

Bây giờ Mao Y Xảo đột nhiên chuyển hướng, đề cử Khúc Kim Tích cho ông ta làm ông ta có chút bất

ngờ. Bởi vì bận bịu chuyện chuẩn bị kịch bản, ông ta căn bản không để ý đến mưa gió trên mạng, càng

khó hiểu tại sao Mao Y Xảo lại giới thiệu cho ông ta một diễn viên mới mà ông ta không biết tên

tuổi.

Mao Y Xảo lười nhắn tin, liền gửi tin nhắn thoại: "Lão Minh, cô gái này tuyệt đối phù hợp với bộ

phim của anh hơn tôi. Trẻ tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, vóc người lại chuẩn, kỹ năng diễn xuất khá tốt!

Anh không cần do dự đâu."

Người đại diện đang đứng bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy bất lực, có nghệ sĩ nào lại đi khen diễn

viên đang cạnh tranh với mình như vậy không?

Mao Y Xảo tiếp tục gửi tin nhắn thoại: "Anh có biết quản lý Ngũ Lập Thu không? Hiện tại cô ấy đã

quay trở lại và đang kèm cặp Khúc Kim Tích, anh thử nghĩ mà xem, nếu như cô gái này không ưu tú,

vậy dựa vào đâu Ngũ Lập Thu lại lựa chọn cô ta?"

Nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, Minh Ngọc Sênh mới đồng ý: "Được, được, trước tiên cô cứ dẫn cô ấy

đến gặp tôi, để tôi gặp cô ấy trước rồi quyết định sau."

Mao Y Xảo định để cho Ngũ Lập Thu liên hệ với Minh Ngọc Sênh, để bọn họ bàn bạc trực tiếp, nhưng

nghĩ lại cô ấy lại nuốt những lời định nói vào trong bụng.

S&T giúp cô ấy đối phó với Từ Nam Nam, cô ấy giao cơ hội làm nữ chính cho Khúc Kim Tích, cũng không

thể khuyên Minh Ngọc Sênh đồng ý suông như vậy được mà nhất định phải làm xong chuyện này mới được.

Nếu không một mình cô ấy đóng nhiều phim sẽ rất mệt.

Cô ấy nói: "Trước mắt cứ như vậy đi, tôi đưa cô ấy đến gặp anh."

Sau khi nói chuyện xong, Mao Y Xảo xoay người nhìn quản lý của mình nói: ''Cô có wechat của Khúc

Kim Tích không?'

Người đại diện thở dài một tiếng, cũng bởi vì nghệ sĩ nhà mình quá vô tư, xem kia, vô tư đến ba

mươi bảy tuổi rồi, cũng không ai thèm yêu.

"Cô có thể ra dáng bản thân là tiền bối một chút được không, cho dù có thêm wechat cũng là để cô ta

thêm cô chứ, cô vội vàng cái gì."

Mao Y Xảo bày ra dáng vẻ không thèm để ý: "Chính là vì tôi là tiền bối, tôi muốn hòa ái một chút

thôi mà. Hơn nữa, lấy tuổi tác của tôi, làm dì người ta còn được, thân thiết một chút thôi chứ có

gì đâu."

Hả, dì?

Người đại diện suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu.

Vì vậy, khi nhận được lời mời kết bạn của Mao Y Xảo, chú thích: Tôi là Mao Y Xảo, là thật, không

phải người giả mạo - Khúc Kim Tích đọc xong, một hồi lâu cũng không dám tin đây là sự thật.

Mao Y Xảo chính là nữ diễn viên nổi tiếng như Thẩm Thính đó.

Cô chuyển điện thoại cho Ngũ Lập Thu, người kia liếc nhìn, nghĩ đến chuyện quản lý của cô ấy xin

wechat của Khúc Kim Tích, chị ấy liền gật đầu nói: "Chính là cô ấy!"

Khúc Kim Tích vội vàng chấp nhận kết bạn, nhanh chóng phản hồi tin nhắn: "Cô Mao, chào cô."

Mao Y Xảo: "Không cần thiết phải khách sáo như vậy đâu. Ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn đưa cô

đi gặp đạo diễn Minh."

Khúc Kim Tích: "!!!"

Xác định giờ hẹn với Mao Y Xảo xong, kết thúc cuộc trò chuyện, Khúc Kim Tích còn ngơ ngác, tự hỏi

nữ nghệ sĩ này có quá dễ nói chuyện rồi không.

"Tôi nghe người ta nói Mao Y Xảo là người có tính cách khá tốt, xem ra là thật." Trong những năm

Mao Y Xảo nổi tiếng, Ngũ Lập Thu ở nhà chăm con cho nên không hiểu rõ về chuyện đó cho lắm. Chẳng

qua là mấy ngày hôm nay nhờ người khác mà chị ấy đã biết được một số tin tức về Mao Y Xảo.

"Cô ấy có thể dẫn cô đi gặp đạo diễn Minh, điều đó cho thấy cô ấy hạ quyết tâm phải để đạo diễn



Minh nhìn trúng cô." Ngũ Lập Thu nở nụ cười, vô cùng cảm kích Mao Y Xảo: "Ngày mai biểu hiện cho

tốt vào, nắm chắc cơ hội lần này."

"Tôi biết." Khúc Kim Tích nhanh chóng gật đầu.

Ngũ Lập Thu nhìn cô một cái, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Cô cãi nhau với Thẩm Thính?"

"?" Khúc Kim Tích a lên một tiếng: "Không có mà."

Cô làm sao dám cãi nhau với người giám hộ được cơ chứ.

Ngũ Lập Thu rõ ràng không tin, cho rằng cô cứng miệng không nói, đành không chút kiêng nể mà nói

toạc ra: "Miệng nói không cãi nhau, vậy cô ở văn phòng của tôi làm gì!"

Hai ngày nay, Khúc Kim Tích đến công ty thì không rời khỏi văn phòng của Ngũ Lập Thu, lấy cớ đọc

kịch bản, nhỡ đâu có thể chọn được một kịch bản hay thì sao.

Sau đó Ngũ Lập Thu đi đâu cô cũng đi theo, giống như cô mới là người đại diện của Ngũ Lập Thu vậy.

Thẩm Thính cũng không ép cô phải về văn phòng của mình, tình hình của hai người trong mắt những

người ở công ty chính là đang giận dỗi.

Khúc Kim Tích: ". . ."

Cô có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Đang nói thì điện thoại trên bàn làm việc của Ngũ Lập Thu đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy chị

ấy “À-” lên một tiếng thật dài rồi cúp điện thoại, nhìn về phía Khúc Kim Tích nói: "Trợ lý Tần Tang

của tổng giám đốc Thẩm nói có chuyện muốn tìm cô, đi thôi."

Khúc Kim Tích đành phải lên lầu tìm Tần Tang.

Vừa mới bước lên lầu, Tần Tang từ phía đối diện đi tới, trong tay còn bưng một ly cà phê: "Cô Khúc,

sếp nói cà phê của tôi quá đắng, nằng nặc đòi trừ vào tiền lương của tôi."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tiền lương tháng này của tôi sẽ bị trừ hết mất." Nhìn dáng vẻ của cậu

ta vô cùng đáng thương.

Khúc Kim Tích: ". . ."

Cô ho khan một tiếng, nhận lấy ly cà phê: "Giao cho tôi đi."

Tần Tang lập tức lui ra, Khúc Kim Tích hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.

"Vào đi."

Cô đẩy cửa tiến vào.

Thẩm Thính đang cúi đầu viết gì đó, Khúc Kim Tích nhìn anh một cái rồi lại nhìn chỗ ngồi của mình

một chút, lặng lẽ đi về phía chỗ ngồi của mình. Thẩm Thính bỗng nhiên ngẩng đầu.

Khúc Kim Tích dừng bước chân.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Khúc Kim Tích vô thức nở một nụ cười thật tươi.

Thẩm Thính buông bút xuống, mười ngón tay đan vào nhau, hệ thống sưởi trong phòng đủ ấm, anh cởi áo

khoác, nửa người trên là chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, không chút nếp nhăn, nhìn đâu cũng thấy sự

cao quý.

Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông hơi nheo lại, bờ môi mỏng khẽ mở: "Chịu vào rồi?"

Khúc Kim Tích: ". . ." Cái gì mà gọi là chịu?!

"Tôi, tôi pha cà phê." Cô ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng để khí thế của bản thân không bị anh nuốt

chửng.

Thẩm Thính thản nhiên trần thuật sự thật: "Cái ly trong tay em là của tôi." Khúc Kim Tích lập tức

nói: "Pha cho anh mà."

Thẩm Thính dừng một chút, vươn một bàn tay ra, làm ra động tác "mời". Khúc Kim Tích quay đầu lại,

chớp mắt thở dài một tiếng, đây không phải là không có gì sao.

Thẩm Thính đâu để ý đến cái cô gọi là lấy thịt bồi thường chứ. Anh cũng không thèm quan tâm.

Buổi tối hôm đó, những lời cô nói, Thẩm Thính căn bản là không để trong lòng. Nhưng cô chột dạ,

chạy một mạch vào phòng ngủ, trốn tránh không dám gặp anh.

". . ." Khúc Kim Tích có chút hối hận, cô trốn tránh Thẩm Thính như vậy giống như mình làm chuyện

gì đáng xấu hổ lắm vậy.