Khúc Kim Tích đang trang điểm, còn Ngũ Lập Thu thì ở bên cạnh giới thiệu chi tiết về buổi dạ tiệc
từ thiện, có những nghệ sĩ nổi tiếng nào đang tham gia, quy trình ra sao và những gì cô cần làm.
Khúc Kim Tích nghe đến chóng mặt.
Cho đến khi--
“Quyên góp ??” Cô lập tức tỉnh táo, nhìn về phía người quản lý đang nói không ngừng, “Mỗi nghệ sĩ
tham gia đều phải quyên góp sao?”
“Nếu không thì sao?” Ngũ Lập Thu ngừng nói, nhìn thoáng qua vẻ mặt đau khổ của Khúc Kim Tích, chị
ấy không khỏi tức giận. “Cô ra mắt lâu như vậy rồi, có làm chuyện tốt gì không? Tin tức trên
Internet có liên quan đến cô, có tin tức nào có thể làm đẹp hình ảnh của cô không?"
Khúc Kim Tích: ". "
Thê thảm quá, một cái cũng chả có.
“Đã không có thì trước tiên hãy làm chút việc tốt, nhân cơ hội này đánh bóng chút danh tiếng đi.”
Ngũ Lập Thu nói, “Được rồi, nói với cô những chuyện này cô cũng không hiểu, cô chỉ cần chuẩn bị
tiền là được. "
Nếu Khúc Kim Tích hiểu được những chuyện này thì đã không thê thảm như vậy rồi.
Khúc Kim Tích nghĩ đến chiếc ví xẹp lép đó của mình, hỏi một cách yếu ớt, "Vậy cần chuẩn bị bao
nhiêu?"
“Ít nhất một triệu.” Ngũ Lập Thu trượt máy tính bảng, đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Một triệu!!!” Khúc Kim Tích nghiêng đầu, cây cọ của chuyên viên trang điểm gần như chọc thẳng vào
mắt cô.
Ngũ Lập Thu: "..."
Khúc Kim Tích đau khổ đến mức thở không ra hơi. Một trăm ngàn chính là toàn bộ tài sản của cô, còn
là kiếm được nhờ đóng phim "Mưu trang". Ngũ Lập Thu nhẹ nhàng yêu cầu cô rút sạch của cải. Điều này
không phải là muốn lấy cái mạng già của cô sao?
“Có thể bớt một chút, hay là giảm một nửa được không?” Vẻ mặt của Khúc Kim Tích như muốn khóc.
Qủa thật Ngũ Lập Thu không thể nào tin được, Khúc Kim Tích lại có thể tiếc một triệu, cô và Thẩm
Thính ở cùng nhau, Thẩm Thính không cho cô tiền tiêu sao?
Gia sản của nghề làm trang điểm còn nhiều hơn cô nữa!
Ngũ Lập Thu bối rối, có lẽ là chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy một nghệ sĩ như vậy.
Khúc Kim Tích nhìn thấy vẻ mặt của quản lý thì muốn nói không phải là cô keo kiệt, mà là trên người
cô chỉ có ngần ấy của cải, đưa ra một lúc, cô... cô thật sự không nỡ!
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Thính, cô không cần nói.” Khí thế của Ngũ Lập Thu hừng hực, trong
xe gần như không có ai dám nói một lời nào.
Khúc Kim Tích vô cùng sợ hãi, gọi điện thoại cho Thẩm Thính làm cái gì chứ!
Cô vội vàng chạy tới: "Đừng đừng đừng, tôi quyên góp! Tôi quyên góp!!!"
Ngũ Lập Thu không quan tâm đến Khúc Kim Tích đang nhào tới, chị ấy vội vàng ổn định thân hình, quả
thực bị Khúc Kim Tích làm cho buồn cười.
Nhìn ánh mắt kinh hoàng của cô gái, chị ấy nhướng mày, có chút dở khóc dở cười nói: “Cô và Thẩm
Thính có quan hệ gì? "
Tai của chuyên viên trang điểm dựng thẳng lên.
Mặc dù người trong công ty đều biết quan hệ giữa hai người không bình thường, nhưng mà đương sự
không nói ra, tất cả chỉ là suy đoán, rốt cuộc sự tình ra sao mọi người đều không biết.
Bây giờ có thể nghe thấy một trong hai đương sự nói, đây là thông tin mới nhất và chính xác nhất.
Ai mà không tò mò chứ?
Khúc Kim Tích: "..."
Cô phải trả lời như thế nào đây?
Ngập ngừng một hồi, cô khôn khéo đẩy vấn đề này sang Thẩm Thính: "Chị có thể hỏi anh ấy."
"..."
Ngũ Lập Thu đẩy cô ra rồi hét lên, "Ngồi ngay ngắn lại."
Thấy chị ấy không có vẻ gì là sẽ gọi điện thoại, Khúc Kim Tích cảm thấy nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ngồi
lại vị trí cũ. Chuyên gia trang điểm có chút tiếc nuối, đành phải tiếp tục tạo hình cho Khúc Kim
Tích.
Ngũ Lập Thu trực tiếp gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Thính: [Khúc Kim Tích nghèo nàn, bảo cô ta
cầm một triệu ra giống như giết cô ta, làm thế nào quyên góp cho bữa tiệc đây?]
[Thẩm Thính: Lấy tài khoản của tôi.]
Ngũ Lập Thu cất điện thoại di động rồi liếc nhìn Khúc Kim Tích, người đã chấp nhận số phận của
mình, ngồi im không nói gì nữa.
Hiện trường của bữa tiệc từ thiện có rất nhiều người, những nghệ sĩ nổi tiếng có thể nhìn thấy ở
khắp nơi trong hậu trường. Vì sự tồn tại của Ngũ Lập Thu nên Khúc Kim Tích không bị mọi người ở đây
lãng quên. Cô theo Ngũ Lập Thu gặp rất nhiều giám đốc, nhà sản xuất, nhà đầu tư và CEO của một số
công ty.
Cô chỉ chịu trách nhiệm mỉm cười trong suốt quá trình, còn lại tất cả các cuộc trò chuyện đều giao
hết cho Ngũ Lập Thu. Hầu hết các ông lớn đều không biết Khúc Kim Tích, nhưng dưới sự giới thiệu của
Ngũ Lập Thu, bọn họ đã thành công trong việc ghi nhớ cái tên Khúc Kim Tích này.
Sau một thời gian, nhiều nghệ sĩ trong hậu trường biết được tình huống thông qua ekip, rằng: Khúc
Kim Tích có người quản lý, người quản lý này lại là Ngũ Lập Thu, người đã rút lui khỏi làng giải
trí và được Thẩm Thính mời trở lại.
"Nói như vậy, Khúc Kim Tích đã ký kết với S&T?" "Không thể nào."
"Thẩm Thính thực sự đã ký hợp đồng với cô ta ư?" "Không thể hiểu nổi."
"Có nhầm lẫn gì không?"
"Khúc Kim Tích này dùng cách gì để trèo lên Thẩm Thính vậy? Thẩm Thính không phải là thực sự thích
cô ta đó chứ?"
"Mắt nhìn của Thẩm Thính không đến mức tệ như vậy chứ?" "Thực ra, Khúc Kim Tích trông cũng không tệ
..."
...
Từ Nam Nam cũng đến.
Sắc mặt của cô ta không được tốt lắm, bởi vì cô ta nhận được tin Khúc Kim Tích cũng đến tham gia
bữa tiệc.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Ngũ Lập Thu dẫn Khúc Kim Tích đến nói chuyện với phó giám đốc của một tập
đoàn công ty thì cô ta nở một nụ cười dịu dàng và kéo váy bước tới.
"Giám đốc Trương, thật là trùng hợp."
Ông Trương quay người lại, đối mặt với Từ Nam Nam, ông ta mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, cô Từ
vẫn xinh đẹp như vậy."
Từ Nam Nam mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, cổ chữ V khoét sâu phía trước, chỉ cần nhìn thoáng qua
là có thể thấy được vóc dáng chuẩn của cô ta.
“Giám đốc Trương vẫn vui tính như vậy.” Từ Nam Nam nói, “Chị Thu, có thể gặp được chị ở đây, tôi
thật sự rất vui.”
Ngũ Lập Thu cười híp mắt, kéo Khúc Kim Tích qua: "Lúc trước cô đóng phim với Nam Nam. Nam Nam đối
xử với cô tốt như vậy. Ngày nào cô ấy cũng tặng cho cô bánh kem sô cô la, sợ cô đói, lúc này gặp
mặt còn không nhanh chào hỏi người ta."
“Chị Nam Nam.” Khúc Kim Tích khéo léo kêu một tiếng. Nụ cười trên mặt Từ Nam Nam cứng lại.
Đồ ăn mà cô ta đưa cho Khúc Kim Tích, cũng chỉ có người trong đoàn phim biết, người thông minh có
thể đoán ra được suy nghĩ của cô ta nhưng không ai dám nói lung tung.
Loại chuyện này trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Nhưng Ngũ Lập Thu lại nói bằng giọng điệu giễu cợt trong trường hợp này
- Khắp nơi đều là những ông chủ lớn, có một số người không quan tâm, có một số người nghe xong chưa
chắc sẽ không suy nghĩ nhiều.
Ngay khi cô ta chuẩn bị nói thì lại nghe thấy Khúc Kim Tích nói một câu: "Khối lượng công việc quay
phim rất nặng nên dễ đói. May mắn thay, chị Nam Nam cẩn thận, lại chăm sóc tôi rất chu đáo. Chị ấy
nhìn ra được là tôi đói nên mới tặng món ngon cho tôi."
“Vậy thì cô phải ghi nhớ lòng tốt của Nam Nam, có thời gian thì mời cô ấy đi ăn để cảm ơn.” Ngũ Lập
Thu nói, hoàn toàn không cho Từ Nam Nam cơ hội mở miệng, “Ồ giám đốc Hướng, anh cũng đến rồi sao!”
Một người đàn ông trung niên bước tới, Ngũ Lập Thu mỉm cười với giám đốc Trương và Từ Nam Nam rồi
đưa Khúc Kim Tích đi tới.
Giám đốc Trương không muốn tham gia vào cuộc chiến thầm lặng của phụ nữ nên đã tìm cớ bỏ đi.
Từ Nam Nam nhìn theo bóng lưng của Khúc Kim Tích, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: "Chị Nam Nam,
giám đốc Hướng tới rồi, chúng ta tránh ra
đi."
Giám đốc Hướng mới bước vào kia chính là chồng cũ của Từ Nam Nam.
Trong mắt người ngoài, Từ Nam Nam dựa vào danh tiếng của mình gả vào một gia đình giàu có, nhưng mà
chỉ trong vòng hai năm, cô ta đã ly hôn với người chồng đại gia và thu được rất nhiều tài sản.
Nghe nói cô ta ly hôn với người chồng giàu có là vì phát hiện ra chồng mình đang nuôi người thứ ba
cho nên không chút ngần ngại đề nghị ly hôn.
Cái danh tiếng này cũng kiếm được, tiền cũng có rồi, đồng thời đối mặt với cuộc hôn nhân nằm trong
nguy cơ đổ vỡ, không phải bởi vì chồng là một người giàu có mà uất ức nhẫn nhịn, dứt khoát ly hôn
gọn ghẽ, như là một người phụ nữ kiểu mẫu.
Sắc mặt của Từ Nam Nam thay đổi vài lần, sau đó cô ta cất bước rời đi.
Giám đốc Hướng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được phong độ tốt, trông ông ta chỉ khoảng bốn mươi
tuổi, trên người tỏa ra khí chất tinh anh. Đương nhiên, Khúc Kim Tích không biết rằng ông ta chính
là chồng cũ của Từ Nam Nam.
Chỉ là nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Ngũ Lập Thu và giám đốc Hướng, trong lòng cô thở dài, Ngũ Lập
Thu thực sự quá mạnh mẽ.
Những ông lớn ở hậu trường xuất hiện, không có ai là chị ấy không biết, điều quan trọng là ai nấy
đều rất thân thiết, dường như có mối quan hệ rất tốt với chị ấy.
Trước đây Khúc Kim Tích còn cảm thấy mình khá giỏi, kỹ năng nào cũng biết một chút, đi theo Ngũ Lập
Thu một vòng cô liền bắt đầu nghi ngờ về bản thân.
“Tại sao cô Khúc Kim Tích không nói gì?” Giám đốc Hướng đột nhiên nhìn về phía Khúc Kim Tích.
Trong lòng Khúc Kim Tích thầm nghĩ các anh đang nói chuyện, tôi xen vào làm gì, ngắt lời các anh
không phải là thô lỗ sao?
Nhưng đại gia đã chủ động hỏi, cô chỉ đành mỉm cười đáp: "Tôi đang học tập."
Giám đốc Hướng tò mò: "Học cái gì?"
Khúc Kim Tích: "Học cách làm sao nói chuyện." Ngũ Lập Thu: "..."
Giám đốc Hướng sửng sốt một chút, sau đó bật cười, nói với Ngũ Lập Thu: "Các cô gái nhỏ bây giờ
thật là thú vị."
“Người trẻ tuổi mà, có rất nhiều suy nghĩ.” Ngũ Lập Thu thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời của Khúc Kim
Tích vừa nghe là biết cô không giỏi ăn nói, càng làm nổi bật sự non nớt của cô. Đối với đại gia mà
nói, rõ ràng là vừa lòng hơn nhiều so với kiểu người mưu mô.
Giám đốc Hướng gật đầu, sau đó rời đi.
Khúc Kim Tích nói: "Chị Thu, tôi không nói gì sai chứ?"
Ngũ Lập Thu: "Giám đốc Hướng bật cười thành tiếng, cô nói xem cô có nói sai không?"
Khúc Kim Tích lập tức không lo lắng nữa.
“Có biết anh ta là ai không?” Vẻ mặt của Ngũ Lập Thu rất hả hê.
Khúc Kim Tích cảm thấy được có dưa để ăn, cô nghiêng người qua hỏi: "Ai vậy?"
Hai mắt của cô gái nhỏ sáng ngời, Ngũ Lập Thu đột nhiên nhớ đến con trai nhà mình, khi cậu nhóc tò
mò cũng tròn xoe mắt nhìn mình như vậy, rất ngoan ngoãn.
Một cô gái có đôi mắt như vậy người có thể xấu chỗ nào chứ?
Ánh mắt chị ấy trở nên dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười: "Chồng cũ của Từ Nam Nam."
Khúc Kim Tích: "!"
Thật là kích thích phải không?
Ngũ Lập Thu nói: "Cô nhìn vào trong hội trường xem có nhìn thấy Từ Nam Nam không?"
Khúc Kim Tích liếc nhìn, đúng là hoàn toàn không nhìn thấy Từ Nam Nam. Vừa rồi khi bọn họ qua đây
nói chuyện với giám đốc Hướng cũng không cách nhau quá xa.
Nghĩ lại thì Từ Nam Nam trốn tránh cũng là chuyện bình thường. Vợ chồng cũ gặp mặt nhau thật sự rất
ngượng ngùng.
Hơn nữa vụ ly hôn của Từ Nam Nam là do chồng ngoại tình nuôi người thứ ba, còn giám đốc Hướng vừa
rồi …
“Giám đốc Hướng kia có ngoại tình hay không thì tôi không biết.” Ngũ Lập Thu dường như biết cô đang
nghĩ gì. “Lúc đó Từ Nam Nam đã dùng thủ đoạn xấu xa để gả vào gia đình giàu có ... haizzz.”
Sự khinh bỉ tràn ngập trong vẻ mặt chị ấy.
Khúc Kim Tích đợi người quản lý tiếp tục nói, nhưng Ngũ Lập Thu lại im lặng.
"..."
Nghe chuyện phiếm được một nửa thật sự rất khó chịu.
Bữa tiệc từ thiện bắt đầu, Khúc Kim Tích với tư cách là một nghệ sĩ được mời chắc chắn sẽ bước lên
thảm đỏ.
Ngũ Lập Thu lại nói: "Hãy nở nụ cười tự tin nhất, gương mặt của cô chính là vũ khí sát thương lớn
nhất trên thảm đỏ đêm nay."
Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích chính thức bước lên thảm đỏ. Lần trước là tiệc mừng của Đằng Huy.
Lúc đó, hành vi quấy rối và nghe lén của cô vẫn còn rất ồn ào trên mạng, toàn là bị chửi bới, nên
khi cô bước trên thảm đỏ cũng không dám dừng lại mà chạy thẳng vào hội trường.
Khúc Kim Tích không biết quá trình này như thế nào, bởi vì toàn bộ quá trình đều là đèn nhấp nháy,
hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy những người khác. Khi đến chỗ ngồi ký tên, cô lấy bút từ
người phụ trách sau đó ký tên của mình vào đó.
Không giống như các nghệ sĩ khác, chữ ký rồng bay phượng múa, hoàn toàn không nhìn ra chữ ký của
phông chữ ban đầu. Chữ ký của Khúc Kim
Tích rất quy cách, đặt bút xuống là nét chữ xinh đẹp, mỗi nét chữ đều có thể khiến những người mắc
chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy rất thoải mái.
Một nhân viên cầm máy ảnh theo bản năng chụp lại chữ ký của cô.
Trên thực tế, hầu hết những phóng viên này đều không biết Khúc Kim Tích.
Nhưng chữ ký đẹp không sao tả nổi, chói lóa đến mức không thể bỏ qua, vì vậy Khúc Kim Tích đã được
gọi lên vài lần để tạo hình rồi mới rời đi.
Sau thảm đỏ, tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp xong từ sớm, một nhân viên dẫn cô và Ngũ Lập Thu đến chỗ ngồi.
Bên cạnh việc nghệ sĩ chủ động quyên góp, BTC sẽ quyên góp toàn bộ số tiền đấu giá, khi đấu giá
xong sẽ có một bức ảnh tập thể rồi bữa tiệc kết thúc.
Khúc Kim Tích đã ký một thỏa thuận quyên góp một triệu trước đó, trái tim cũng đang rỉ máu, ký cũng
đã ký rồi, còn có thể làm gì khác chứ?
Chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Trong bàn cô ngồi có những nghệ sĩ khác, nam có nữ có, nhưng cô đều không quen biết bọn họ.
Trên bàn đặt đồ ăn ngon mắt, cô định vừa ăn vừa nghe những nghệ sĩ đó báo giá bộ váy đang mặc trên
người này, Ngũ Lập Thu đến một ngụm nước cũng không để cô uống. Bây giờ thời gian thảm đỏ đã trôi
qua, cô cuối cùng cũng có thể ăn rồi.
Tài sản cũng đã quyên góp, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút chứ.
“Thu tay lại đi, toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp.” Ngũ Lập Thu liếc nhìn bàn tay của
Khúc Kim Tích đang duỗi thẳng về phía thức ăn, thấp giọng nói.
Khúc Kim Tích thầm nghĩ rằng máy quay không thể quay trúng được tôi, cho dù có, tôi cũng không thể
ăn sao?
MC trên sân khấu lấy ra một bức tranh do một nghệ sĩ vẽ, bức tranh không ra làm sao cả, cuộc đấu
giá của nghệ sĩ chỉ là một màn quyên góp trá hình mà thôi.
Từ Nam Nam lập tức ra giá: "Một triệu."
Liên tiếp có người ra giá, lên tới ba triệu, Từ Nam Nam lại giơ tấm biển: "Ba triệu rưỡi."
Cái giá này rất cao, người dẫn chương trình đang định nói thì trong đám đông, giám đốc Hướng giơ
tấm biển: "Năm triệu."
Ngũ Lập Thu chế nhạo, thấp giọng nói: "Cô ta muốn danh tiếng cũng phải xem Hướng Quan Vũ có đồng ý
hay không."
Khúc Kim Tích nhìn khao khát: "Giàu quá." Ngũ Lập Thu: "..."
Một vật phẩm đấu giá khác đem ra, Ngũ Lập Thu liếc mắt nhìn, nói: "Cầm bảng ra giá."
Khúc Kim Tích run tay, vẻ mặt tái mét: "Hả ???"