Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 82




Khi Ngũ Lập Thu đến đón Khúc Kim Tích, chị ấy đã bị dọa sợ bởi bộ dáng của cô.



"Tối hôm qua cô làm gì vậy? Không phải bảo cô nghỉ ngơi cho tốt sao!"



Làn da của Khúc Kim Tích vốn trắng nên dường như hai quầng thâm dưới mắt trông càng thêm nổi bật, muốn không chú ý cũng không được.



"Không phải tôi bảo cô phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho hôm nay hả?!" Ngũ Lập Thu vừa tức giận đến mức muốn bùng cháy vừa ra tay xử lý quầng thâm mắt cho Khúc Kim Tích.



Mang dáng vẻ này đi gặp Minh Ngọc Sênh, chắc người khác sẽ tưởng Khúc Kim Tích bị làm sao.



"Sao? Phấn khích nên không ngủ được à?"



Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi yên để người quản lý dày vò, khóe miệng giật giật: "Thâm lắm à?"



"Hỏi thừa."



Khúc Kim Tích thức trắng cả đêm.



Chính xác mà nói là ngủ không được liền mạch, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại nằm mơ, trong mơ tất cả đều là hình bóng của Thẩm Thính. Cô cố gắng tỉnh dậy nhưng không kiên trì được lâu thì lại chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng cho đến lúc trời sáng cô cũng ngủ được một lát thì Ngũ Lập Thu gọi điện thoại đến.



Cô thức dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tâm lý xong cô mới mở cửa đi ra ngoài thì không thấy người đàn ông họ Thẩm kia ở nhà nữa.



"..."



Cô không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tức giận.



"Cô đang nghĩ gì vậy?" Thấy người trước mặt như đang lạc vào cõi thần tiên, Ngũ Lập Thu nhíu mày, mặc dù quen biết Khúc Kim Tích chưa được bao lâu, nhưng chị ấy chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Khúc Kim Tích.



"Có chuyện gì vậy?" Ngũ Lập Thu nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết, đừng để trong lòng."



"Không có gì." Khúc Kim Tích hoàn hồn, mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm nhưng trong lòng thì nước mắt đã tuôn rơi thành biển.



Chẳng lẽ lại nói cho chị ấy biết là tối hôm qua người đàn ông họ Thẩm kia đã cưỡng hôn cô sao.



Mấu chốt là sau khi buông cô ra, anh ăn mì như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô thì ngược lại, khuôn mặt lập tức đỏ như mông khỉ, trốn tịt về phòng ngủ, cả đêm trong mơ đều là anh!



Cô nghi rằng trong lúc cô nấu mì, Thẩm Thính đã uống rượu.



"Thật không?"



"Thật ạ." Khúc Kim Tích chỉ còn thiếu nước giơ tay lên thề: "Hôm qua cứ nghĩ đến chuyện hôm nay được gặp đạo diễn Minh nên bị mất ngủ."



"Không có tiền đồ." Ngũ Lập Thu cốc vào đầu cô một cái: "Đến Hà Chiếu cô còn không sợ, vậy mà lại sợ Minh Ngọc Sênh?"



"Không giống nhau mà." Khúc Kim Tích chớp mắt ngây thơ: "Lúc đó em còn thoải mái, có được hay không không quan trọng. Nhưng bây giờ có S&T ở sau lưng, chẳng may em không được đạo diễn Minh chọn, làm mất thể diện của công ty chúng ta thì sao."



Trên đầu Ngũ Lập Thu lập tức có một vạch đen lướt qua: "Nếu ngay cả sự tự tin để qua cửa đạo diễn mà cô cũng không có, thì mau cuốn gói đi về cho tôi nhờ."



"Á." Khúc Kim Tích vội vàng chạy đến ôm lấy eo Ngũ Lập Thu: "Chị Thu, em sai rồi, chị yên tâm, chắc em sẽ bắt lấy đạo diễn Minh!"



"..." Ngũ Lập Thu cười khẩy: "Đạo diễn Minh đã có vợ con, cô định bắt gì."



Khúc Kim Tích: "..."



Ngũ Lập Thu cảm thấy thực sự là không thể đánh giá cao khả năng hài hước của Khúc Kim Tích.



Nhưng thấy vẻ mặt rạng rỡ của Khúc Kim Tích, Ngũ Lập Thu liền bỏ qua cho cô.



Khúc Kim Tích cười rạng rỡ lên trông ổn hơn dáng vẻ suy nghĩ viển vông vừa nãy rất nhiều, ngay cả nhìn quầng thâm màu xanh đen phía dưới lớp kem che khuyết điểm cũng thuận mắt hơn nhiều.



Ngũ Lập Thu nhìn nghệ sĩ của mình một lúc, trong mắt xẹt qua một tia hoảng hốt.



Chị ấy từng quản lý nhiều nghệ sĩ, nghệ sĩ nào chị ấy quản lý về sau cũng đều trở thành người rất nổi tiếng.



Cho đến nay, Khúc Kim Tích là nữ nghệ sĩ thứ hai mà chị ấy quản lý.



Người đầu tiên là Lương San, một người phụ nữ khuynh đảo thế giới hơn hai mươi năm trước, không có một chỗ nào không hoàn mỹ, chị ấy đã chứng kiến vô số khoảnh khắc đẹp trong đời Lương San.



Thỉnh thoảng khi nhìn Khúc Kim Tích, Ngũ Lập Thu lại nhớ đến Lương San.



Khúc Kim Tích có khí chất khác Lương San, hai người là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khác nhau, nhưng không hiểu sao chị ấy luôn thấy bóng dáng của Lương Sang trên người Khúc Kim Tích.



Có lẽ đây cũng là lý do quan trọng khiến chị ấy sau khi xem ảnh Khúc Kim Tích xong đã nhận lời Thẩm Thính quay về dẫn dắt cô.



So với bây giờ, mặc dù Khúc Kim Tích không ăn mặc chỉn chu, lại còn có quầng thâm mắt, nhưng đánh giá khách quan thì chị ấy vẫn thấy Khúc Kim Tích vẫn rất đẹp.



Thỉnh thoảng cô gái này vô tình tỏa sáng, có thể thu hút ánh nhìn của mọi người ngay lập tức, khiến mọi người muốn chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp của cô.



Nhưng... nếu như không ngốc thì tốt biết mấy.



Người quản lý buồn bã nghĩ.



Tần Tang thấy hôm nay giám đốc có chút là lạ - anh mỉm cười.



Và không chỉ một lần.





"Trên mặt tôi có gì à?" Thẩm Thính đột nhiên ngẩng đầu, Tần Tang vội vàng thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe.



Thẩm Thính đang dùng điện thoại để trả lời tin nhắn, trả lời xong, đầu ngón tay vuốt màn hình và nhấp vào vòng bạn bè của Khúc Kim Tích.



Đầu tiên là nội dung liên quan đến khoản quyên góp mà cô đăng hôm qua. Thẩm Thính dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra được cô cài đặt chỉ để một mình anh xem.



Anh thực sự không quan tâm lắm đến vòng bạn bè, hôm qua cũng là hơi vô tình, lúc này anh mới để ý đến bài đăng của Khúc Kim Tích.



Tuy nhiên Thẩm Thính không nhấp vào xem các bài đăng trên vòng bạn bè của Khúc Kim Tích.



Bây giờ muốn xem thì lại phát hiện ra Khúc Kim Tích đã cài đặt chế độ xem - chỉ hiển thị bài đăng ba ngày gần đây.



Thẩm Thính: "..."



Anh thoát Wechat, cất điện thoại đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bực, miệng cũng mím chặt lại.



Anh chưa từng chặn cô?



Vậy mà cô lại chặn anh?



Tần Tang lặng lẽ quan sát, thấy tâm trạng của tổng giám đốc nhà mình lại đột nhiên chuyển xấu.



Đúng lúc này, xe đi ngang qua một cửa hàng sang trọng, Thẩm Thính đột nhiên nói: "Dừng lại."



Tần Tang dừng xe lại ngay lập tức: “Sếp?"



Ngón tay thon dài của anh cử động, giọng nói nhàn nhạt: "Cậu vào cửa hàng chọn vài chiếc túi mà con gái thích."




Tần Tang hơi khó xử: "Tôi không biết con gái thích kiểu túi nào."



Mi mắt của anh nhướng lên: "Không phải cậu có bạn gái sao?"



Da đầu Tần Tang hơi tê dại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh: "Đã chia tay lâu rồi ạ."



Thẩm Thính khẽ cau mày: "Khi nào vậy?"



Tần Tang: "... Nửa năm trước."



Bạn gái của Tần Tang là người mà mẹ cậu ta ép đi cậu ta đi xem mắt, kết quả người nhà lỡ miệng nói với bạn gái Tần Tang là cậu ta đang làm việc cho Thẩm Thính, đối phương nghe xong liền nghĩ đủ mọi cách hỏi thăm Tần Tang phương thức liên lạc của Thẩm Thính, Tần Tang chia tay dứt khoát luôn.



Thẩm Thính trầm mặc, Tần Tang cẩn thận chờ đợi, cố gắng đoán suy nghĩ của Thẩm Thính.



- - Cãi nhau với cô Khúc?



Không thể nào.



Với tính cách của cô Khúc, làm sao dám cãi nhau với tổng giám đốc, tổng giám đốc mới là người ‘ăn’ cô Khúc mới phải.



Trong lúc Tần Tang suy đoán các trường hợp thì nghe thấy Thẩm Thính nói: "Cậu chưa từng mua gì cho bạn gái cũ sao?"



Trợ lý Tần nói một câu vô cùng đàn ông: "Tôi thường trực tiếp chuyển khoản cho cô ấy, bảo cô ấy thích cái gì thì mua cái đó."



Mặc dù như vậy là thiếu lãng mạn, nhưng so với chuyện mua thứ bạn gái không thích, thì lại bớt được rất nhiều việc.



Đột nhiên Tần Tang phản ứng kịp: "Anh định mua quà cho cô Khúc ạ?"



Thẩm Thính liếc nhìn cậu ta một cái.



Tần Tang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói gì nữa.



Im lặng được nửa phút, cuối cùng Thẩm Thính lên tiếng, giọng nói không nghe ra được một chút cảm xúc nào, anh nói: "Bình thường cậu thường hay mua đồ ăn cho cô ấy, cũng biết chút sở thích của cô ấy, cậu chọn đi."



Tần Tang bị lời nói của Thẩm Thính ở phía sau xe làm cho lạnh cả người.



Có phải giám đốc đang cảnh báo cậu không nên cho cô Khúc ăn quá nhiều không?



Nhưng... mỗi khi cô Khúc biến hình, là con người thì ai cũng không nhịn được mà cho cô ăn.



Cuối cùng Tần Tang bước vào cửa hàng cao cấp với áp lực vô cùng to lớn.



Cậu ta không biết mấy chuyện này, càng không biết Khúc Kim Tích có thích hay không -- theo cậu ta, thà mua đồ ăn ngon cho Khúc Kim Tích còn hơn việc tặng cho cô chiếc túi hàng hiệu.



Ngay lúc Tần Tang lo lắng nhìn những món hàng xa xỉ mà cậu ta không biết, định nhờ nhân viên nữ giúp đỡ thì Thẩm Thính đeo kính râm và khẩu trang bước vào.



Tần Tang: "..."



Cậu ta cảm giác hôm nay tổng giám đốc rất kỳ lạ.



Khúc Kim Tích không hề biết những chuyện xảy ra bên Thẩm Thính. Lúc này cô đang cùng Mao Y Xảo hẹn nhau ở một khách sạn bảy sao.



Ngũ Lập Thu và quản lý của Mao Y Xảo gặp nhau nói chuyện rất nhiều, bộ phim này của Minh Ngọc Sênh đã dựng xong cảnh trong phim trường, ngoại trừ tạm thời chưa chọn được nam nữ chính, các vai khác hầu như đều đã chọn xong.



Đạo diễn Minh một mực đợi Mao Y Xảo, đợi cô ấy sắp xếp lịch trình, bây giờ Mao Y Xảo giao vai cho Khúc Kim Tích, chỉ cần Minh Ngọc Sênh hài lòng với Khúc Kim Tích thì có thể lập tức vào đoàn làm phim và bắt đầu quay.




"Mặc dù Mao Y Xảo là người dễ nói chuyện, nhưng lát nữa thấy người ta thì cô nhớ phải lịch sự một chút, thể hiện ra thái độ mà một hậu bối nên có." Mặc dù đây là điều hiển nhiên nhưng Ngũ Lập Thu vẫn dặn dò.



Khúc Kim Tích ngoan ngoãn gật đầu.



"Tôi gửi hết thông tin của đạo diễn Minh cho cô rồi, cô xem đi."



"Đừng lo lắng." Khúc Kim Tích cười híp mắt: "Em nhớ hết rồi."



Ngũ Lập Thu rất hài lòng.



Khi đến khách sạn, Khúc Kim Tích đang định mở cửa thì bị Ngũ Lập Thu vỗ vào tay, tự dưng bị quản lý đánh không rõ lý do, Khúc Kim Tích vuốt tay, nhìn người quản lý của mình với ánh mắt không hiểu.



Một lúc sau, người giữ cửa của khách sạn đi tới mở cửa, cúi người đưa ra tư thế mời vào.



Khúc Kim Tích: "..."



Ngũ Lập Thu liếc mắt nhìn cô.



"Đi thôi." Ngũ Lập Thu lại nhìn quần áo của Khúc Kim Tích. Bây giờ nhiệt độ bên ngoài đã xuống thấp nên khi bước xuống xe, Khúc Kim Tích đã khoác thêm một chiếc áo khoác dày màu đen.



"Cởi ra." Ngũ Lập Thu càng nhìn càng thấy chướng mắt, mặc dù khuôn mặt của Khúc Kim Tích có thể cân lại được, nhưng cho dù khuôn mặt có thể cân lại mọi thứ thì cũng không cân được quần áo, làm giảm một bậc giá trị nhan sắc.



Còn Ngũ Lập Thu thì mặc một bộ vest màu be gọn gàng, vừa lịch sự vừa đẹp, nhưng không quá bắt mắt, màu son đỏ hay dùng ngày thường nay cũng đã đổi thành màu hồng đào dịu dàng.



Khúc Kim Tích lắc đầu, kéo chặt áo lông, kiên quyết chống lại người quản lý vô tình lạnh lùng: "Em lạnh."



"Là nghệ sĩ, điều đầu tiên cần học là chịu lạnh." Ngũ Lập Thu không nói hai lời với cô, bước tới cởi chiếc áo lông của Khúc Kim Tích ra và ném vào trong xe.



Sau đó kéo Khúc Kim Tích vào trong khách sạn.



Khúc Kim Tích: "..."



Rõ ràng là có thể cởi áo sau khi vào khách sạn, tại sao lại phải cởi nó ở bên ngoài!



Cô không phát hiện, ở một góc nào đó có người chụp ảnh cô đi vào khách sạn - đây là một tên paparazzi đến ngồi chờ Mao Y Xảo, không ngờ lại thấy Khúc Kim Tích.



Ban đầu anh ta không nhận ra Khúc Kim Tích, đột nhiên thấy trong ống kính xuất hiện một cô gái có dáng người và khuôn mặt vô cùng đẹp, không nhịn được mà ngắm nhìn một lúc, càng nhìn càng cảm thấy quen quen.



Á? Đây chẳng phải là Khúc Kim Tích mới ký hợp đồng với S&T, đang được cư dân mạng bàn luận xôn xao hay sao?



Không quan tâm cô đến khách sạn làm gì, chụp ảnh trước đã rồi tính sau.



Sau khi chụp xong, paparazzi nhìn ảnh trong máy, trong lòng cảm thán: "Khúc Kim Tích này khiến trình độ chụp ảnh của mình được nâng lên cao."



Nhiệt độ bên trong khách sạn khá ấm, sàn nhà trải thảm dày, khi bước đi rất yên tĩnh, nhân viên trong sảnh mặc đồng phục xinh đẹp, mọi đồ đạc bày biện xung quanh đều thể hiện ra được vẻ vô cùng xa hoa.



Đúng là khách sạn bảy sao có khác.



"Chị Thu." Có người đang ở khu vực nghỉ ngơi vẫy tay, chính là Cao Nhã - người quản lý của Mao Y Xảo, đang đợi bọn cô ở đó.



Hai bên chạm mặt nhau, Cao Nhã quan sát Khúc Kim Tích, cô gái nhỏ cười vui vẻ, mắt tạo thành một đường vòng cung, không có chút tính công kích nào, trong lòng cô ta dâng lên một chút thiện cảm, cười nói: "Nghệ sĩ của tôi đang đợi trong phòng trà nước, chúng ta lên trước đi."



Mấy phút sau, Khúc Kim Tích gặp Mao Y Xảo.



Ngũ Lập Thu gửi thông tin của Minh Ngọc Sênh, cũng gửi luôn cả của Mao Y Xảo nên cô biết năm nay Mao Y Xảo đã ba mươi bảy tuổi.




Nhưng vẻ ngoài của Mao Y Xảo không thể nào đoán ra được tuổi thật của cô ấy, đầu cài nơ, mặc áo len và đi giày nhung, thoạt nhìn Mao Y Xảo như sinh viên hai mươi tuổi vậy.



Khúc Kim Tích: "..."



Người này uống thuốc trẻ mãi không già sao.



Khúc Kim Tích chưa kịp lễ phép chào hỏi, Cao Nhã đã vội vàng chạy tới cướp lấy chiếc bánh trong tay Mao Y Xảo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô còn dám ăn!"



Đã có mấy vỏ bánh chất đống trên bàn.



Mao Y Xảo: "..."



Cao Nhã nã pháo vào trợ lý Chu Chu đang ngồi bên cạnh cô ấy: "Tôi đã bảo cô canh chừng không cho cô ấy ăn rồi, cô làm gì vậy!"



Chu Chu rụt cổ, im lặng nuốt miếng bánh cuối cùng trong tay.



Cao Nhã tức giận đến mức đầu đau như muốn nổ tung.



"Chị Thu, Tiểu Kim Tích." Trong lúc Cao Nhã đau đầu, Mao Y Xảo đã chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra, nhiệt tình như thể bọn họ là bạn tốt đã quen biết nhau nhiều năm.



Có trời mới biết ba người bọn họ mới gặp nhau lần đầu.



Cao Nhã hít thở sâu để bản thân bình tĩnh lại.



"Chào cô Mao." Khúc Kim Tích cúi người xuống, thể hiện rất tốt thái độ của một người hậu bối, thiện cảm dành cho Mao Y Xảo cũng tăng vọt lên.



Sự nhiệt tình của một người có phải là giả vờ hay không, đôi khi rất khó nhận ra, nhưng đôi khi cũng nhận ra rất dễ.




Ví dụ như người phụ nữ gần bốn mươi tuổi nhưng nhìn như thiếu nữ trước mặt này, khi cô ấy cười hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, không ai có thể nghi ngờ ý tốt và sự nhiệt tình của cô ấy.



"Khách sáo làm gì, đừng gọi là cô, tôi lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, cô cứ gọi tôi..."



Cao Nhã ho khan dữ dội, Mao Y Xảo dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "... Gọi chị Mao Mao là được."



Quản lý thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta thực sự sợ nghệ sĩ nhà mình sẽ nói "Gọi dì Mao", may là... nếu không cô ta cũng hết cách.



"Chị Mao Mao." Khúc Kim Tích nghe lời gọi một tiếng, mắt liếc nhìn túi đồ ăn vặt trên bàn, phản ứng trái ngược với Cao Nhã lúc nãy, cô lập tức nói: "Chị ở ngoài gầy và đẹp hơn trên hình."



"Thật vậy?" Hai mắt của Mao Y Xảo sáng bừng lên: "Chị nhìn gầy hơn trên hình?"



Khúc Kim Tích gật đầu.



"Chị cũng nghĩ vậy." Mao Y Xảo liếc nhìn quản lý của mình, ý là: Tôi gầy như vậy, ăn nhiều hơn một miếng bánh thì có gì sai?



Cao Nhã: "..."



Mao Y Xảo nhân tiện nhìn đánh giá Khúc Kim Tích, cô gái nhỏ này ăn mặc rất chỉnh tề, không phô trương cũng không xuề xòa, nhìn rất thoải mái.



Đương nhiên không phải ai cô ấy cũng đối xử nhiệt tình như vậy, do nợ ân tình với S&T, với lại --



"Còn nhớ câu hỏi lần trước em hỏi chị ở trường không? Chị nhớ rõ câu hỏi của em..." Mao Y Xảo muốn bắt chuyện bằng chuyện này, nhưng kết quả nói được một nửa thì lại ngừng.



Thật sự là cô ấy nhớ mình đã từng đến học viện điện ảnh của Khúc Kim Tích để giảng bài nhưng đã quên cô hỏi gì.



Vì để tránh sự xấu hổ do việc "mất trí nhớ" của mình mang đến, Mao Y Xảo đã khéo léo "À" một tiếng rồi nở một nụ cười hiền hòa: "Hai chúng ta đúng là có duyên, còn có thể gặp lại nhau..."



Khúc Kim Tích bối rối trong giây lát.



Trước hôm nay cô chưa từng gặp Mao Y Xảo, cô ấy nói vậy, chắc là nguyên chủ đã từng gặp cô áy.



Nghĩ vậy, một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu.



Trong hội trường rộng lớn, Mao Y Xảo ăn mặc nghiêm trang đứng trên sân khấu, nhìn từng sinh viên bên dưới bằng ánh mắt dịu dàng, tỏ ý nếu các sinh viên có thắc mắc gì thì có thể hỏi cô ấy.



Khúc Kim Tích giơ tay, Mao Y Xảo chọn cô. Khúc Kim Tích hỏi một câu hỏi rất bình thường: "Cô Mao, trở thành một nghệ sĩ như cô sau khi ra mắt có phải là kiếm được rất nhiều tiền đúng không ạ?"



Những người khác: "..."



Mao Y Xảo trả lời rất nghiêm túc và thật thà: "Đúng vậy, muốn mua gì thì mua, không cần nhìn giá cả."



Với đoạn ký ức này, Khúc Kim Tích đã có ấn tượng hơn về Mao Y Xảo.



Cô ấy nói rất đúng, đúng là rất có duyên.



Lúc nguyên chủ hỏi câu này, trong lòng nghĩ đến việc kiếm tiền, không hề nghĩ sẽ có một ngày mình có thể gặp lại Mao Y Xảo.



Điện thoại của Mao Y Xảo đổ chuông, sau khi cúp máy, cô ấy nói: "Đi thôi, lão Minh đến rồi, tôi đưa cô đi."



"Mấy người ở lại đây đợi, lão Minh không thích nhiều người trong không gian riêng, tôi đưa Tiểu Kim Tích đi là được rồi."



Ngũ Lập Thu cau mày, muốn nói rồi lại thôi, đúng là trong tài liệu về thông tin của Minh Ngọc Sênh có nói ông ta không thích đông người, với lại lúc này chị ấy mà phản bác lại lời của Mao Y Xảo thì có vẻ rất không tin tưởng đối phương.



Cuối cùng chị ấy gật đầu với Khúc Kim Tích.



Vậy nên Khúc Kim Tích đã bị Mao Y Xảo kéo ra khỏi phòng trà nước, vừa bước ra ngoài, cô ấy lấy hai cái bánh từ trong túi áo ra, nháy mắt với Khúc Kim Tích: "Tiểu Nhã nhà chị không cho phép chị ăn gì, chỉ cho phép chị một ngày ăn một bữa, bữa ăn chỉ có rau luộc và hai quả trứng luộc! Đây là chuyện con người làm được sao!"



Khúc Kim Tích lặng lẽ lắc đầu.



Rau luộc và trứng luộc? Ngày nào cũng phải ăn hai thứ này thì chắc chắn cô sẽ phát điên mất.



"Chị Thu nhà em có bắt ăn kiêng không?"



Khúc Kim Tích suy nghĩ một lúc, phát hiện Ngũ Lập Thu chưa bao giờ nói đến vấn đề bảo cô giảm cân, cũng không để ý đến chế độ ăn uống của cô.



Cô lại lắc đầu.



Khuôn mặt của Mao Y Xảo hiện ra vẻ mặt hâm mộ: "Vậy một ngày em ăn bao nhiêu?"



"Ừm..." Khúc Kim Tích nói một cách uyển chuyển: "Em không dám ăn quá nhiều."



"Ồ." Mao Y Xảo vỗ vỗ bả vai cô, dùng giọng nói cùng cảnh ngộ nên rất hiểu: "Làm nữ diễn viên đúng là quá thê thảm."



Nói xong chia một chiếc bánh mì nhỏ cho Khúc Kim Tích, cô ta nghĩ chắc Khúc Kim Tích sẽ không ăn.



"Ăn không?"



Khúc Kim Tích lập tức trả lời: "Ăn ạ!"



Mao Y Xảo: "..."



Cô ấy có chút đau lòng đưa bánh mì cho Khúc Kim Tích.