Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 103




Đêm đó, sau khi Khúc Kim Tích biết cho dù cô có giãy dụa cũng vô dụng, nên cô quyết định cuộn thành một đoàn ngủ ở trên ngực của Thẩm Thính. Dù sao người nào đó không sợ bị đâm, còn làm đệm người miễn phí cho cô, cớ sao cô lại không ngủ.



Sau khi vui vẻ thoải mái ngủ, cô nằm mơ.



Trong mơ cô cảm giác cô đang ở một chỗ rất là kỳ quái, hình như cô đang ở trong một căn phòng bằng pha lê, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô, có người còn giơ điện thoại, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.



Khi cô đang nghi ngờ thì chợt nghe tiếng người nói lớn, không ít người còn nhảy dựng lên, tiếng thét chói tai vang lên: "Thật là dễ thương quá."



Sau đó cô nhìn thấy một đôi tay có bộ lông đen trắng đan xen từ từ đưa tới bên cạnh cô, đó là một con gấu trúc lớn, còn là một con non mới mấy tháng tuổi nhưng nó dễ thương đến mức thể khiến người ta phun máu.



Đôi mắt Khúc Kim Tích chợt sáng lên.



Thật là đáng yêu!



Nhưng mà làm sao cô cách gấu trúc gần như vậy? Chẳng lẽ mình là người chăm sóc thú?



Nghĩ tới đây, Khúc Kim Tích lập tức đi đến gần gấu trúc nhỏ, nhưng không ngờ dưới chân cô không vững, trực tiếp lăn một vòng, sau đó cô nghe thấy tiếng hét chói tai vang dội hơn xen lẫn tiếng cười.



???



Cú ngã này làm Khúc Kim Tích bừng tỉnh. Cô có chút tiếc nuối, cô còn chưa cảm nhận được cảm giác khi ôm gấu trúc mà.



Hẳn là còn sớm, Khúc Kim Tích ngáp một cái, muốn ngủ tiếp. Nhưng vào lúc này, cô chợt thấy không đúng.



Hình như mình không còn là nhím nữa.



Thẩm Thính đột nhiên giật giật. Thấy anh sắp tỉnh, Khúc Kim Tích lập tức từ trên người anh lăn đến bên cạnh, đầu óc cô choáng váng, chăn mền trên người chợt nhẹ bẫng, ánh đèn chói mắt ―― đây là do Thẩm Thính đi mở đèn.



Thẩm Thính cũng nằm mơ.



Anh mơ thấy mình đang ở trong một vườn bách thú, chung quanh có rất nhiều du khách, những người này cũng không nhận ra anh, bọn họ đều giơ điện thoại không ngừng quay phim chụp ảnh gấu trúc nhỏ trong căn phòng pha lê ở phía đối diện.



Những bé gấu với các mảng lông trắng đen xen kẽ tựa bánh trôi nước mè đen kia cũng không lớn lắm. Bọn chúng vừa mới đi lại đã bị người chăm sóc thú đặt ngồi ngay ngắn ở bên trong vòng khuôn, không dám lộn xộn, theo trình tự từ lớn đến nhỏ.



Lực chú ý của Thẩm Thính đặt lên người con gấu trúc nhỏ nhất, cái bánh trôi nước mè đen này đang mờ mịt nhìn khắp nơi, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, còn muốn sử dụng móng vuốt của mình, nhưng làm thế nào cũng bắt không được, kết quả còn khiến mình ngã lăn quay.



Không biết có phải ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy con gấu trúc nhỏ này không giống với mấy con gấu còn lại, nó là con gấu trúc nhỏ xinh đẹp nhất, sạch sẽ nhất.



"Người chăm sóc thú, bé con đáng yêu ở phía ngoài cùng bên trái kia tên là gì vậy?" Có lẽ cũng có người có suy nghĩ giống như anh, hào hứng hỏi nhân viên chăm sóc thú đang mặc quần áo bảo hộ bên cạnh, vẻ mặt người hỏi tràn đầy từ ái.



Người chăm sóc thú duỗi tay ra vuốt con gấu trúc nhỏ nhất, sau đó ôm bé gấu lên, cười híp mắt nói: "Nó tên Tích Tích ~ "



Bé gấu tên Tích Tích trốn không thoát khỏi bàn tay kia, tội nghiệp ngẩng lên đầu, ánh mắt trực tiếp đối diện với Thẩm Thính.



!



Thẩm Thính bừng tỉnh, lập tức phát hiện bé nhím nhỏ không biết từ lúc nào đã lăn từ trên người anh xuống.



Sau khi bật đèn, anh vén chăn lên.



Thẩm Thính: "..."



Dưới ánh mắt nghi hoặc của Khúc Kim Tích, anh nhản nhiên đắp chăn lại, biểu hiện trên mặt trở nên vô cùng quái dị, nhớ tới câu nói anh đã nói với cô lúc tối hôm qua: "... Lần sau em thử biến thành gấu trúc một chút xem sao?"



Anh thực sự không nghĩ tới Khúc Kim Tích thực sự biến thành gấu trúc nhỏ, hơn nữa còn giống y như đúc con gấu trúc nhỏ trong mơ của anh.




Khúc Kim Tích khó khăn chui ra khỏi chăn, bởi vì chăn đè ở trên người cô rất không thoải mái.



Thẩm Thính lại vén chăn lên. Anh cúi đầu, Khúc Kim Tích ngẩng đầu, mặt đối mặt trọn vẹn mười giây, cô phát ra một tiếng kêu yếu ớt: "Chít chít ~"



Từ trong con mắt Thẩm Thính, cô thấy rõ hình dạng của mình.



"Em nói xem, có phải tôi nên giấu em đi hay không?" Bất cứ người nào cũng không thể chịu đựng được đòn tấn công dễ thương tự nhiên của gấu trúc nhỏ, cho dù là Thẩm Thính cũng không ngoại lệ.



Là một quốc bảo, gấu trúc khinh thường giới thú cưng, hoàn toàn xứng đáng đứng NO.1, không thú cưng nào có thể cùng so cao thấp với chúng được.



Khúc Kim Tích: "..." Nếu không phải tại anh, tôi có thể biến thành gấu trúc nhỏ sao?



Nhưng mà, đây có lẽ là lần đầu tiên Khúc Kim Tích có thể tự biến thân nên cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Cô cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể biến thành gấu trúc nhỏ. Trước kia, cô không có thời gian đến vườn bách thú nhìn mấy chú gấu trúc, chỉ có thể xem video dáng vẻ dễ thương của bọn chúng ở trên mạng.



Khúc Kim Tích có chút nôn nóng muốn nhìn thấy bản thân ở trong gương ―― Mặc dù có thể nhìn vào mắt của Thẩm Thính để nhìn thấy cái bóng của mình, nhưng như thế thì không thể nhìn rõ được hình dạng hiện tại của cô.



Bé gấu quay người đi đến bên giường, chờ tới lúc cô nhìn thấy khoảng cách từ giường đến sàn nhà, bốn chân đầy lông mềm mại lập tức dừng lại.



Hình như... Có hơi cao.



Nghe nói gấu trúc da thịt dày, ngã từ chỗ cao vài mét xuống cũng không bị làm sao ―― Trên mạng đều là video gấu trúc trèo lên cây, sau đó ngã lăn quay xuống đất.



Khúc Kim Tích do dự một giây, dứt khoát chuẩn bị nhảy xuống, nhưng lúc này thân thể bị một đôi tay dịu dàng nâng lên.



"Muốn đi đâu? Hả?" Thẩm Thính không khống chế được, xoa xoa bánh trôi nước mè đen, từ cái đầu nhỏ trực tiếp xoa xuống tận cái mông, cảm giác vô cùng tốt.




"Chít chít!" Khúc Kim Tích vội vàng dùng móng vuốt lay anh.



Thẩm Thính xuống giường, ôm bé gấu mềm mại đi vào phòng tắm. Anh ôm cô đi tới trước gương, khóe môi mỉm cười: "Lần này đã nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?"



Khúc Kim Tích thưởng thức nhan sắc xinh đẹp của mình ở trong gương.



Ngay cả quầng thâm mắt cũng lộ ra sự thu hút không gì sánh bằng, Khúc Kim Tích sắp bị vẻ dễ thương của mình làm cho mềm nhũn.



"Có đói bụng không?" Thẩm Thính nhìn thời gian, bây giờ mới là bốn rưỡi sáng, một lúc nữa anh cũng phải thức dậy nên không có tâm tư ngủ tiếp.



Khúc Kim Tích thấy anh hỏi vậy, thật ra cô đúng là có chút đói bụng, thế là ngoan ngoãn gật đầu.



Mặc dù Thẩm Thính chưa từng nuôi gấu trúc nhỏ bao giờ, nhưng những điều cơ bản cần biết thì anh vẫn biết, gấu trúc nhỏ uống sữa mẹ... Thẩm Thính làm không ra sữa mẹ, nhưng sữa bột thì vẫn có thể.



Trong phòng của khách sạn cũng không có sữa bột. Hiện tại thời gian quá sớm, cũng không tiện lôi Tần Tang từ trong chăn ra. Thế là Thẩm Thính cấp tốc thay xong quần áo, Khúc Kim Tích nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn của anh, cô kêu "chít chít" một tiếng.



Muốn đi đâu?



Thẩm Thính nghĩ một chút liền hiểu, anh quay đầu,nhìn bé gấu. Cái đầu nho nhỏ lộ ra vẻ nghi ngờ, anh cười cười, ôm lấy cô nhét vào trong quần áo: "Mua sữa bột cho em."



Trước lạ sau quen, Khúc Kim Tích không phải lần đầu tiên uống sữa bột. Cô khéo léo nằm trong ngực Thẩm Thính, nghĩ thầm: Thẩm Thính công khai mang theo cô đi ra ngoài, anh không sợ bị người khác nhìn thấy trong ngực anh có một quốc bảo, sau đó bị tóm lên phường sao?



Sự thật chứng minh lo lắng của cô là dư thừa.



Thẩm Thính không yên lòng để quốc bảo ở trong phòng, cũng biết bị người phát hiện trong ngực anh có giấu quốc bảo thì có hậu quả sẽ như thế nào, cho nên toàn bộ hành trình anh đều không để Khúc Kim Tích lộ mặt ――




Đồng thời, Thẩm Thính bọc bên ngoài Khúc Kim Tích chính là chiếc áo lông màu đen lớn nhất của anh. Anh quấn cô vào trong quần áo, nên không ai có thể nhận ra Thẩm Thính.



Khúc Kim Tích: "..."



Trong ấn tượng của cô thì tên đàn ông này cực kỳ để ý đến hình tượng của mình lúc ra ngoài, lần nào anh cũng ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, cho dù là ở trong nhà cũng sẽ mặc quần áo chỉnh tề, chất lượng quần áo cũng tương đối tốt.



Hiện tại anh lại bọc mình thành như vậy đi mua sữa bột cho cô... Khúc Kim Tích nhịn không được cọ qua cọ lại ở trong ngực anh một hồi.



Không, tỉnh táo lại một chút đi!



Anh là vì gấu trúc quá đáng yêu nên mới như vậy!



Khúc Kim Tích lúc nào cũng cảnh tỉnh bản thân tỉnh táo lại.



Một chiếc xe van dừng lại ở một con phố đối diện khách sạn, là chiếc xe mấy ngày nay cùng Khúc Kim Tích đi đến đoàn phim - « Mưu Trang » lên sóng, vai diễn Tạ Trường Tịch của Khúc Kim Tích nhận được nhiều lời khen ngợi, nhiệt độ tăng vọt, giới truyền thông đương nhiên cũng sẽ nhân lúc cô đang hot này mà tìm kiếm hành tung của cô.



Biết Khúc Kim Tích ở chỗ này, mỗi ngày đều phải thay phiên nhau canh chừng, nhưng không có quay được tin tức hữu dụng gì, chỉ có thể tiếp tục sinh hoạt ở trên xe mỗi ngày, chờ đợi cơ hội giáng xuống.



Lúc này, Thẩm Thính đeo khẩu trang, nhưng mà bởi vì anh mặc một chiếc áo lông cồng kềnh ở trên người nên không bị paparazzi nhận ra.



"Thay ca thay ca, mệt chết tôi rồi."



"Hôm nay sợ là Khúc Kim Tích cũng sẽ không đi ra ngoài rồi."



"Nghe nói là bệnh, không biết có phải là thật hay không."



"Nếu có thể trà trộn vào bên trong khách sạn để quay thì tốt rồi."



...



Hai người hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ qua cơ hội gì.



Thẩm Thính đi đến siêu thị ở gần đó, chọn loại sữa bột mà Khúc Kim Tích từng thích, lại chọn chút đồ ăn vặt. Lúc anh đi ra tính tiền, thu ngân cứ nhìn anh chằm chằm.



Mở cửa hàng ở bên cạnh đài truyền hình nên bọn họ thường xuyên gặp được diễn viên, từ nổi tiếng đến không có tên tuổi, mọi người đã thành thói quen.



Nhất là chỉ cần người xuất hiện có dáng người cao ráo, chân dài, mang khẩu trang, lộ ra gương mặt xinh xắn tuấn tú thì không cần đoán, hơn chín mươi phần trăm là diễn viên, hơn nữa còn là diễn viên nổi tiếng.



Cô gái thu ngân nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mắt vô cùng quen mắt, cô ta suy đoán có khả năng đây là một diễn viên rất nổi tiếng, như vậy mới có thể khiến cô ta cảm thấy quen thuộc, thật muốn biết gương mặt đằng sau khẩu trang kia là ai!



"Tất cả hết một ngàn bốn trăm chín mươi ba tệ, xin hỏi anh quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt?"



Khúc Kim Tích ở bên trong áo vừa nghe thấy thu ngân báo giá thì sợ đến ngây người.



Thẩm Thính mua cái gì? Làm sao lại tốn nhiều tiền như vậy!



Cô nhịn không được mà giật giật.



Ánh mắt của nhân viên thu ngân lập tức bị cái ‘bụng’ gồ lên của khách hàng hấp dẫn.



Vẻ mặt cô ta đầy hoài nghi nhìn Thẩm Thính, chẳng lẽ người tóc ngắn này là phụ nữ có thai?



Qua ánh mắt của nhân viên thu ngân, Thẩm Thính có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì: "..."