Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Cùng Ngắm Hoàng Hôn - Chương 9





Trác Hựu Niên đứng ngoài phòng học, ánh mắt của anh dừng tại Phùng Hiểu Hiểu đang nhoài người trên bàn vẽ tranh trong lớp.



Trợ lý Trương ôm một cái hộp hình chữ nhật lớn màu hồng nhìn Phùng Hiểu Hiểu trong phòng học, lại nhìn sang tổng giám đốc nhà mình mặt không biểu cảm, anh ta nhẹ giọng nói: “Trác tổng, thật sự không gọi Hiểu Hiểu ra hả?”


Tầm mắt Trác Hựu Niên lướt qua người anh ta rồi lại nhìn sang Phùng Hiểu Hiểu.



Tôi rất khó khăn mà! Trợ lý Trương khóc thút thít trong lòng: sếp rốt cuộc suy nghĩ gì hả? Lúc cậu xem được giấy giám định cha con, biết Hiểu Hiểu là con gái cậu chẳng phải rất kích động ư? Sao ông bố này vẫn không đổi được khuôn mặt than hả?


Trợ lý Trương nhớ tới khi mình kích động đưa giấy giám định cha con cho tổng giám đốc, sếp luôn trưng ra khuôn mặt núi băng thế mà nhoẻn miệng cười.



Người mà quanh năm suốt tháng không thấy cười được mấy lần bỗng nhiên nở nụ cười trước mặt bạn…mẹ ơi, nụ cười kia nên hình dung thế nào đây?


Núi băng tan chảy, muôn vật vào xuân?


Tựa như ba nghìn hoa đào nở rộ rực sáng?


Khung cảnh mùa xuân có thể sánh bằng nụ cười của tổng giám đốc chăng?


……


Trợ lý Trương lắc đầu, đuổi đi hình ảnh kỳ quái trong đầu, trái tim đập thình thịch đến giờ vẫn còn bấn loạn: tuy rằng sếp chỉ cười nhẹ, nhưng đó là nụ cười của Trác Hựu Niên, cười đến nỗi anh ta suýt nữa không còn thẳng.

Cũng may tổng giám đốc không cười nhiều lắm, để mình tiếp tục thẳng.



Trợ lý Trương âm thầm thở phào, nhìn cái hộp lớn trong tay, còn nói: “Người khác chỉ tặng một con, cậu một lần tặng cả bộ, vốn có thể có chín lần cơ hội lấy lòng Hiểu Hiểu, lại bị cậu dùng một lần.”


Tổng giám đốc à, cậu có ngốc không hả?


Trác Hựu Niên quay đầu nhìn cái hộp trong tay anh ta.



Trợ lý Trương nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Trác Hựu Niên chỉ xuất hiện khi gặp phải vấn đề khó khăn trong dự án hàng triệu, anh ta nghĩ thầm: sếp sẽ không nghiêm túc cân nhắc đề nghị của mình chứ, định lấy chúng ra chia thành chín phần?


Nhưng Trác Hựu Niên nhanh chóng thu tầm mắt trở về.

Trợ lý Trương nghe anh hỏi: “Con bé thật sự thích ư?”


“Hả?” Trợ lý Trương sửng sốt một chút mới phản ứng lại Trác Hựu Niên đang hỏi gì.




Anh ta nhìn chín con búp bê Barbie xinh xắn đẹp đẽ trong hộp, nhớ tới sáng sớm tổng giám đốc yêu cầu anh ta lái xe đến trung tâm mua sắm, kết quả đi lòng vòng trong cửa hàng đồ chơi trẻ em cả buổi sáng, dáng vẻ hận không thể lấy hết cửa hàng của người ta của anh khiến anh ta hết sức kinh hãi: tổng giám đốc vui đến hỏng rồi sao?


Có điều, nếu anh ta có một đứa con gái thì cũng muốn dọn cả cửa hàng đồ chơi về nhà.

Thế nhưng loại chuyện này giao cho trợ lý là được rồi.

Trợ lý Trương lấy lời này nói với Trác Hựu Niên, sếp của anh ta cầm một con búp bê Barbie trong tay nói: “Tôi đích thân đưa tặng.” Sau đó anh lại hỏi, “Con bé sẽ thích chứ?”


Đáp án của trợ lý Trương lúc này giống như nhân viên trong cửa hàng: “Thật đó, Trác tổng cậu tin tôi đi, con gái đều không thể nào chống lại sức hấp dẫn của búp bê xinh đẹp, nói không chừng cô Phùng sẽ động lòng đó.”


Anh ta còn muốn nói thêm, lúc này loa phát thanh trong trường bỗng nhiên vang lên, bên trong truyền ra giọng hát hết sức đáng yêu, đã tới giờ tan học rồi.



Cô giáo vừa lên tiếng tan học, lại lén nhìn Trác Hựu Niên ở phía ngoài lớp học.



Các bạn nhỏ đang đeo cặp sách của mình, từng bé rất ngoan ngoãn đi ra phòng theo thứ tự.

Tôn Giai nhìn thấy Trác Hựu Niên, cậu bé vui mừng hô to tiếng “Cậu” giống như đã lâu chưa gặp, cậu nhóc từ trong hàng ngũ nhào tới ôm đùi Trác Hựu Niên, ánh mắt thì nhìn về phía trợ lý.



Nói chính xác ra là nhìn cái hộp lớn mà trợ lý Trương ôm trong lòng.



“Quà của cậu Giai Giai ở trên xe đấy, cái này là cho Hiểu Hiểu.”


“Hiểu Hiểu?” Tôn Giai ngỡ ngàng trong phút chốc, sau đó trở nên vui vẻ, cậu nhóc quay đầu hướng về phía trong lớp hô lên, “Em gái Hiểu Hiểu!”


Phùng Hiểu Hiểu đeo cặp sách nhỏ đi cuối cùng nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn một cái là thấy được Trác Hựu Niên, ánh mắt cô bé chợt đỏ, bước chân cũng ngừng lại.



Trác Hựu Niên muốn đi qua, chân nhấc lên đi qua nửa bước thì thu trở về, đôi mắt trên vẻ mặt lạnh lùng kia không giống trước đây, lộ ra một chút cảm xúc chân thật.



Tổng giám đốc thế mà khẩn trương rồi.

Trợ lý Trương mang vẻ mặt mới lạ nhìn Trác Hựu Niên, trong lòng lại đang kêu gào: sếp ơi đi lên ôm đi, tình thương người cha và lòng nhiệt tình hồi sáng của cậu khi không thể dọn sạch đồ trong cửa hàng đồ chơi đâu rồi?


Anh ta lại nhìn Phùng Hiểu Hiểu.



Phùng Hiểu Hiểu đối diện Trác Hựu Niên, cô bé dường như đang mong chờ gì đó, thấy Trác Hựu Niên nhấc chân lên lại bất động, nước mắt nhất thời rưng rưng trong hốc mắt, cô bé “hứ” một tiếng với Trác Hựu Niên, nắm dây lưng cặp sách rời khỏi, mỗi một bước còn giẫm rất mạnh, hai cái bím tóc cũng vung lên theo.



Tôn Giai hô lên “Em gái Hiểu Hiểu” rồi đuổi theo, kết quả Tôn Giai cũng nhận được một tiếng “hứ” của cô bé, cậu nhóc sững sờ tại chỗ.




Tiếng “hứ” yếu ớt kia biết rõ là đang cáu kỉnh, nghe ra càng như là làm nũng, khiến lòng người ta tan chảy thành vũng nước.

Người bé nhỏ trong lòng trợ lý Trương chợt ngã xuống, mình bị đáng yêu giết chết rồi!


Anh ta nhìn sang Trác Hựu Niên, dè dặt nói: “Cái này… Trác tổng, có phải Hiểu Hiểu đã biết gì rồi không? Nếu không sao lại đột nhiên giận cậu? Cũng giận luôn cậu Giai Giai.”


Trác Hựu Niên nhìn anh ta.



“Có thể nào cô Phùng đã nói gì đó với cô bé không?” Trợ lý Trương đoán mò lung tung, “Cô ấy sợ cậu cướp đi Hiểu Hiểu, nói với Hiểu Hiểu cậu là ông chú biến thái gì đó, bôi nhọ hình tượng của cậu?”


Trác Hựu Niên nói chắc chắn: “Không đâu.”


Hai người đi theo sau hàng ngũ, Phùng Hiểu Hiểu lén quay đầu nhìn Trác Hựu Niên, đúng lúc bị tầm mắt của anh vẫn dừng trên người cô bé phát hiện được.

Đầu tiên cô bé ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên lại “hừ” một tiếng, nhưng rõ ràng không giận dỗi như trước đó.



“Ha ha ha ha… Hiểu Hiểu đáng yêu quá chừng.” Trợ lý Trương nhét cái hộp vào lòng Trác Hựu Niên, “Trác tổng, mau đi tặng quà.”


Trên khuôn mặt Trác Hựu Niên hiện ra chút khó xử, nhưng vẫn ôm cái hộp đi tới.



Anh vốn mang khuôn mặt lạnh nhạt, như là kết một tầng băng, anh lặng lẽ đi bên cạnh Phùng Hiểu Hiểu, cho đến khi ra khỏi khu lớp học cũng chưa nói câu nào.

Ngược lại giáo viên đi theo ở cuối hàng liên tục nhìn về phía Trác Hựu Niên.



Phùng Hiểu Hiểu lén nhìn vài lần, khi vẻ chờ mong trong mắt của cô bé sắp tan đi, rốt cuộc nghe được anh cất tiếng: “Hiểu Hiểu.”



Trợ lý Trương đi sau hai bước không biết tại sao lắng nghe được trong lòng chợt chua xót.

Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, lại giống như đã kêu vô số lần trong đầu.

Khi thốt ra rất nhẹ nhàng, cất giấu sự dịu dàng không muốn người khác biết.



Là cực kỳ quý trọng, cho nên mọi động tác lời nói đều nhẹ nhàng, sợ cất tiếng quá nặng dường như sẽ dọa người chạy mất.



Tổng giám đốc quả nhiên là một người cuồng con gái, nhà bọn họ có di truyền này.




Phùng Hiểu Hiểu ngừng lại, túm chặt dây lưng cặp sách, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nhìn Trác Hựu Niên, đôi mắt lại lóe lên vẻ mong chờ.



Trợ lý Trương thấy Trác Hựu Niên hô lên tiếng kia xong thì không có động tác gì, anh ta tiến lên một bước kéo góc áo của anh, nhỏ giọng hô lên “Tổng giám đốc cố lên”, sau đó lui trở về.



Trác Hựu Niên nhìn chếch phía dưới như là muốn nhìn trợ lý Trương, nhưng anh lập tức chuyển sang người Phùng Hiểu Hiểu.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn thấy tầm mắt cô bé dõi theo mình, mới biết được cô bé cũng khẩn trương.



Trong lòng Trác Hựu Niên có suy đoán nhưng không hiện rõ trên khuôn mặt, anh chỉ điều chỉnh biểu cảm của mình, hy vọng trông không lạnh lùng.

Anh đưa cái hộp tới trước mặt cô bé: “Hiểu Hiểu thích không? Chú tự tay chọn đấy.”


Phùng Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua búp bê trong hộp, ánh mắt phát sáng, cô bé hé miệng trông như sắp vui vẻ lên tiếng.

Nhưng giây tiếp theo cô bé lại đỏ mắt, hết sức tủi thân nói: “Là mua cho Đoàn Đoàn ư? Không phải anh Giai Giai không thích cho nên mới cho con chứ?”


Trác Hựu Niên hơi hoảng loạn, không biết vì sao cô bé không vui, ngược lại dáng vẻ sắp khóc ra.

Anh nhìn sang trợ lý Trương, anh ta đang làm động tác “Cố lên”.



Trác Hựu Niên thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói: “Không phải chú mua cho Giai Giai, là chú… đặc biệt mua cho Hiểu, Đoàn Đoàn.”


Phùng Hiểu Hiểu không nói chuyện, chỉ là ánh mắt đỏ ngầu nhìn anh, trong mắt rưng rưng nước mắt.



Trợ lý Trương trợn mắt nhìn lên trời, vẫn quyết định tự mình đi ra.

Anh ta ngồi xổm trước mặt cô bé, cười như nắng xuân nói: “Trước đó Hiểu Hiểu có nói rất thích chú Trác, chú Trác nghe vậy vui lắm, cho nên cố ý mua quà cho Hiểu Hiểu đấy, chú ấy đã lựa chọn cả buổi sáng.”


Anh ta đưa cái hộp qua: “Cháu xem, những con búp bê này có phải rất đáng yêu không? Hiểu Hiểu có thích chúng không? Nếu không thích thì Hiểu Hiểu nói với chú Trác cháu thích cái gì, để chú Trác đi mua lại cho cháu nhé.”


“Đoàn Đoàn!” Cô bé không có phản ứng, phía sau lại truyền đến âm thanh của Phùng Hảo.

Cô nhìn một cái thấy được Trác Hựu Niên cầm búp bê, trong lòng hoảng hốt chạy nhanh hai bước, khom lưng bồng Phùng Hiểu Hiểu, sau đó nhìn Trác Hựu Niên.



Trợ lý Trương thấy sắc mặt của cô liền biết cô Phùng hiểu lầm rồi, anh ta mau chóng giải thích: “Cô Phùng, tổng giám đốc của chúng tôi rất thích Hiểu Hiểu, hôm nay đi mua đồ chơi cho cậu Giai Giai nên cũng mua một phần cho Hiểu Hiểu, cô đừng hiểu lầm.”


“Tôi hiểu lầm cái gì?” Phùng Hảo nhanh chóng khống chế tâm trạng của mình, cho dù trong lòng bối rối, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng thường ngày, “Cám ơn anh Trác.

Có điều món quà này quá đắt tiền, chúng ta không quen thân, không thể tiếp nhận.”


“Ặc…” Trợ lý Trương nghĩ một bộ hơi hai ngàn đối với sếp mà nói cũng không bao nhiêu tiền, nhưng đối với cô Phùng quả thật đắt tiền, nhưng đối với sếp thì không đắt, không đắt lắm đâu.



Khi anh ta đang muốn lên tiếng thì phát hiện tổng giám đốc của mình tiến về trước một bước, đứng ở trước mặt Phùng Hảo, hai người cách nhau một cánh tay.


Trợ lý Trương mau chóng giữ chặt Tôn Giai, sợ cậu nhóc tiến lên quấy rầy bọn họ nói chuyện, đồng thời còn đề phòng nữ giáo viên vẫn lén nhìn tổng giám đốc tưởng rằng không ai phát hiện.



Phùng Hảo đang chỉnh lại tóc rối trên trán cho Phùng Hiểu Hiểu, khi nhìn thấy đôi mắt con gái đỏ bừng, trong lòng cô sinh ra đau đớn, không kịch liệt nhưng khiến người xem chua xót khó tả trong lòng.




Cô biết vì sao con gái lại như thế.

Bởi vì biết được, cùng với đau đớn còn thêm mấy phần đau lòng, áy náy, và vui mừng.



“Cô Phùng.”


Âm thanh người đàn ông du dương ôn hòa, tựa như ngọc thạch va chạm nhau, thật sự rất dễ nhận dạng.

Phùng Hảo lắng nghe cơ thể kéo căng, nhưng khi quay sang đối mặt Trác Hựu Niên, khuôn mặt cô vẫn ôn hòa, ngay cả ánh mắt cũng không trốn tránh.



Phùng Hiểu Hiểu cũng theo nhìn Trác Hựu Niên.



Biểu cảm và ánh mắt của Trác Hựu Niên nhìn hai mẹ con mang vẻ ôn hòa chỉ khi ở với Tôn Giai mới có.

Anh rất thành khẩn nói: “Chỉ là món quà chúc mừng Hiểu Hiểu lành bệnh, không liên quan tới đắt rẻ, hy vọng Hiểu Hiểu có thể nhận lấy.”


Trợ lý Trương lập tức nói xen vào: “Đúng vậy đúng vậy, cô Phùng không chịu để chúng tôi trả tiền thuốc men, trong lòng chúng tôi rất áy náy.

Hiện tại Hiểu Hiểu đã khỏi hẳn, đương nhiên phải chúc mừng rồi, cô Phùng hãy nhận đi.”


Phùng Hảo không có hành động gì, khi muốn từ chối lần nữa thì trợ lý Trương dò xét sắc mặt cô, lại giành nói: “Hơn nữa, Giai Giai đã nhận Hiểu Hiểu làm em gái, vậy tổng giám đốc của chúng tôi coi như là cậu của Hiểu Hiểu, cậu mua quà cho cháu sao có thể nói không quen biết, phân chia giá trị gì chứ.

Nếu cô Phùng không nhận thì là trêu đùa Giai Giai, không muốn để Hiểu Hiểu nhận Giai Giai làm anh rồi?”


Phùng Hảo không lời để nói, con nít chơi đùa xưng hô lung tung sao có thể cho là thật, hôm nay anh trai em gái, ngày mai nói không chừng là “Không bao giờ chơi với cậu nữa”.

Nhưng cô đối diện mấy người kia, nhất là ánh mắt của Tôn Giai lại cho cô cảm giác áp lực nhất.



Phùng Hảo nghiêng đầu hỏi con gái: “Đoàn Đoàn thích món quà của chú Trác không?”


Phùng Hiểu Hiểu nghiêm túc quan sát Phùng Hảo một hồi lâu mới gật đầu “dạ” một tiếng: “Con thích ạ.”


Phùng Hảo đáp: “Vậy con cảm ơn chú Trác đi.”


Ánh mắt Phùng Hiểu Hiểu tỏa sáng, sau khi nhận lấy cái hộp còn cao hơn người mình, cô bé cười đến mức híp mắt lại thành một đường.

Cô bé lớn tiếng nói: “Cảm ơn chú Trác.”


Khóe miệng Trác Hựu Niên hơi cong lên, mắt trong như nước, anh giơ tay sờ đầu cô bé: “Con không cần cảm ơn.”


Phùng Hảo nhìn thấy một lớn một nhỏ tương tác với nhau, cảm xúc hơi phức tạp.



“Cô Phùng.” Trác Hựu Niên thu tay lại, ánh mắt bèn chuyển sang Phùng Hảo, lịch sự hỏi, “Xin hỏi thứ bảy này cô có hẹn không?”


Phùng Hảo chợt ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ đề phòng.




.