Hồi còn trẻ, Phùng Hảo từng tưởng tượng người mình thích trông như thế nào.
Cô không có tiêu chuẩn cụ thể về chàng trai mình thích, dáng vẻ của bạn trai trong ảo tượng có một điểm duy nhất rõ ràng chính là đẹp.
Bởi vậy Lâm Sảng mới kiên quyết tin rằng cô là phái mê sắc đẹp.
Phùng Hảo cảm thấy mê đẹp cũng không đáng xấu hổ, ai không thích con người và sự vật xinh đẹp chứ? Cô chỉ là không che dấu sự yêu thích của mình mà thôi.
Nhưng cho đến khi cô gặp được Trác Hựu Niên, cô chưa từng rung động đối với ai.
Trong thời gian đó cô không phải chưa từng gặp được chàng trai đẹp, nhưng đẹp như Trác Hựu Niên, khiến người ta vừa thấy đã cảm mến thì quả thật không có.
Khi đó Phùng Hảo mới biết được hóa ra mình còn là một phái mê sắc đẹp có yêu cầu đặc biệt cao.
Nhưng bản thân cô thực ra không có ưu điểm gì đặc biệt, ngược lại có một đống khuyết điểm.
Cho nên nếu đổi cảnh tượng gặp nhau, cô và Trác Hựu Niên căn bản là hai loại người không có khả năng xuất hiện chung.
Hoặc là nếu lúc trước Trác Hựu Niên không có hiểu lầm, buổi sáng hôm sau bọn họ tỉnh lại, Trác Hựu Niên đền bù cho cô, cho dù bọn họ yêu đương cô cũng chẳng có dũng khí cùng Trác Hựu Niên đi tới kết cục đẹp.
“Đoàn Đoàn thật là phúc tinh của em.” Phùng Hảo lưu luyến cái ôm ấm áp, Trác Hựu Niên không buông cô ra, cô liền mặt dày cuộn tròn trong lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh, đầu tựa vào bờ vai tin cậy của anh, khuôn mặt tươi cười ngắm nhìn hoa tường vi đầy tường.
Trác Hựu Niên một tay ôm cô, tay kia thì giống như bị nghiện vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, anh nghe Phùng Hảo nói, thế là tò mò cúi đầu, dịu dàng nhìn cô chăm chú.
“Nếu không có Đoàn Đoàn, có lẽ em vẫn là em nhút nhát năm đó, cũng không có dũng khí rời khỏi nhà.” Nhớ tới những việc đã qua, Phùng Hảo không cảm thấy đau khổ nữa, bên môi cô chất chứa ý cười, “Con gái một khi làm mẹ rồi thật sự rất tuyệt vời.”
Trác Hựu Niên buồn cười hỏi: “Em đang khoe khoang à?”
“Em rõ ràng đang ca ngợi sự vĩ đại của tình mẹ.” Phùng Hảo nhảy xuống đùi Trác Hựu Niên, muốn kéo anh dậy, “Anh Trác, anh chiếm chỗ của em.”
Trác Hựu Niên ngồi bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn Phùng Hảo, đôi mắt mỉm cười dịu dàng phảng phất tình cảm nồng nàn lại giống như trêu đùa.
Phùng Hảo kéo vài cái vẫn không kéo nổi, cô giả vờ đáng thương: “Anh Trác…” Giọng điệu mềm yếu mang theo chút cầu xin càng giống làm nũng hơn, Trác Hựu Niên co lại ngón út cào lòng bàn tay của cô, Phùng Hảo theo phản xạ buông tay lùi lại, nhưng bị anh nắm giữ cổ tay.
Anh nói: “Đã nhận tiền lì xì rồi còn không sửa miệng?”
“Em trả cho anh rồi mà.” Phùng Hảo còn nhớ rõ, nói tới khiến cô tức giận, “Anh đừng nói xấu em, anh Trác.” Hai chữ sau được cô thốt ra đặc biệt nặng nề.
Trác Hựu Niên không nói gì, chỉ dời ánh mắt về phía cái túi nằm ở một bên của cô.
Phùng Hảo vốn rất khẳng định, lúc này hơi nghi ngờ.
Cô nhìn theo tầm mắt của Trác Hựu Niên, trong túi lộ ra một góc màu đỏ, hết sức nổi bật.
Cô chậm rãi rút ra, quả nhiên là một bao lì xì: “Anh bỏ vào túi em hồi nào?”
Trác Hựu Niên không đáp, mà nhấn mạnh nói: “Sửa miệng.”
Phùng Hảo không để ý tới bao lì xì, khiêu khích hỏi: “Sửa cái gì? Sếp Trác? Chủ tịch Trác? Ba?”
“Nghịch ngợm.” Trác Hựu Niên dùng chút sức kéo một cái khiến Phùng Hảo lảo đảo ngã xuống người anh.
Ghế treo lung lay, Phùng Hảo muốn đứng dậy nhưng bị Trác Hựu Niên dùng một tay chặn lại thắt lưng cô, tay kia thì đè xuống môi cô, nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi hôn ban nãy, anh lại hơi chộn rộn.
Phùng Hảo ở gần nhìn thấy đôi mắt anh trở nên âm u, phía dưới dường như có gì đó gợn sóng, cô không dám nhúc nhích nữa, âm thanh êm ái hô lên: “Hựu Niên.” Còn rất biết điều.
Trác Hựu Niên đáp lại, tâm trạng sung sướng nhích sang bên cạnh, anh cùng cô chen chúc trong chiếc ghế treo, ung dung trò chuyện không mục đích.
Hai người cũng không ở lại lâu.
Lúc xuống lầu Phùng Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong vườn hoa, cùng Tôn Giai vểnh mông ở bên hồ vớt cá chép.
Cái hồ không lớn nhưng rất sâu, hai đứa trẻ chơi quá nguy hiểm, chú Vinh đứng bên trái còn ông Trác thì ngồi xổm bên phải, phía sau còn có hai người làm vây quanh.
Phùng Hiểu Hiểu nhìn thấy Phùng Hảo liền mất đi hứng thú vớt cá, cô bé từ xa nhào tới ôm lấy chân Phùng Hảo hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu đó?”
Phùng Hảo nhìn thấy con gái chơi đến mức mồ hôi ướt tóc, váy cũng bị ướt một mảng, sau khi bồng lấy con gái váy của cô cũng bị dính ướt.
Cô không giận, bế con gái nói với Trác Hựu Niên: “Đoàn Đoàn cần thay đồ, anh có thể đưa em về không?” Cô tìm một vòng, trong đình không có ai, Lâm Sảng nằm thoải mái trên sô pha ở góc phải, còn cầm quyển sách trong tay, dáng vẻ rất thanh thản dễ chịu.
Cô đành phải bổ sung: “Anh cũng gọi người thay quần áo cho Giai Giai luôn đi.”
“Ừm.” Trác Hựu Niên gọi chú Vinh đi lấy quần áo qua.
Ông Trác nghe xong nhìn sang Tôn Giai, mới để ý quần của cậu bé đã ướt tới đầu gối, ông dứt khoát bế cậu bé lên đi vào trong nhà: “Ông ngoại sơ ý quá, Giai Giai con đừng sinh bệnh nhé, bằng không Tư Tư sẽ mắng ông ngoại.”
Người làm nhanh chóng lấy quần áo tới.
Khi Phùng Hảo bế Phùng Hiểu Hiểu đi tới một gian phòng ngủ thì nhìn thấy quần áo, lại là một chiếc váy công chúa.
Lần này là màu hồng, mặc vào vẫn rất vừa người.
Phùng Hảo nghĩ thầm Trác Hựu Niên có phải muốn nuôi con gái giống như công chúa không.
Có điều khi nhìn thấy trang hoàng và đồ dùng bên trong, nghĩ đến điều kiện của nhà họ Trác, cảm thấy nếu Phùng Hiểu Hiểu được Trác Hựu Niên nuôi nấng bên người quả thật có thể nói là một cô công chúa nhỏ.
Cô cười véo mũi Phùng Hiểu Hiểu, trêu ghẹo: “Con là công chúa lưu lạc dân gian.”
Phùng Hiểu Hiểu nghe không hiểu, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn cô.
Phùng Hảo cũng không giải thích, cô hôn lên khuôn mặt trắng mịn của con gái, khen ngợi: “Đoàn Đoàn mặc màu hồng thật đẹp.”
Phùng Hiểu Hiểu nói: “Đoàn Đoàn mặc màu xanh cũng đẹp.”
“Ừm, Đoàn Đoàn mặc màu gì cũng đẹp hết.” Phùng Hảo bồng con gái đi về phía cạnh cửa, “Đoàn Đoàn buồn ngủ chưa? Hôm nay con chơi nhiều lắm, giờ này rồi còn chưa buồn ngủ.”
Cô vừa nói xong, Phùng Hiểu Hiểu được bế liền há miệng ngáp một cái, sau đó cô bé ôm cổ mẹ nói: “Hôm nay rất nhiều người chơi với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn vui lắm.”
“Vậy Đoàn Đoàn có thích bọn họ không?” Phùng Hảo mở cửa ra, Trác Hựu Niên đứng ở bên ngoài.
“Thích ạ, sau này Đoàn Đoàn có thể thường xuyên chơi với mọi người không?”
Phùng Hảo chưa kịp trả lời, cô nhìn thấy Trác Hựu Niên bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cô nhìn thoáng qua bên trong, rồi quay đầu hỏi: “Đây là…phòng của anh?” Phong cách lạnh với ba màu trắng đen xám này, khẳng định không phải phòng của bà Trác và Trác Hựu Tư.
Trác Hựu Niên gật đầu.
“Đẹp lắm.” Phùng Hảo không nói dối, quả thật trông rất đẹp.
Chỉ là cô sẽ không sử dụng trong phòng ngủ của mình, cô và con gái thích màu sắc ấm áp hơn.
Trác Hựu Niên thấy tia sáng gian xảo trong mắt cô, biết rằng lời cô chỉ có thể tin một nửa.
Anh cũng không để ý, vươn tay sờ đầu con gái nói: “Mọi người cũng rất thích chơi cùng Đoàn Đoàn.”
Phùng Hiểu Hiểu nghe được giọng anh quay đầu lại, vui vẻ hô lên “Bố”, ánh mắt trở nên sáng rực: “Vậy chờ Đoàn Đoàn ngủ một giấc rồi mới chơi với mọi người.”
“Được.” Tầm mắt Trác Hựu Niên chuyển sang Phùng Hảo, “Nếu Đoàn Đoàn muốn ngủ trưa thì ngủ ở đây đi.”
Phùng Hảo nhìn một cái là biết con gái chẳng còn năng lượng.
Cô không ngại ngùng, dù sao tối qua hai bố con đã ngủ với nhau, hôm nay chỉ ngủ trên một chiếc giường thôi.
Cô chợt nghĩ tới việc khác.
“Em đến thành phố H, ngoài việc đón Sảng Sảng thì còn muốn đi chơi nữa.” Cuối tuần vốn chỉ có hai ngày, hôm nay sắp kết thúc rồi.
Trác Hựu Niên hết sức quan tâm: “Ngày mai anh ở cùng em, muốn đi đâu cũng được.”
“Tổng giám đốc cùng em đi dạo ngắm cảnh à?” Phùng Hảo nói, “Em phải suy nghĩ đã.” Miệng nói suy nghĩ nhưng trong lòng đã muốn từ chối, dù sao nếu anh thực sự đi cùng cô, vậy cô đừng hòng ngắm cảnh.
Cô sẽ biến thành vật làm nền của phong cảnh là Trác Hựu Niên.
Trác Hựu Niên không hối thúc cô đưa ra quyết định ngay.
Sau khi Phùng Hảo bế con gái trở vào phòng cô bèn nhốt anh ngoài cửa, anh không giận mà xoay người đến phòng sách, xử lý giấy tờ chồng chất từ hôm đi công tác tới nay..