Mười một giờ máy bay hạ cánh, khi Phùng Hảo nhìn thấy Lâm Sảng thì đã gần mười hai giờ, Phùng Hiểu Hiểu nằm trong lòng Trác Hựu Niên ngủ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, còn ngáy khò khè.
Bạn thân nhất nhiều năm không gặp, Phùng Hảo dang tay ra định tặng cô bạn một cái ôm nhiệt tình, nhưng Lâm Sảng lại lùi về sau một bước, nhìn Trác Hựu Niên hỏi: “Hảo Hảo, có phải cậu giấu tớ kết hôn rồi không?”
Phùng Hảo cảm thấy trái tim nhiệt tình của mình bị Lâm Sảng giội một chậu nước đá rất lạnh.
Cô yếu ớt nhìn Lâm Sảng, nói: “Muốn kết hôn cũng phải kết hôn với cậu mà.”
“Cám ơn cậu, định hướng của tớ bình thường.” Cô ấy buông ra bàn tay đẩy hành lý, cho Phùng Hảo một cái ôm, “Tớ rốt cuộc trở về rồi.”
“Đã sắp năm năm rồi.” Giọng nói của Phùng Hảo mang theo chút nghẹn ngào không quá rõ ràng, “Đoàn Đoàn đã có thể đi mua nước tương!”
“Con gái nuôi của tớ đâu?” Lâm Sảng không thấy Phùng Hiểu Hiểu, nhưng tầm mắt từ trên người Trác Hựu Niên chuyển qua cái cục tròn anh ôm trong lòng.
“Chào cô, tôi là Trác Hựu Niên.” Trác Hựu Niên gật đầu với Lâm Sảng coi như chào hỏi.
Hai người đã từng gặp qua video chat trước đó, nhưng dù sao không phải chính thức gặp mặt.
Sau khi Lâm Sảng nói tên mình còn bỏ thêm một câu: “Tri kỷ đã lâu.”
Trác Hựu Niên gật đầu không nói gì.
Hàn huyên đơn giản xong, ba người đi về phía bãi đỗ xe.
Phùng Hảo đón lấy xe đẩy của Lâm Sảng, hai người đi chậm hơn Trác Hựu Niên vài bước, Lâm Sảng hỏi: “Cậu ra tay nhanh ghê, tính nết quả nhiên thay đổi rất lớn.”
“Bọn tớ không có quan hệ gì.” Phùng Hảo sợ cô bạn hiểu lầm, “Tớ chỉ cho anh ấy và Đoàn Đoàn nhận nhau thôi.”
Lâm Sảng không tin: “Phùng Hảo Hảo, chúng ta là quan hệ gì? Chút tâm tư này của cậu có thể giấu được tớ ư? Cậu e rằng lần đầu nhìn thấy Trác Hựu Niên đã rung động rồi.”
Phùng Hảo cười gượng, trước mặt bạn thân nhất cô vẫn lựa chọn thẳng thắn: “Thật sự không có.
Là cái nhìn thứ hai mới rung động.”
Lâm Sảng phì cười một tiếng: “Rung động rồi sao còn chưa bắt lấy? Hiểu Hiểu là cái cớ và cơ hội lợi dụng tốt vậy lại không nắm chặt, chẳng lẽ phải bỏ qua uổng phí sao? Cậu đừng nói cho tớ biết cậu không dám? Trác Hựu Niên là người đàn ông chất lượng tốt, cậu muốn từ bỏ vậy tớ ra tay đấy.”
“Tớ chỉ sợ.” Phùng Hảo nghĩ ngợi rồi nói.
“Sợ cái gì?” Lâm Sảng tra hỏi, “Chẳng lẽ mấy năm không gặp, cậu lại quay trở về Phùng Hảo không biết đấu tranh, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, khúm núm còn nhát gan kia sao?”
Phùng Hảo thấy ánh mắt bạn thân sắp thay đổi, sợ nhìn thấy vẻ thất vọng và châm biếm ở trong mắt cô ấy năm đó, cô mau chóng nói: “Tớ không có.
Tớ chỉ cảm thấy tớ còn chưa đủ tốt.”
“Vậy thì biến bản thân trở nên tốt hơn.” Lâm Sảng bạo dạn nói, “Hơn nữa, Phùng Hảo Hảo, cậu có phải nhầm một chuyện không? Cậu thích Trác Hựu Niên là vì anh ta có thể cho cậu tiền xài, cho cậu sống trong cuộc sống bà lớn giàu có ư? Không có anh ta, cậu không thể sống một mình ư?”
Phùng Hảo lắc đầu.
Lâm Sảng dạy dỗ cô: “Vậy cậu đang sợ cái gì? Yêu đương thôi mà, có một trái tim chân thành là được, cần gì lo tới thân phận địa vị chênh lệch xa, hoặc là xứng hay không xứng chứ? Nếu ai cũng nghĩ như cậu thì làm sao còn có truyện cổ tích cô bé lọ lem.”
“Tình huống tệ nhất là hai người chia tay.
Nhưng yêu đương mà, chia tay không phải là chuyện rất bình thường ư? Có bao nhiêu người cuối cùng có thể cưới được mối tình đầu của mình hả?”
Phùng Hảo suy nghĩ kỹ càng, quả thật là vậy.
Bà lớn giàu có? Đối với cô chính là sự trói buộc, cô cũng không muốn làm một người được nhiều người để ý.
Có thể tiêu tiền như nước ư? Cô không có lòng tham lớn vậy, tuy rằng tiền bạc quả thật khiến người ta động lòng, nhưng không phải của cô, cô cũng không tham vọng quá đáng.
Vả lại cô có tay có chân, không thể tự mình kiếm tiền à?
Thứ cô cần từ chỗ Trác Hựu Niên chỉ là tình yêu cùng phân lượng.
Ít một chút cũng không sao, hai người yêu nhau luôn sẽ có một người yêu nhiều hơn, cô không ngại mình là người đó.
Cho nên coi như yêu đương như người bình thường, dù sao kết quả tệ nhất chỉ là chia tay, chia tay thôi mà thật sự là một chuyện rất bình thường.
Phùng Hảo nghĩ thông suốt ngẩng đầu nhìn Trác Hựu Niên ở đằng trước.
Anh biết hai người họ khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, cho nên anh đi trước.
Người này trông lạnh lùng, thực ra có sự chu đáo và săn sóc khó mà nhận ra.
Phùng Hảo ít khi nhìn Trác Hựu Niên từ phía sau.
Lúc này nhìn thấy, cô cảm thấy tỉ lệ vóc dáng của anh rất tốt, hai chân thẳng tắp thon dài, mỗi bước đi đều kiên định vững vàng.
Chỉ là một bóng lưng, người xem không khỏi đoán rằng: nếu người này xoay người lại, phải khiến người ta kinh ngạc cỡ nào.
Phùng Hảo nhớ tới bó hoa hồng bị cô bỏ lại ở hàng ghế sau, Trác Hựu Tư nói là cố ý đặt chín mươi chín đóa, tổng giám đốc tỏ tình nhiều lần bị từ chối, ở phương diện tình cảm thực ra cũng giống như người bình thường.
Phùng Hảo nghĩ thông suốt rồi cũng không lập tức tiến lên bày tỏ rõ ràng.
Một tay của cô đẩy xe tay kia thì che miệng ngáp một cái, đôi mắt hơi khép lại hiện ra chút mỏi mệt.
“Để tớ đẩy.” Lâm Sảng vẫn còn chênh lệch múi giờ, ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng nhưng vẫn rất có tinh thần.
Phùng Hảo không khách khí với bạn thân, đưa xe đẩy cho cô ấy, cô đi bên cạnh trò chuyện với cô ấy.
Ba người đi qua đám đông, vào thang máy tới bãi đỗ xe ngầm.
Khi Trác Hựu Niên cẩn thận giao Phùng Hiểu Hiểu cho Phùng Hảo, anh thấy cô ngáp một cái bèn nhẹ giọng hỏi: “Em buồn ngủ à?”
Phùng Hảo ngớ ra rồi gật đầu, nhưng động tác trên tay không bị ảnh hưởng, cô nhận lấy Phùng Hiểu Hiểu ôm vào lòng.
“Chỗ ở rất gần, em chịu đựng thêm chút nữa thôi.” Anh nhìn thấy Phùng Hảo bế con gái cúi người ngồi vào hàng ghế sau lại ngáp một cái, trong mắt anh hiện ra chút ý cười.
Phùng Hảo không thấy anh.
Cô đang cúi đầu kéo góc áo cho Phùng Hiểu Hiểu, ngoài miệng nói “Quần áo nhăn hết rồi”, nhưng không có ý trả lại cho Trác Hựu Niên, mà vươn tay véo gò má đỏ bừng của Phùng Hiểu Hiểu.
Trác Hựu Niên nhìn thấy động tác của cô, anh tỏ ra không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản.
Lâm Sảng bỏ hành lý của mình vào cốp xe sau, chờ khi Trác Hựu Niên rời khỏi hàng ghế sau đi tới vị trí người lái thì cô ấy tiến đến bên tai Phùng Hảo nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không dám bảo anh ta giúp tớ dọn hành lý, tổng giám đốc mà, phải tổn thọ đấy.”
“Cậu khoa trương quá đi.” Phùng Hảo cảm thấy Trác Hựu Niên là một người rất lễ độ lịch thiệp, nếu trợ lý Trương ở đây, chuyện dọn hành lý đương nhiên là để trợ lý, nhưng hiện tại chỉ có anh là phái nam, anh cũng không bởi vì thân phận tổng giám đốc của mình mà đứng một bên, để phụ nữ tự mình ra tay.
Lâm Sảng thấy Trác Hựu Niên đã tới đầu xe, càng nhỏ giọng nói: “Người đàn ông này càng xem càng thấy ưu tú, cậu nắm cho chặt, bằng không tớ thật sự sẽ ra tay.”
Phùng Hảo có chút khinh thường nhìn cô bạn: “Đã nói độc thân cả đời mà?”
Lâm Sảng ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “À, tớ mới vừa phát hiện một vấn đề, thực ra tớ không phải không muốn yêu đương, chỉ là không vừa mắt đàn ông nước ngoài.
Tớ phát hiện mình khá ưng trai trẻ và trai đáng yêu trong nước.”
Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên, người này vừa không phải trai trẻ, cũng không phải trai đáng yêu mà?
“Người đàn ông ưu tú tớ cũng thích.” Lâm Sảng nói.
Phùng Hảo suy nghĩ: tin cậu mới gặp quỷ đó, cậu chỉ muốn trêu tớ.
Hơn mười phút sau, xe chạy vào một tiểu khu xa hoa, Trác Hựu Niên chủ động kéo một chiếc va ly, Lâm Sảng tự mình kéo một cái, Phùng Hảo bế Phùng Hiểu Hiểu đi theo sau Trác Hựu Niên vào thang máy, sau đó cùng anh tiến vào nhà.
Trác Hựu Niên bật đèn, đặt hành lý ở chỗ huyền quan, sau khi đổi giày xong anh xoay người bồng Phùng Hiểu Hiểu.
Phùng Hảo giao con gái cho anh, cô đang muốn thay giày thì phát hiện Lâm Sảng cầm một đôi dép thỏ hồng, cô ấy tỏ vẻ suy sụp: “Nội tâm của tổng giám đốc nữ tính vậy ư?”
Phùng Hảo nhìn một đôi dép khác đặt trên kệ giày dép, cô không quá khẳng định nói: “Chắc là quản gia chuẩn bị?” Cô nhớ tới lời nói của Trác Hựu Tư, nghĩ thầm cũng có khả năng là việc làm của bà Trác.
Bằng không, màu sắc hồng phấn và Trác Hựu Niên đặt cùng nhau không hòa hợp tí nào.
“Không muốn mang cho lắm.” Mặc dù nói vậy, Lâm Sảng vẫn thay ra giày cao gót của mình.
Hai người vòng qua huyền quan tiến vào phòng khách.
Bên trong trang hoàng kiểu Trung Quốc, cô đọng mà không mất đi bầu không khí.
Cái bàn, tủ âm tường, sô pha các đồ dùng trong nhà lấy gỗ thô làm chính, thiết kế cũng rất đơn giản, ngăn nắp, rất giống phong cách của Trác Hựu Niên.
Khi Trác Hựu Niên xuất hiện lần nữa, chỉ có một mình anh: “Anh để Đoàn Đoàn nằm ở phòng ngủ chính.”
Lâm Sảng nghe xong liền nháy mắt mờ ám mấy cái về phía Phùng Hảo.
Phùng Hảo cảm thấy không ổn lắm, hết sức dứt khoát nói: “Vậy đêm nay Đoàn Đoàn giao cho anh, em và Sảng Sảng mấy năm không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, vừa lúc ngủ cùng nhau.”
“Cũng được.” Trác Hựu Niên nhìn cô một cái, chỉ cho hai người vị trí hai phòng ngủ dành cho khách, để các cô tự chọn.
Hai người chọn gian phòng cách xa phòng ngủ chính.
Phùng Hảo giúp Lâm Sảng kéo hành lý vào phòng, Lâm Sảng bảo cô đi rửa mặt trước thì Phùng Hảo mới sực nhớ mình không mang theo gì cả.
Cô xấu hổ đi tìm Trác Hựu Niên, anh dường như có khả năng biết trước, anh cầm đồ ngủ mới đã được giặt và khăn lông đang muốn đi tìm cô.
Sau khi đưa cho Phùng Hảo, anh hỏi: “Đoàn Đoàn…có gì cần chú ý không?”
Anh dường như hơi căng thẳng, không chừng nghĩ đến lúc trước Phùng Hảo có phòng bị đối với anh sẽ dứt khoác bỏ mặc anh.
Phùng Hảo cười nhẹ ra tiếng, ánh mắt lướt qua anh nhìn ra phía sau: “Em có thể đi vào không?”
Trác Hựu Niên gật đầu.
Phùng Hảo vòng qua anh tiến vào phòng ngủ chính, cô nhìn chằm chằm Phùng Hiểu Hiểu cho tới khi đến bên giường, lại hỏi: “Có thể mượn phòng vệ sinh không?”
Sau khi nhận được sự đồng ý, Phùng Hảo cầm khăn mặt đi nhúng nước, cô lau mặt và tay cho Phùng Hiểu Hiểu rồi rất tiện tay ném cho Trác Hựu Niên, sau khi anh nhận lấy, cô cẩn thận cởi áo khoác cho con gái, đang nghĩ tới ngày mai phải nhớ mua quần áo cho con gái thay ra thì trước mặt đưa qua một bộ: “Không biết có hợp với con bé không.”
Phùng Hảo sửng sốt, cô nhận lấy giũ ra, là một bộ đồ ngủ dính liền hình con thỏ, còn là màu hồng.
Cô hoài nghi nhìn thoáng qua Trác Hựu Niên, cũng sinh ra ý tưởng giống như Lâm Sảng: dưới khuôn mặt lạnh như núi băng của Trác tổng, thực ra ẩn giấu một trái tim thiếu nữ hồng phấn?
Cô rùng mình một cái, sau khi mỉm cười nói cảm ơn với Trác Hựu Niên thì đảo khách thành chủ đuổi anh ra cửa, chờ sau khi thay đồ cho Phùng Hiểu Hiểu xong, cô mới để Trác Hựu Niên tiến vào: “Đoàn Đoàn buổi tối ngủ đặc biệt ngoan, rất ít đá chăn, bình thường ngủ thẳng một giấc tới sáng, nhưng thức dậy sớm lắm.”
Trác Hựu Niên im lặng ghi nhớ, càng lộ ra vẻ khẩn trương.
Phùng Hảo cũng mặc kệ anh, sau khi nói câu “Anh làm được mà” với anh, cô còn nói: “Ngủ ngon, anh Trác.” Sau đó cô đi ra ngoài.
Trác Hựu Niên nhìn bóng lưng của cô bước đi rất nhẹ nhàng bởi vì trêu chọc anh, anh nói: “Ngủ ngon.”.