“Không phải hy sinh, là thiện cảm đối với em, và cảm giác áy náy sau khi hiểu lầm em.” Trác Hựu Niên buông ra bàn tay ôm chặt thắt lưng cô sửa thành nắm lấy bờ vai cô, anh nhìn Phùng Hảo, rất nghiêm túc nói, “Hơn nữa, tôi nói chịu trách nhiệm là giao quyền chủ động cho em, em muốn nhận bồi thường gì tôi đều sẽ đáp ứng.”
Đôi mắt Phùng Hảo cong lên dường như đang cười.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn lại anh, tò mò hỏi: “Vậy nếu tôi nói muốn anh lấy tôi, lúc ấy anh cũng sẽ đồng ý sao?”
Trác Hựu Niên gật đầu.
Nhưng Phùng Hảo không tin: “Anh không có chi phiếu đáng giá ư? Anh Trác?”
Lời này dường như lấy lòng Trác Hựu Niên, anh lại ôm Phùng Hảo vào lòng, lấy ngón tay chải xuôi sợi tóc của cô bị gió thổi loạn: “Là tôi ích kỷ, chỉ muốn cho em một lựa chọn để tôi lấy em.” Ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra chút vui sướng.
“Không phải chứ?” Có lẽ bởi vì kinh ngạc mà Phùng Hảo quên mất giãy dụa, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, “Tại sao anh ép tôi lấy anh? Lẽ nào anh giống như một số nữ chính trong tiểu thuyết, lần đầu tiên cho ai thì yêu người ấy? Dù người kia ép buộc cũng yêu được?”
“Không phải.” Trác Hựu Niên nhìn quảng cáo LED chuyển động ở tòa nhà cao tầng bên kia hồ, trong mắt anh dập dềnh ý cười, âm thanh trong tiếng gió ban đêm nghe ra ôn hòa êm tai.
Anh dường như không thể đưa ra kết luận về tình cảm sau đó đối với Phùng Hảo của bản thân mình lúc trước, anh không khẳng định cho lắm hỏi: “Cũng có thể có chút nguyên nhân về phương diện này, tôi quả thật bởi vì chuyện này mà để ý tới em, cho nên sinh ra thiện cảm đối với em.”
Anh nói chậm rãi, như là vừa suy nghĩ vừa nói: “Cho nên ý tứ chịu trách nhiệm với em chính là tôi sẽ giống như người yêu bình thường, trước hết hẹn hò yêu đương với em, nếu em không thích tôi, hoặc là thiện cảm của tôi đối với em không thể chuyển thành tình yêu, vậy tôi sẽ dùng cách khác bồi thường cho em.”
“Anh có tiềm chất đàn ông cặn bã đấy, anh Trác.” Phùng Hảo không bị lời nói của anh mê hoặc, cô khẽ nhíu mày vươn tay đẩy anh ra, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt thêm hai phần lạnh nhạt, “Anh không phải chịu trách nhiệm với tôi là mà là đối với bản thân mình.
Anh chẳng qua có chút thiện cảm với tôi mà thôi, sẽ không bằng lòng chịu thiệt muốn chơi trò chơi tình ái với tôi.
Vậy anh có nghĩ tới hay không, tôi và anh chơi trò này, kết quả anh không thích tôi, vậy tôi yêu anh đến thê thảm thì làm sao hả?”
“Không phải trò chơi tình ái.” Trác Hựu Niên biết cô hiểu lầm, hơi sốt ruột nói tiếp, “Nếu trong quá trình này em thích tôi, tôi cũng sẽ lấy em.”
Phùng Hảo kinh ngạc, cô vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mất bình tĩnh của Trác Hựu Niên.
Nhưng cô mau chóng bình tĩnh trở lại: “Vậy anh không thích tôi lại đi cưới tôi, anh còn nói anh không phải hy sinh quá lớn sao? Hơn nữa hành vi này của anh rất cặn bã anh biết không? Hôn nhân không có tình yêu thì làm sao hạnh phúc, vậy thứ anh phá hủy chính là cả đời của tôi.”
Đôi mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm Trác Hựu Niên, gần như ép người hỏi: “Hay là nói anh Trác cảm thấy tôi là một kẻ nghèo có thể lên làm phu nhân nhà giàu, gả cho người ưu tú như anh, cho dù không có tình yêu chỉ làm con chó liếm anh thì tôi cũng sẽ hạnh phúc cả đời?”
Vấn đề này rất sắc bén, né tránh hoặc đáp lại cũng không tốt, hai người sẽ chia tay trong buồn bã, làm hỏng tất cả thiện cảm của Phùng Hảo đối với Trác Hựu Niên, nói không chừng còn biến thành số âm.
Anh không vội vàng trả lời, mà cân nhắc một lát rồi mới nói: “Tôi xin lỗi, là tôi quá tự phụ.”
Ngay lúc đó anh quả thật từng nghĩ vậy, nếu trong quá trình yêu thử, Phùng Hảo yêu anh, anh sẽ cưới cô.
Anh thậm chí còn cảm thấy coi như là một loại bố thí, có cảm giác sảng khoái chính mình đã hiến dâng.
Tuy rằng đây chính là ý nghĩ của anh lúc đó, nhưng hiện giờ anh không làm như vậy.
Tuy nhiên lúc ấy anh quả thật chỉ nghĩ theo quan điểm của mình, không ước tính cảm nhận của Phùng Hảo.
“Tôi xin lỗi.” Trác Hựu Niên nói thêm lần nữa, đôi mắt nhìn Phùng Hảo lại có thêm chút cảm xúc.
Phùng Hảo tiếp nhận lời xin lỗi của anh.
Nhìn theo góc độ của cô trước đó, Trác Hựu Niên quả thật có dấu vết đàn ông cặn bã.
Nhưng từ góc độ của Trác Hựu Niên suy nghĩ, anh nghĩ vậy thực ra rất bình thường, dù sao phần lớn cô gái đều từng có ý tưởng gả vào gia đình giàu có, còn có không ít cô gái đem điều này trở thành mục tiêu cuộc sống, tìm mọi cách để thực hiện được.
Gia đình Trác Hựu Niên giàu có, thân phận là tổng giám đốc, bản thân có ngoại hình đẹp trai, còn có năng lực, tính cách… Theo Phùng Hảo thấy cũng không lầm, người như vậy quả thực có lòng tự phụ.
Cô không muốn gả thì có người khác chen nhau muốn gả.
Nhưng anh quả thật tự phụ, ý tưởng cũng cặn bã.
Chẳng qua Phùng Hảo không có mục tiêu cuộc sống gả vào nhà giàu, thế nên ý tưởng của Trác Hựu Niên đối với cô mà nói là rất mạo phạm.
Lời xin lỗi của anh, Phùng Hảo cảm thấy mình nhận nổi.
Nhưng thấy anh cau mày, dường như đang ảo não bản thân biến cục diện thành ra thế này, Phùng Hảo nhớ lại từ khi hai người gặp nhau tới nay, cô liên tục trêu chọc anh, anh cũng không tức giận; năm lần bảy lượt từ chối lời tỏ tình của anh, anh cũng không có hành vi quá khích, tật mềm lòng của cô lại bắt đầu quấy phá, cô thay đổi góc độ hỏi: “Vậy nếu tôi cùng anh chơi trò chơi tình ái này, cuối cùng đem lòng yêu anh, nhưng bởi vì anh không yêu tôi nên tôi không muốn lấy anh, anh sẽ làm sao?”
Trác Hựu Niên rất nghiêm túc đáp lại: “Tôi sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Phùng Hảo im lặng, tiếp tục đi dọc theo bờ hồ về phía trước, Trác Hựu Niên cũng im lặng đi theo sát bên cạnh cô, hai người đều tỏ vẻ hơi đăm chiêu.
Hai người rõ ràng đều đãng trí, bóng đêm có xinh đẹp thế nào, gió đêm mang theo hương hoa có ngọt ngào bao nhiêu cũng không chạm tới trái tim của họ, cho đến khi nghe được âm thanh của Trác Hựu Tư cách đó không xa truyền đến, hai người mới nhìn nhau rồi đi về phía Trác Hựu Tư.
Trác Hựu Tư quan sát hai người trước, thấy hai người không có biểu cảm vui vẻ sau khi hẹn hò, ngược lại mang vẻ mặt trầm lắng, trong lòng chị hơi nghi hoặc.
Trác Hựu Tư nói: “Chị không muốn quấy rầy hai em, nhưng Hiểu Hiểu buồn ngủ rồi, muốn tìm mẹ.”
“Mẹ.” Phùng Hiểu Hiểu chẳng thể mở lên mí mắt, cô bé ở trong lòng Trác Hựu Tư chìa tay ra đòi mẹ ôm.
Phùng Hảo bồng con, tạm biệt Trác Hựu Tư: “Hôm nay cảm ơn chị đã chiêu đãi, Hiểu Hiểu buồn ngủ rồi em về trước.”
Trác Hựu Niên nói: “Tôi đưa em đi.”
Phùng Hảo ban nãy trò chuyện với anh không vui vẻ lắm, cô nói: “Nơi này cách tiểu khu tôi ở không xa, tôi trở về nhanh hơn.”
Trác Hựu Niên nhìn vị trí họ đang ở, quả thật gần với tiểu khu của Phùng Hảo, nhưng anh vẫn kiên trì: “Tôi đưa em đi.”
Mấy người còn lại đều nhìn ra bầu không khí xấu hổ giữa hai người, nhất là trợ lý Trương đã bắt đầu sốt ruột thay Trác Hựu Niên, anh ta không ngừng nháy mắt với Trác Hựu Niên, nhưng anh hoàn toàn không nhìn anh ta.
Anh ta đành phải nói: “Cô Phùng, để Trác tổng đưa cô về đi.”
Phùng Hảo liếc nhìn sắc mặt của mấy người kia, cô mỉm cười nói: “Mọi người sẽ không cho rằng tôi cãi nhau với anh Trác chứ?”
Tuy rằng quả thật có chút giống cãi vã, xem biểu cảm của Trác Hựu Niên, dường như bản thân anh cũng cho rằng như vậy.
Phùng Hảo có chút không biết nói gì: “Không có, người như anh Trác, ai có thể cãi cọ với anh ấy chứ.”
Trác Hựu Tư không tin lắm, chị quan sát Phùng Hảo kỹ lưỡng một lát, xác định Phùng Hảo không nói dối mới thả lỏng: “Vậy em để Niên Niên đưa em về đi, dù sao cũng tối rồi.”
Phùng Hảo do dự một chút cuối cùng gật đầu.
Hai người rời khỏi bên hồ, đi qua ngã tư đường, sau khi tới con đường đối diện theo lối đi bộ đi về phía trước chừng mười phút thì tới cổng của tiểu khu, Phùng Hiểu Hiểu ôm cổ Phùng Hảo đã ngủ thiếp đi.
Phùng Hảo dừng tại cổng: “Đưa đến đây thôi.”
Trác Hựu Niên đưa mắt nhìn phía sau cô, rồi trở về trên khuôn mặt Phùng Hảo, anh nhẹ giọng hỏi: “Ngày mốt, đúng lúc tôi quay về thành phố H, tôi có thể…” Anh chưa nói xong đã ngừng lại, bởi vì nhìn thấy Phùng Hảo mím môi.
Ánh mắt anh trở nên ảm đạm.
Phùng Hảo thấy vậy cười rộ lên: “Anh Trác, anh dù sao cũng là một tổng giám đốc, chẳng có dáng vẻ tổng giám đốc theo đuổi người ta chút nào.”
Trác Hựu Niên ngớ ra, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi, lần đầu tiên thích một người.”
Phùng Hảo ngẩn ngơ trong phút chốc bởi lời nói thẳng thừng của anh: “Nếu anh thật sự thích một người thì càng không nên dè dặt thận trọng như vậy.
Các cô gái đều thích người khác phái chủ động lại gan dạ.”
“Tôi không biết nên làm thế nào.” Trác Hựu Niên hơi mơ màng, “Tôi thẳng thắn với sự yêu thích của mình đối với em, nhưng em không tin tưởng.
Những lời đã nói trước đó, tôi cũng muốn nói với em, trong lòng tôi đã sinh ra thiện cảm với em từ lâu, nhưng tôi hình như không nói rõ ràng, ngược lại khiến em không vui.”
Phùng Hảo thấy dáng vẻ ảo não lại lúng túng của anh, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ tinh anh đầy tự tin mạnh mẽ khi xuất hiện ở bệnh viện, trong lòng cô không nhịn được nghi ngờ EQ của vị tổng giám đốc này không đủ chăng, hoặc là chỉ cần về phương diện tình yêu là năng lực thấp.
Có điều, Trác Hựu Niên như vậy ngược lại cho cô cảm giác thân thiết, tựa như anh không hề ở trên cao, mà đứng cùng độ cao với cô.
Phùng Hảo dịu dàng nhìn anh, cười nói: “Bây giờ tôi tin anh thật sự thích tôi.”
Đôi mắt Trác Hựu Niên phát sáng, anh thành khẩn hỏi: “Vậy tôi có thể theo đuổi em không?”
Phùng Hảo gian xảo nói: “Tôi cũng không phải trái tim của anh, anh thích ai muốn theo đuổi ai, người khác không có quyền quyết định.” Không đợi anh cất lời, Phùng Hảo còn nói, “Anh Trác thứ sáu quay về thành phố H à?”
Trác Hựu Niên gật đầu: “Công việc bên này đã hoàn thành từ tuần trước, bởi vì em nên lùi lại một tuần.”
Phùng Hảo nghi ngờ bởi vì anh phát hiện Đoàn Đoàn là con gái của mình nên mới lùi lại, nhưng cô không có chứng cứ.
Trác Hựu Niên thấy cô không nói gì, cũng không tiến vào tiểu khu, mà mang vẻ mặt “Anh Trác có phải còn cái gì chưa nói”, anh suy nghĩ một chút mới hiểu ra, lần thứ ba chân thành đưa ra lời mời: “Thứ sáu tôi có thể đưa em đến thành phố H, tiện đường.”
Phùng Hảo nháy mắt với anh nói: “Vậy đến lúc đó làm phiền anh Trác rồi.”
Trác Hựu Niên bị biểu cảm “Anh đã có thành ý như vậy, tôi từ chối nữa chính là không cho anh thể diện” trên khuôn mặt cô chọc cười, trái tim trong lồng ngực anh đập thình thịch như muốn nhảy ra, trong lòng có cảm giác mây khói tan đi, ngay cả ánh mắt cũng cong lên: “Không làm phiền, là vinh hạnh của tôi.”
Nhịp tim Phùng Hảo rối loạn bởi nụ cười của anh, cô dời tầm mắt nói: “Cảm ơn anh Trác đưa tôi trở về, tôi vào đây, tạm biệt anh Trác.”
Cô nói xong thì xoay người, ngay cả cơ hội để Trác Hựu Niên nói “tạm biệt” cũng không cho, nhưng vào khoảnh khắc xoay người, cô cố gắng đè nén khóe miệng không thể khống chế cong lên.