Ngày hôm sau Phùng Hiểu Hiểu đi học, sau khi Phùng Hảo đưa con gái tới trường thì trông tiệm cả ngày, lúc sắp đến giờ tan học cô mới chạy xe điện tới trường.
Xe vừa dừng lại, bà nội của Tống Tiểu Bảo ở đối diện vẫy tay với cô.
Phùng Hảo khóa xe gỡ chìa khóa đi qua, còn cách mấy mét bà nội của Tống Tiểu Bảo đã nhiệt tình vươn tay về phía cô, chờ khi cô đến gần bà ta liền bắt lấy tay cô, hé miệng hỏi: “Tiểu Hảo à, dì nghe nói con tìm được ba cho Hiểu Hiểu rồi.”
Trong lòng Phùng Hảo hồi hộp, nhớ tới khi Đoàn Đoàn gọi bố xung quanh có rất nhiều người nhìn thấy.
Những người đó có người có con, không quan tâm tuổi tác hoặc không còn trẻ, bình thường gặp mặt đều sẽ chào hỏi, nói mấy câu, bây giờ e rằng đều biết hết rồi.
Người dân thích xem náo nhiệt, cuộc sống thường ngày bình đạm, cho nên chút tin đồn truyền đi rất nhanh, qua hai ngày không biết biến đổi thành bao nhiêu bản, chả trách buổi sáng cô thấy tin nhắn chưa đọc trong nhóm “Kế hoạch chăm sóc bé con” biểu hiện 999+.
Phùng Hảo thử hỏi: “Ặc…dì à, dì làm sao nghe được ạ?”
Bà Tống oán trách trước: “Dì nói sao mỗi lần giới thiệu người cho cháu cháu lại không muốn, hóa ra có người tốt hơn rồi.”
Phùng Hảo cười gượng hai tiếng, nghĩ rằng có Trác Hựu Niên làm lá chắn cũng tốt, sau này bà Tống sẽ không nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cô.
Phùng Hảo còn chưa nghĩ ra làm sao trả lời, bà Tống nói nữa: “Dì nghe nói bạn trai cháu tuấn tú lịch sự, còn có tiền? Vợ cậu Lâm nói người đó lái xe trị giá trăm vạn.”
“Ặc…” Phùng Hảo cười xấu hổ, cảm thấy lá chắn này quá lợi hại, người thường chỉ có thể nhìn lên, có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô, cô mau chóng nói, “Dì ơi, mấy lời kia đều là nói lung tung thôi, đó không phải đối tượng của cháu.”
“Con bé này còn nói dối với dì nữa.” Bà Tống đánh nhẹ lưng cô một cái, “Hiểu Hiểu đã gọi ba rồi, còn có thể giả sao? Hôm nay cậu ta có tới đón Hiểu Hiểu không? Để dì xem trông như thế nào, dì kiểm định cho cháu, dì nhìn người chuẩn lắm.”
Phùng Hảo cảm thấy bà Tống căn bản không nghe cô giải thích, cô không lãng phí lời nói nữa.
Cô nói với bà Tống đang dáo dác nhìn xung quanh: “Hôm nay anh ấy không tới.”
Vừa dứt lời, ánh mắt bà Tống liền sáng ngời, chỉ vào một chỗ nói: “Có phải cậu kia không? Ngoại hình của chàng trai này cũng thật hiếm thấy.”
Lời khen này… Phùng Hảo xoay đầu nhìn, quả thật là Trác Hựu Niên, đi theo sau là trợ lý Trương chuẩn mực, chỉ là còn có một cô gái đi bên cạnh anh.
Phùng Hảo đoán được thân phận của cô gái, vô cớ chột dạ, cô trốn phía sau bà Tống.
Tiếc là Trác Hựu Niên đã nhìn thấy cô, anh lập tức đi về phía cô hô lên: “Hảo Hảo.” Mới một buổi tối anh không gọi cô Phùng nữa.
Phùng Hảo không còn cách nào né tránh đổi sang nụ cười nhẹ trên khuôn mặt: “Chào anh Trác, anh Trương.” Đối với cô gái, cô mỉm cười gật đầu.
Trác Hựu Tư đã thoải mái đánh giá Phùng Hảo từ sớm, thấy cô chào hỏi mình bèn mỉm cười tự giới thiệu: “Chào em, chị là Trác Hựu Tư, em trai nhà chị không biết yêu đương đã có cô gái mình thích rồi, chị rất vui, có vinh hạnh mời em một bữa cơm không? Chị giới thiệu em trai chị với em nhé?”
Khóe miệng Phùng Hảo co rút, miễn cưỡng duy trì nụ cười.
Trác Hựu Tư rất thẳng thắn nhiệt tình, khiến cô chẳng biết làm sao từ chối.
Trác Hựu Niên giải vây cho cô: “Đừng để ý tới chị ấy.”
“Này!” Trác Hựu Tư bất mãn, “Nhanh vậy đã bảo vệ vợ rồi!”
Phùng Hảo đành phải mỉm cười.
Trác Hựu Tư nhìn hai cái, hít sâu một hơi lại thở ra, mỉm cười nói: “Em gọi là Hảo Hảo?”
Phùng Hảo gật đầu: “Vâng.”
Trác Hựu Tư tiến lên khoác cánh tay cô, kéo cô sang một bên, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Em không thích Niên Niên có phải vì khuôn mặt than của cậu ấy không?”
Thực ra Phùng Hảo không thích ứng cho lắm việc gần gũi với người vừa mới gặp, suýt nữa không thể điều chỉnh cảm xúc.
Cô đành phải đặt sự chú ý trên đề tài.
“Niên Niên?” Xưng hô này quá đáng yêu, cô nhất thời không thể liên hệ với Trác tổng lạnh mặt cả ngày.
“À, nhũ danh của em trai chị, đáng yêu không?” Trác Hựu Tư nói, “Hồi bé cậu ấy vừa đáng yêu lại mềm mại giống như bánh trôi ấy, kết quả bắt đầu từ cấp hai càng lớn càng không đáng yêu, đến khi ra nước ngoài học vài năm trở về thì trở thành mặt than.”
Thực ra cũng còn…đẹp mà?! Phùng Hảo nghiêng đầu nhìn Trác Hựu Niên, nhớ tới anh ngày hôm qua, không chỉ cười một lần, vả lại Trác Hựu Niên ở trước mặt người thân tuy rằng biểu cảm cũng ít nhưng ôn hòa hơn nhiều, thậm chí cũng nói nhiều hơn.
“Anh ấy cũng không…mặt than như vậy.” Chẳng biết tại sao Phùng Hảo không hy vọng người thân của Trác Hựu Niên hiểu lầm anh, “Thực ra anh ấy rất dễ ở chung.”
Ánh mắt Trác Hựu Tư trở nên khả nghi, ở góc độ Phùng Hảo không thấy được, chị nháy mắt với Trác Hựu Niên.
Bàn tay đang kéo tay Phùng Hảo càng chặt hơn: “Không có sao? Vậy có lẽ ở trước mặt em mới không mặt than, chẳng phải có lời thế này à, có một số người ở trước mặt người mình thích là một kiểu, trước mặt người khác là kiểu khác, người như thế hình như gọi là tiêu chuẩn kép nhỉ?”
Phùng Hảo đành lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Bên kia, bà Tống quan sát Trác Hựu Niên tỉ mỉ từ trên xuống dưới một hồi lâu, có lòng muốn trò chuyện với anh, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng lại rất có khí thế của anh, bà Tống không dám tiến lên nói chuyện với anh đành phải đi sang bên Phùng Hảo, cách Phùng Hảo nói với Trác Hựu Tư: “Cô gái, người kia là em trai cháu à? Ngoại hình thật tuấn tú, dì sống đến từng tuổi này chỉ thấy được trên tivi thôi.”
Trác Hựu Tư nghe được người khác khen em trai mình, chị còn tự hào hơn là mình được khen: “Dì ơi, ánh mắt dì tốt thật, em trai cháu có phải còn đẹp hơn minh tinh không?”
Bà Tống gật đầu lia lịa, hai người tay nắm tay bắt đầu thổi phồng Trác Hựu Niên, nói một câu thì liếc nhìn Phùng Hảo một cái, giống như sợ cô không nghe thấy.
Phùng Hảo ở bên cạnh duy trì nụ cười.
Bà Tống cũng không bỏ mặc cô, kéo cô qua vui mừng nói: “Tiểu Hảo, ánh mắt cháu tốt thật, đối tượng này rất tốt.
Khi nào thì kết hôn thế, đến lúc đó đừng quên kẹo mừng của dì đó.”
Trên trán Phùng Hảo lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh: chỉ có một lúc sao lại tới kết hôn rồi?
Hôm nay trợ lý Trương đặc biệt khiêm tốn lắng nghe mở to hai mắt nhìn, anh ta lấy khuỷu tay chạm vào Trác Hựu Niên, nháy mắt mấy cái với anh.
Trác Hựu Niên chỉ nhìn anh ta một cái, không có phản ứng dư thừa.
“Bố ơi!” Trong lúc mấy người nói chuyện thì tới giờ tan học.
Phùng Hiểu Hiểu không thấy mẹ ở cổng trường liền tìm kiếm trong đám người, cô bé nhìn một cái lập tức thấy được Trác Hựu Niên nổi bật giữa đám đông thế là chạy qua.
“Cậu ơi!” Tôn Giai ở phía sau cô bé cũng nhìn thấy Trác Hựu Niên và Trác Hựu Tư, cậu nhóc cũng theo Phùng Hiểu Hiểu nhào tới, mỗi đứa ôm lấy một bên đùi của Trác Hựu Niên.
Trợ lý Trương nhìn thấy chợt chua chát: “Tôi cũng muốn được ôm đùi!”
Phùng Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn anh ta, do dự một chút rồi đi qua ôm đùi anh ta.
Trợ lý Trương đầu tiên ngớ ra, sau đó cười to ha ha, anh ta ngồi xổm xuống ôm lấy Phùng Hiểu Hiểu, sờ đầu cô bé dụ dỗ: “Hiểu Hiểu, nếu không cháu gọi chú là bố đi, cháu muốn gì chú cũng mua cho cháu, còn có thể chơi cùng cháu, trò chuyện với cháu, 24 giờ kêu tới là tới.”
Trác Hựu Niên nghiêng đầu nhìn anh ta từ trên xuống.
Trợ lý Trương cảm nhận được “cái nhìn yêu thương” từ tổng giám đốc, khi anh ta đứng lên đang muốn giải thích thì Trác Hựu Tư ngắt ngang anh ta trước: “Niên Niên, con bé gọi em là…bố? Hai đứa đã xác định quan hệ rồi à?”
Trác Hựu Niên dắt Phùng Hiểu Hiểu qua nói: “Còn chưa.”
Trái tim treo cao của Phùng Hảo chậm rãi thả trở về, cô rất sợ anh nói rằng: Hiểu Hiểu là con gái của em, con gái ruột.
Cô đón lấy Phùng Hiểu Hiểu từ tay Trác Hựu Niên, tạm biệt với bọn họ: “Tôi còn phải trở về trông tiệm đi trước nhé.”
“Hảo Hảo,” Trác Hựu Tư gọi cô lại, “Khi nào em rảnh? Chị mời em ăn cơm nhé.
Bánh dâu ngàn lớp em làm ngon lắm.”
Phùng Hảo muốn từ chối.
Cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người nhà của Trác Hựu Niên, nếu không phải vì con gái, ngay cả Trác Hựu Niên cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Trác Hựu Tư thấy cô do dự, hỏi thẳng: “Thứ sáu thế nào? Hôm đó chồng chị tan tầm khá sớm, có thể bảo anh ấy xuống bếp nấu cơm cho chúng ta, tay nghề nấu ăn của anh ấy rất giỏi.”
Khi nói đến chồng mình, trên khuôn mặt Trác Hựu Tư tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, tựa như cô gái trẻ được tình yêu thấm nhuần.
Phùng Hảo cảm thấy mình bị đút ăn một miệng thức ăn chó, nhưng trong lòng có chút hâm mộ.
“Xin lỗi, nếu là thứ sáu tôi không tiện cho lắm.” Nói đến đây, cô nhớ tới hôm đó mình phải đi sân bay đón người, còn là đêm khuya, không thích hợp mang theo đứa nhỏ.
Cô nghĩ nghĩ, xoay người hỏi Trác Hựu Niên: “Thứ sáu tôi phải đi thành phố H đón bạn, anh có thể chăm sóc Đoàn Đoàn một ngày một đêm không? Trễ nhất là trưa thứ bảy tôi sẽ trở về.”
Trác Hựu Niên còn chưa nói thì Trác Hựu Tư đã lên tiếng trước: “Thành phố H hả? Vậy cùng đi đi, đúng lúc chị đã lâu không trở về thăm ba mẹ.
Em hãy để Niên Niên đi cùng em, cũng đón bạn em tới nhà luôn, tài xế miễn phí, còn có phòng ở miễn phí còn thoải mái hơn khách sạn năm sao.”
Phùng Hảo cảm thấy hoảng loạn: đây là tiết tấu chưa yêu đương đã gặp ba mẹ sao? Hơn nữa, Hiểu Hiểu và Trác Hựu Niên trông rất giống nhau, đến lúc đó ăn một bữa cơm, sở thích của hai bố con giống nhau, ông bà Trác để ý nhiều chút hẳn là sẽ nghi ngờ thân phận của Đoàn Đoàn?
Cái này đâu khác gì đưa Đoàn Đoàn tới cửa nhận ông bà nội.
Phùng Hảo bế Phùng Hiểu Hiểu lùi về sau một bước.
Trác Hựu Niên biết cô đang sợ cái gì: “A Hòa đi cùng em cũng được, để cậu ấy đặt một khách sạn lân cận cho em?”
“Không cần.” Phùng Hảo vẫn lựa chọn từ chối, “Tôi tự đi được, Đoàn Đoàn…”
Cô còn chưa nói xong, Phùng Hiểu Hiểu đã nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi đón dì Sảng Sảng.”
Lúc Lâm Sảng xuất ngoại, Phùng Hiểu Hiểu còn chưa tròn hai tháng, cô bé chỉ thường gặp Lâm Sảng qua video, nhưng cô bé biết dì Lâm Sảng đối với mẹ rất tốt.
Phùng Hảo sờ đầu con gái: “Được, mẹ dẫn con đi.”
Trác Hựu Tư nghĩ ngợi, không kiên trì nữa, nhưng lại đề nghị: “Vậy thứ tư đi, thứ tư nhất định đến được phải không? Bên cạnh chị cũng không có bao nhiêu bạn bè, đây là lần đầu tiên chị mời người khác đến nhà ăn cơm, em sẽ không từ chối chị chứ?”
Trác Hựu Tư nói rất chân thành lại không giả tạo, đôi mắt mang vẻ mong đợi nhìn Phùng Hảo, khuyết điểm dễ mềm lòng của cô bị kéo ra, cô hồ đồ đồng ý.
“Thật tốt quá! Vậy thứ tư chị bảo Niên Niên tới đón em.” Một tay Trác Hựu Tư vòng ra sau lưng, hướng về phía Trác Hựu Niên làm chữ V.
.