Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 9




“Đừng mạnh miệng.”

Khi đối phương nói ra những lời này, Hạ An thừa nhận là mình có một tia dao động.

Có lẽ ấn tượng đầu đối với một người có sức ảnh hưởng quá lớn. Giống như ấn tượng lần đầu tiên Hạ An gặp Diệp Quan, ấn tượng của nàng đối với nữ nhân này quá tốt, vừa xinh đẹp vừa ổn trọng thành thục, đều là mẫu người nàng thích.

Cho nên từ trong tiềm thức đã có hảo cảm với Diệp Quan.

Diệp Quan giải vây giúp nàng hai lần, nàng đều cảm thấy an tâm, thậm chí thích loại cảm giác tình cờ dựa vào người khác, nàng chỉ không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, cho dù là người ta có xuất phát từ quan tâm đi nữa.

Bề ngoài Hạ An nhiệt tình như lửa, nhưng trong lòng lại là một núi băng.

Dù cho trên mặt nàng là nụ cười xán lạn thì nội tâm vẫn cứ đóng chặt, luôn tồn tại ý thức kháng cự người khác đến gần, không chịu yếu thế, lúc nào cũng muốn tự mình làm tốt mọi chuyện.

Về điểm này, Kha Nhược Sơ và Đường Chấn biết rất rõ.

Ánh mắt của Diệp Quan dừng lại trên mặt của Hạ An, khi nàng không cười, khuôn mặt tràn đầy quật cường, có lẽ đây mới là vẻ mặt chân thật nhất của nàng, Diệp Quan càng nhìn càng thấy được chính mình năm đó.

Người quá hiếu thắng thường rất mệt, nhiều năm như thế, Hạ An đã quen với cảm giác mệt mỏi này. Nhưng không hiểu tại sao khi ở trước mặt Diệp Quan lại…

Hạ An phát giác mình yếu đuối trước mặt Diệp Quan không chỉ một lần, trên mặt như viết dòng chữ ‘Đề nghị đến an ủi’. Rõ ràng trước kia nàng không thích người khác tới gần an ủi mình.

“Đi thôi, lên xe.” Diệp Quan nói, ngữ khí ôn hòa nhưng cũng không phải ôn nhu.

Một phút sau, Hạ An theo Diệp Quan lên xe.

Một phút trước Hạ An không nghĩ tới tình huống này sẽ xảy ra, nàng cho rằng mình sẽ lang thang không mục đích trên đường suốt đêm.

Hai người ngồi ở ghế sau, không ai lên tiếng, người lái xe thay chạy đến nơi cần đến.

Trong xe rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Hạ An mơ màng sắp ngủ.

Ban ngày làm ở bệnh viện, buổi tối đến trường học lý thuyết cùng thực hành, khuya lại đến hộp đêm, Hạ An đã mấy ngày không có được một giấc ngủ tử tế. Đừng nói là một cô gái, cho dù là ai thì cũng không chịu được sức khỏe tiêu hao như vậy.

Diệp Quan ngồi song song với Hạ An, dư quang của cô thoáng nhìn nàng, cặp chân dưới chiếc váy ngắn của vị Hạ tiểu thư này quá mức gầy gò. Một người bác sĩ sao lại để bản thân thiếu dinh đưỡng đến mức này?

Hạ An cố gắng giãy dụa khỏi cơn buồn ngủ.

Diệp Quan vẫn luôn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, lần đầu tiên mở miệng: “Ngủ một chút đi, đến nơi sẽ gọi cô.”

Vẫn như cũ một câu nói đến trọng điểm.

“Em không mệt.” Hạ An hơi dịch chuyển thân thể.

Ba phút trôi qua…

Diệp tổng vẫn ưu nhã ngồi ngay ngắn, chẳng qua là có một cái đầu nhẹ nhàng tựa lên bả vai cô.

Ngủ đến như vậy mà còn nói không mệt, Diệp Quan mắng thầm, cô muốn duỗi tay đẩy đầu Hạ An ra, nhưng đầu Hạ An còn cọ cọ lên bả vai cô, càng dán càng gần.

Đêm nay Hạ An thực sự chịu không nổi nữa, nếu không thì cũng không ngủ trong xe, hơn nữa còn dựa lên người người khác ngủ.

Diệp Quan cuối cùng cũng không đẩy Hạ An ra, hơi quay đầu, khuôn mặt sượt qua tóc mái tóc dài của Hạ n, tóc hơi ướt, rũ mắt nhìn làn da trắng nõn của nàng, khuôn mặt mang những nét đặc trưng của thiếu nữ mới lớn, nhưng bởi vì quá gầy nên lưng và vai rất mỏng, vừa vặn tạo nên một bộ xương quai xanh tinh xảo.

Lại thêm năm phút nữa trôi qua, Hạ An càng ngủ càng sâu, không có ý muốn tỉnh.

Diệp Quan để Hạ An dựa vào mình, lúc bắt đầu còn hơi khó chịu, nhưng bây giờ đã quen rồi.

Đêm nay đưa ra đề nghị kết hôn với Hạ An là do Diệp Quan nhất thời nảy lòng tham, nhưng cũng không phải nhất thời xúc động muốn làm càn.

Nếu như xem hợp đồng hôn nhân là một hạng mục thì Diệp Quan cho rằng Hạ tiểu thư là đối tác thích hợp nhất, hai người có thể thỏa mãn tất cả như cầu của nhau. Hơn nữa Diệp Quan còn phát hiện bản thân có thể tiếp xúc tay chân thân mật với Hạ An chút chút…

Mặc dù là kết hôn giả thì cũng phải tiếp xúc thân mật một ít, chọn người mình không phản cảm là việc rất quan trọng.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ chắc cũng gọi là thân mật đúng không? Lúc đầu Diệp Quan còn có một chút khó chịu, nhưng cũng không phải là phản cảm, tựa hồ mình có thể khắc phục chướng ngại tâm lý cùng người khác thân mật sao?

Hạ An ngủ rất ngoan, tìm thư thế thoải mái dựa vảo bả vai của Diệp Quan, thế là cũng không nhúc nhích nữa.

Phần lớn mọi người đều thả lỏng khi ngủ, nhưng lúc Hạ An ngủ thì mi tâm cứ nhíu lại.

Nàng thích mùi nước hoa trên người Diệp Quan, hai mắt nhắm lại ý thức mơ màng, Hạ An kìm lòng không được cọ cọ chóp mũi vào tóc của đối phương, cực kỳ dễ ngửi.

Khuôn mặt của đối phương vô tình sượt qua cần cổ của mình, Diệp Quan hơi ưỡn thẳng người, hơi hơi xoay đầu, cảm thấy hơi không ổn, nhưng cũng không phải vì không thoải mái….

Nửa tiếng sau, đến nơi.

Hạ An bị tiếng đóng cửa xe của tài xế đánh thức, nàng lim dim mở mắt ra, mới ý thức được mình ngủ quên từ nãy đến giờ, còn tự nhiên dựa vào vai của Diệp Quan.

“Thật ngại quá.” Hạ An ngồi dậy.

Diệp Quan mắng thầm: “Còn nói không mệt.”

Hạ An nghe không rõ: “Dạ?”

Diệp Quan xoay đầu, nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên nghiêm túc nói một câu: “Cô ngáy.”

Hạ An chớp chớp mắt, cúi đầu bối rối.

Diệp Quan nhìn phản ứng của Hạ An, thiếu chút nữa nhịn cười không được.

Xuống xe, Hạ An nhìn biệt thự ba tầng trước mặt, có thể mua được căn nha như vậy ở Nam Thành đều là người không thiếu tiền, khó trách Diệp tổng mở miệng nói điều kiện chính là toàn bộ chi phí phẫu thuật và thuốc men của cha nàng.

Cứ như vậy mà đến nhà cô, Hạ An cũng không biết mình bị gì, mỗi lần Diệp Quan nói “Đi thôi” thì nàng tự như con cừu non, ngoan ngoãn đi theo cô.

Cửa vừa mở.

“Mẹ, mẹ về rôi.” Vừa nghe thấy động tĩnh, Diệp Vãn từ phòng khách chạy như bay từ phòng khách ra cửa lớn.

Diệp Quan không đổi giày, trước tiên ngồi xổm xuống xoa đầu Diệp Vãn: “Sao còn chưa ngủ?”

“Con đợi mẹ về cùng ngủ.”

Diệp Vãn mặc áo ngủ màu hồng nhạt, buổi tối nên xõa bung mái tóc đen nhánh, thật dài thật thẳng, bộ dáng này có vài phần giống Hạ An.

Nhìn thấy Hạ An đứng một bên, Diệp Vãn yên lặng đánh giá một hồi rồi mới nhỏ giọng kêu: “…dì?”

“Tiểu khả ái còn nhớ dì sao?” Hạ An cũng ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Vãn cười.

“Dì hứa mời con uống nước trái cây.”

“Ừm, dì nhớ mà.” Hạ An càng nhìn càng cảm thấy bé con đáng yêu: “Tên của tiểu khả ái là gì nhỉ?”

“Diệp Vãn.” Diệp Quan nhìn vẻ mặt Hạ An cười xán lạn, nhưng cũng nhận ra khi Hạ An nói chuyện với trẻ con, Hạ tiểu thư rất vui.

“Còn có thể gọi con là Vãn Vãn.” Diệp Vãn nghiêm túc tự giới thiệu với Hạ An.

“Vãn Vãn thật ngoan~” Hạ An lại bị chọc cười, nàng thích trẻ con, nói chuyện với chúng cũng cảm thấy bản thân cũng trở nên đơn giản theo.

“Con không về con bé không chịu ngủ nên ta với ngồi chơi xếp gỗ với con bé ở phòng khách đợi con về.” Một thanh âm già nua vang lên, trong thay bà Lương còn cầm khối gỗ, cười cười đi tới.

“Rõ ràng là bà cố muốn chơi nên con mới phải chơi với bà.” Diệp Vãn đảo đôi mắt nhỏ, oán giận với Diệp Quan.

“Ây da, đây là…đây chẳng phải là…” Bà Lương nâng cặp kính lão, ngó trái ngó phải Hạ An cả buồi, ấp úng một hồi cũng không nhớ rõ tên: “Con có phải là…”

“Bà nội, là con.” Hạ An đứng lên nhắc nhỏ bà lão: “Bác sĩ tiểu Hạ.”

Bà Lương hay gọi nàng là bác sĩ tiểu Hạ, nghe Hạ An nhắc đến bà liền nhận ra, lại nhìn Diệp Quan: “Hóa ra con quen bác sĩ tiểu Hạ à…”

“Dạ, tụi con quen biết nhau.”

Bà lương lại bừng tỉnh một chút, quấn lấy Diệp Quan hỏi: “Đúng rồi, mấy hôm trước con nói dắt bạn gái về, có phải là…”

Lão nhân gia hình như hiểu lầm gì đó, Hạ An nhìn về phía Diệp Quan ra hiệu.

“Bà ngoại, khuya rồi, bà về phòng nghỉ ngơi sớm đi, hôm sau nói tiếp.” Diệp Quan nói.

“Được được được, mấy đứa cũng nghỉ ngơi sớm chút~” Vừa thấy Diệp Quan đưa một cô gái về nhà, bà Lương liền ngầm thừa nhận quan hệ của hai người.

Cũng không trách được bà lão nghĩ như vậy, cháu ngoại bà bà biết, có khi nào Diệp Quan mang bạn về nhà đâu? Tự nhiên hôm nay lại dẫn một tiểu mỹ nữ về nhà, lại còn là hơn nửa đêm!

“Mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ.” Diệp Vãn làm nũng, trẻ con bốn năm tuổi là lúc dính người nhất.

Bà Lương thấy vậy lập tức ngăn lại, dỗ dỗ: “Vãn Vãn ngoan, tối nay bà cố kể chuyện cho con nghe nha, đừng đến phòng mẹ ngủ, mẹ con đêm nay rất bận, không có thời gian đâu.”

Nghe được câu nói ấn ý “Đêm nay bận, không có thời gian” của bà, Diệp Quan cùng Hạ An đều rơi vào trầm tư, bà lão hình như hiểu lầm hơi… nặng.