Phó lão gia nhìn thấy sự xuất hiện của vị khách đặc biệt là cô thì liền ra dáng vẻ nghiêm nghị đi đến:
- "Cháu là bạn gái của thằng nhóc Phó Dư Ngôn đó sao?"
Hạ Tịch lo lắng đứng dậy khỏi ghế bởi trong tưởng tượng của cô, người đàn ông trung niên này rất nghiêm khắc. Miệng cô lắp bắp: "V... Vâng ạ."
Kiều Ninh An ở phía sau cô thấy dáng vẻ của chồng mình đã làm cô cảm thấy căng thẳng thì liền cốc đầu ông ấy: "Lão Phong, ông làm con bé sợ rồi, điều chỉnh lại sắc mặt cho tôi!"
Nghe được lời nói từ vợ, Phó Hàn Phong xem xét cô từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười: "Không sao đâu, cháu cứ như bình thường thôi, ta không ăn thịt cháu hay gì đâu."
Phó Dư Ngôn một mặt bình thản trước câu nói bông đùa của bố mình, lên tiếng nói đỡ: "Bố đánh thắng con đi rồi hẵng nói chuyện có ăn thịt cô ấy hay không."
- "Cái thằng này, cho bố ra dáng chút." - Ông bất mãn ngồi xuống bàn ăn.
Phó Hàm Niên đã yên vị trên ghế từ bao giờ, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, mắt không rời: "Vòng tay anh cả cũng đã tặng rồi, cơ hội ra dáng này, con nghĩ bố không có đâu."
- "Hai cái đứa này, không biết là con ai nữa. Bà xem xem chúng nó nghĩ tôi già mà bắt nạt."
Kiều Ninh An mang nốt món cuối ra bàn, vừa ngồi xuống vừa nói: "Thôi ăn cơm đi, nguội hết bây giờ."
Phó Hàn Phong không từ bỏ hy vọng, quay mặt sang đứa con gái của mình, ánh mắt giả vờ đáng thương: "Con gái?"
Thiết Giai cũng phũ phàng với ông: "Bố, có chị Phiêu Ngữ ở đây. Bố đừng như vậy." - Sau đó còn nói nhỏ: "Mất mặt lắm."
Ông không nhận được sự giúp đỡ nào liền trở nên nhỏ bé trong mắt họ, ngậm ngùi cầm đũa ăn cơm. Hạ Tịch thấy vừa buồn cười, vừa thấy ông cũng có chút "đáng thương". Kiều Ninh An ngồi cạnh và nói với cô: "Để cháu phải chê cười rồi."
Hạ Tịch khẽ nâng khóe miệng: "Không sao ạ, cháu thấy rất vui. Cháu chưa bao giờ được cảm nhận bữa cơm gia đình như thế này."
Bà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, cô cũng giải thích: "Cháu xa gia đình từ nhỏ, trước giờ luôn không có cảm giác ấm cúng của tình thân."
Trong đôi mắt của Kiều Ninh An có thêm sự trìu mến, vỗ vai an ủi Hạ Tịch: "Đứa trẻ tội nghiệp, cháu có thể coi cô là mẹ và đến đây bất cứ lúc nào. Dù sao, sau này cháu sẽ là vợ của thằng nhóc kia."
Cô gật đầu, tay cầm bát cơm lên ăn. Trong lòng cô chứa đựng một cảm xúc không thể diễn tả được, vừa cảm động, vừa đáng buồn. Buồn vì đây chỉ là một vở kịch, một mối quan hệ trong thời gian có hạn. Chính cô cũng không biết nên tin và làm theo những lời nói này không...
Cuộc trò chuyện rôm rả vẫn tiếp diễn, Kiều Ninh An sực nhớ ra điều gì, mau chóng hỏi:
- "Hai đứa, định khi nào kết hôn?"
Câu nói đột ngột khiến cho Hạ Tịch nghẹn thức ăn mà ho sặc sụa. Ánh mắt cô và Phó Dư Ngôn chạm vào nhau, không biết nói gì. Trong mắt hai phụ hynh đứng tuổ kia lại là cảnh tượng thẹn thùng của đôi tình nhân khi ra mắt. Phó Hàn Phong nói với hai người:
- "Hai đứa không phải ngại. Đến vòng tay gia truyền cũng trao rồi thì cũng nên sớm kết hôn đi. Vật mà nam nhân Phó gia ta đã tặng, trước giờ không bao giờ hoàn lại chủ cũ. Vì lỡ một lần nên mới có Phó phu nhân bây giờ đấy."
Mẹ hắn liếc chồng mình một cái rồi nhân cơ hội bồi thêm: "Con trai cũng 28 tuổi rồi. Hay... ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn luôn."
Hạ Tịch hoảng hốt, vội vàng xua tay gạt bỏ đi suy nghĩ của bà: "Bác ơi, như thế cũng đường đột quá. Tụi con chưa có chuẩn bị. Hơn nữa, giấy tờ cũng không mang theo."
Phó Dư Ngôn đưa tay lên trán, thầm lắc đầu. Hắn rất hiểu tính của bố mẹ, những câu nói này chỉ như mồi chài tạo lửa, tìm ra lý do để họ đạt được mục đích thôi. Mà lời của cô đã thành công rơi vào cái bẫy của họ.
- "Đúng ha, vậy giấy tờ đợi các con mang đến rồi đến cục dân chính luôn." - Giọng nói của bà mang theo sự mãn nguyện, đôi mắt hướng sang phía chồng thầm trao đổi: *Kế hoạch thành công, con trai già của chúng ta có vợ rồi.*
Không khí náo nhiệt của họ, dường như trái ngược với hai người phụ nữ đang ngồi phía đối diện. Sắc mặt của Mặc Phiêu Ngữ ngày càng trầm xuống, lặng im không nói lời nào. Người bên cạnh là Phó Thiết Giai cũng không hề tán thành cho việc này nhưng vì sợ mẹ mà vẫn không lên tiếng.
Sau bữa tối, Kiều Ninh An đề xuất cho hai người ở lại:
- "Dư Ngôn, Hạ Tịch, tối nay hai đứa ngủ lại đây đi. Phòng lớn đã dọn dẹp xong rồi. Mai đằng nào hai bố con nó cũng phải đi thăm các gia tộc khác. Phụ nữ chúng ta sẽ đi mua sắm đồ luôn."
Hạ Tịch có ý muốn từ chối nhưng Phó Dư Ngôn lại chặn lời: "Được ạ, cũng tiện cho con ngày mai luôn."
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, nét mặt khó xử không nói nên lời. Hai người bị bà đùn đẩy lên cầu thang:
- "Mau lên phòng xem thử đi. Cũng muộn rồi, hai đứa ngủ sớm nhé." - Bà vừa nói vừa mừng thầm trong lòng, tưởng tượng đến cảnh có cậu ** con mà bế.
Hạ Tịch gượng cười: "Vâng..." - rồi cùng hắn lên phòng.
Mặc Phiêu Ngữ nắm chặt lòng bàn tay thầm lặng bước lên sau đó: *Giả vờ gì chứ, đây chẳng phải vừa ý cô lắm sao. Đợi đó xem mai tôi xử cô thế nào."