Không lâu sau, người hầu ấy lại quay vào nói với thiếu gia nhà họ: "Thưa cậu chủ, ở ngoài kia có người tên Phó Dư Ngôn, tự nhận là chồng của tiểu thư Hạ Tịch này muốn vào ạ. Chúng ta mở cửa chứ?"
Hàm Doãn Khắc kinh ngạc: *Phó Dư Ngôn? Cô gái này có lai lịch như thế nào vậy?* - Rồi cũng bảo người hầu mở cửa tiếp khách.
Hạ Tịch giờ mới nhận ra được vấn đề, quay sang hỏi ba người kia: "Sao lại gọi anh ta đến đây? Chẳng phải đã xác thực được rồi sao?"
Phó Thiết Giai lớn tiếng cãi lại: "Ai bảo chị có hành động mập mờ như vậy với hắn, chúng tôi sao tin được lời chị chứ! Nếu đúng như chị nói thì chẳng phải cho anh tôi gặp gia đình chị luôn không tốt sao."
Cô cũng đến bất lực với con bé này, làm vậy khác nào đạp đổ đi kế hoạch của cô rồi. Chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì Phó Dư Ngôn đã tiến vào, lễ phép chào:
- "Hàm phu nhân, lâu quá rồi không gặp, cô còn nhớ cháu chứ?"
Bà ngẩng mặt lên nhíu mày một lúc rồi vui vẻ đến bên mời hắn ngồi: "Phó Dư Ngôn sao? Cô cháu mình gặp nhau trong buổi lễ kỉ niệm 21 năm trước đúng không?"
Hắn ngồi xuống ghế rồi bắt đầu hỏi chuyện: "Vâng ạ, sau đó gia đình cháu nghe tin Bối Bối mất tích đã rất buồn nhưng không có chút tin tức nào từ Hàm gia. Bây giờ đã tìm được em ấy chưa ạ?"
Bà ấy cười vui vẻ, đưa tay chỉ vào Hạ Tịch: "Con bé đây, lớn rồi chắc cháu không nhận ra nữa đâu nhỉ."
Phó Dư Ngôn hướng mắt nhìn lên, đây chẳng phải người vợ hắn vừa mới cưới hôm qua sao. Hàm Doãn Khắc vội vàng nói với mẹ: "Mẹ, chẳng phải mẹ muốn nấu canh hầm sao?"
- "Đúng đúng, các cháu cứ chơi đi, hôm nay là ngày vui, nhà ta phải ăn một bữa thật to." - Nói rồi, bà đi vào trong bếp, để lại 5 cặp mắt nhìn nhau khó xử.
Phó Dư Ngôn lên tiếng: "Chuyện này là sao?"
Phó Thiết Giai gãi gãi đầu: "Anh hai, chuyện là bọn em đang từ trường của anh ba về thì thấy chị Hạ Tịch cũng đang ở đó, ngược lại còn thân thân thiết thiết với tên kia nên bọn em nghĩ anh sắp có thêm cặp sừng."
- "Vậy đó là lý do em gọi anh đến đây và bảo với anh là anh sắp cao thêm 1m80 sao?"
- "Blight, chính xác thì anh sẽ cao thêm 1m88." - Hàm Doãn Khắc bổ sung, vô tội đính chính lại chiều cao của mình.
- "Tôi chưa kể đến cậu, rốt cuộc cậu và cô ấy có quan hệ gì?"
- "Hôm nay tôi tốt nghiệp, lão đại và anh không thể đi được nên..." - Cậu vừa nói đã bị cô dùng tay bịt lại: "Điều không nên nói thì đừng nói."
Đến giờ Phó Dư Ngôn mới quay sang cô: "Cô thật sự là Hàm Doãn Bối?"
- "Không không, tôi chỉ đơn giản là Hạ Tịch thôi." - Cô vội vàng xua tay từ chối, Phó Dư Ngôn được đà lại hỏi thêm: "Vậy sao cô lại có quan hệ với Hàm gia?"
Hạ Tịch nhíu mày cố nghĩ ra gì đó nhưng không được, vả lại việc hắn biết cô chính là thành viên mới của bang Mạt Dã cũng không có hệ quả nào đáng lo nên đành thành thật nói với hắn:
- "Vì... vì tôi là Dlaby, hôm qua lúc đi ăn tôi đã nhận được điện thoại của thư ký lão đại nên không thể tham gia lễ tốt nghiệp của Hàm Niên. Vô tình thế nào lại gặp ngay họ ở cổng trường, và sự việc diễn ra như Thiết Giai đã kể. Và..."
Chưa để Hạ Tịch kể thêm, Phó Dư Ngôn đã cau mày chất vấn: "Vậy cô thật sự hành động thân mật với cái tên kia?" - Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc xảo nhìn Hàm Doãn Khắc khiến cậu vội vàng giải thích:
- "Không hề, tôi với chị dâu không làm gì cả."
- "Thật sao?" - Phó Dư Ngôn hướng mắt tới vệ sĩ đã theo hắn vào nhà.
Tên vệ sĩ thưa chuyện: "Đúng vậy ạ, hôm nay lúc 9h15 phu nhân đã rời đi. Lúc 10h10p phá hai chiếc xe mô tô. Lúc 10h40p đã xử lý hết một đám người định giở trò với phu nhân. Sau đó gặp nhóm Thiết Giai tiểu thư rồi cùng Hàm thiếu gia đến đây."
Nghe được lời này, Phó Dư Ngôn mới nhẹ lòng phần nào: "Tôi biết cô là Dlaby, cô che mặt mà tự để lộ vết sẹo trên tay. Không vạch trần, chỉ là muốn xem bao giờ cô mới chủ động nói ra thôi."
Đúng lúc này, Hàm phu nhân bước ra: "Cơm nước đã xong xuôi rồi, các cháu vào ăn cơm thôi!"
Mọi người lần lượt đi vào, bà chọn chỗ ngay bên cạnh Hạ Tịch để ngồi. Trong bữa ăn không ngừng gắp đồ ăn cho cô: "Bối Bối, ăn nhiều vào, người con ốm quá."; "Bối Bối, món con thích nhất này";...
Bát của cô đã chất lên thành núi, đến độ không thể chứa thêm đồ ăn. Hạ Tịch vội vàng từ chối đồ ăn mà bà gắp sang, giải thích rõ sự việc:
- "Xin lỗi, Hàm phu nhân, cháu không phải là Hàm Doãn Bối. Cháu là Hạ Tịch. Cô đối tốt như thế cháu thật sự cảm thấy rất có lỗi."
Bà ấy mắt trìu mến nhìn cô, vẫn ôm tia hy vọng nhìn sang Hàm Doãn Khắc: "Đây là chị con đúng mà, phải không?"
Cậu không muốn mẹ mình thất vọng nhưng cũng không thể mãi giữ được lời nói dối này: "Mẹ, không phải, chị ấy đã đi lâu lắm rồi."
Nghe được lời này từ con trai mình, bà lại dùng tay ôm lấy đầu chạy vào phòng: "Không phải, không phải, Bối Bối còn sống, Bối Bối sẽ về với mẹ mà."
Bữa cơm không còn vui vẻ như trước nữa, Hàm Doãn Khắc nói với mọi người: "Xin lỗi vì đã để mọi người chê cười rồi. Kể từ khi chị gái và bố mất tích, mẹ tôi mỗi ngày đều sống trong quá khứ không thoát ra được." - Rồi cậu quay sang Phó Dư Ngôn: "Và đó cũng là lý do bà ấy nhớ đến anh sau khoảng thời gian lâu như vậy. Nhưng nếu hỏi bà ấy ngày hôm qua như thế nào, bà ấy sẽ không thể trả lời được."
Hạ Tịch đứng lên, đề nghị rời đi: "Cậu vào trong nói chuyện với cô đi, bọn tôi rời đi trước. Không làm phiền gia đình trong thời gian như vậy nữa."
- "Đành vậy thôi, để bữa khác tôi mời mọi người."
Năm người đứng dậy rời đi theo chỉ dẫn của người hầu, còn cậu đi vào phòng nói chuyện với mẹ. Nhìn bóng lưng Hạ Tịch rời đi, bà nói với con trai: "Đây chắc chắn là chị gái con, nó giống ba con y như đúc. Làm ơn, hãy khuyên con bé quay trở về."