Cùng Mục Tiêu Phá Vỡ Quy Tắc

Chương 19: Bác Gái Đến Nhà




Sáng sớm hôm sau, trước giờ làm việc khoảng 30 phút, mọi người đều đang vệ sinh cá nhân và thay trang phục hầu gái. Phó Dư Ngôn cũng đã thức dậy, gấp gáp chạy xuống chỗ ở của người hầu, gõ cửa từng phòng:

- "Hạ Tịch! Hạ Tịch, cô mau ra đây!"

Tiểu Hạ thấy bên ngoài náo nhiệt liền đưa đầu ra khỏi cửa, nói nhỏ với Phó thiếu gia: "Hạ Tịch ở trong phòng này, ngài tìm cô ấy có chuyện gì?"

Hắn nghe được thì vội vàng kéo cửa ra. Tiểu Hạ đứng trước mặt hắn, nở ra một nụ cười nhè nhẹ nhưng cũng bị hất ra theo khiến cô ta ngỡ ngàng và vô cùng tức tối. Nhìn thấy Hạ Tịch vẫn đang say giấc trên giường, hắn tiến đến lay thật mạnh người cô:

- "Hạ Tịch, dậy mau, mẹ tôi sắp đến rồi."

Cô nhíu mày, đạp Phó Dư Ngôn ra rồi lại vùi đầu vào gối lẩm bẩm: "Bà đây không có nhu cầu làm thêm giờ..."

Không làm gì được cô, hắn nhấc bổng, vác lên vai mình đưa ra ngoài phòng khách. Hạ Tịch nhận ra vấn đề không ngừng quẫy đạp rồi đấm vào lưng hắn ta: "Ôi trời, thả tôi xuống, chuyện gì vậy chứ!"

- "Im lặng, mẹ tôi trên đường đến đây rồi." - Phó Dư Ngôn giữ chặt cô, đặt mạnh xuống ghế sofa. Rồi hắn nói với thợ trang điểm bên cạnh đã đợi từ lúc nào: "Trang điểm nhẹ cho cô ta, đừng để lồng lộn quá là được."

Người thợ gật đầu rồi bắt tay vào làm việc. Không để ai rảnh rỗi, hắn lại quay ra sau nói với người hầu trong nhà: "Các người chia nhau ra, một nhóm dọn cho tôi hai phòng cuối dãy tầng 2, một nhóm xuống bếp nấu nhiều món ngon vào, một nhóm ra ngoài kia cắt tỉa lại cây cảnh cho tôi."

Nữ quản gia vội vàng gật đầu rồi sắp xếp mọi người đi làm việc. Tiểu Hạ cũng rời đi, ánh mắt không ngừng hiện lên sự ganh ghét, bàn tay cũng đã xiết chặt lại...

Một lúc sau, phía Hạ Tịch đã xong, cô dùng cái giọng đang ngái ngủ hỏi Phó Dư Ngôn: "Sao mẹ anh tự nhiên lại đến, còn là buổi sáng nữa chứ!"

Hắn ngồi gác chân đọc báo, trả lời một cách hời hợt: "Thích thì đến thôi, ai biết chứ? Váy đã chuẩn bị sẵn bên kia, thay vào đi."

Cô đảo mắt làm bộ nhại lại lời hắn ta rồi mệt mỏi đi đến phòng thay đồ. Hôm nay lại là một bộ đồ dịu dàng pha phong cách quý tộc, hẳn bố mẹ hắn thích mẫu người thùy mị, sang trọng rồi. Cầm váy ướm thử vào người một lát rồi Hạ Tịch cũng quyết định sẽ mặc nó.

Bước ra khỏi phòng, khi chưa kịp nghỉ ngơi thì hắn lại đưa ra mệnh lệnh mới cho cô: "Xong xuôi rồi thì dọn đồ của cô sang phòng bên cạnh nơi làm việc của tôi."

Hạ Tịch muốn ngó lơ, lững thững tiến về phòng của người hầu thì bị Phó Dư Ngôn nhắc nhở: "Nhanh lên một chút, đừng làm lỡ thời gian của tôi, trừ hết vào lương đấy!"

Trong đầu Hạ Tịch thoáng nghĩ: *Lương có bị trừ về âm thì tôi đây cũng không thiếu tiền trả cho anh* nhưng rồi cũng không nói ra mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc quăng tạm lên giường của căn phòng khi nãy hắn nhắc đến.

Chân cô đặt xuống cầu thang thì vừa kịp lúc người vệ sĩ bước nhanh vào báo cáo: "Phu nhân sắp đến rồi thưa thiếu gia!"

Phó Dư Ngôn gật đầu, gọi người hầu làm nốt món ăn rồi cho trở về phòng, còn hắn và cô thì ra trước cổng đứng chờ.

Chỉ một lúc sau, một chiếc siêu xe màu đen bóng đã vụt qua trước mắt họ, một người phụ nữ từ từ bước xuống xe, trên tay xách theo một chiếc túi màu đen vô cùng lộng lẫy. Nhìn thấy Hạ Tịch, bà tay bắt mặt mừng ôm cô:

- "Cô đến sớm vậy làm phiền cháu ra đón rồi, thằng nhóc Tiểu Ngôn không biết cho cháu nghỉ ngơi gì cả."

Hạ tịch cũng đáp lại cái ôm của bà, vui vẻ chào đón: "Không có gì đâu ạ, dậy sớm cho khỏe người như cô vậy. Ta vào nhà nhé?"

Kiều Ninh An gật đầu, khoác vai cô vào nhà, để con trai của mình là Phó Dư Ngôn không biết nên phản ứng thế nào. Rồi hắn cũng đi theo hai người như một kẻ ngáng đường trong câu chuyện của buổi sáng hôm nay vậy.

Ba người ngồi vào bàn ăn rồi nói chuyện, mẹ hắn lại nôn nóng mà nói với Hạ Tịch: "Cô cảm thấy, hai đứa kết hôn được rồi. Con cũng đã chuyển về đây sống rồi mà." - Ngập ngừng một lúc rồi bà mới lại nói tiếp: "Nhắc đến chuyện này mới nhớ, để tý cô lên xem phòng của các con như thế nào! Không thể để con chịu thiệt thòi được."

Hạ Tịch cười ngượng, nuốt nốt thìa cháo đang cầm trên tay rồi trả lời: "Vâng, nhưng cháu nghĩ chuyện kết hôn nên để sau đi ạ. Giấy tờ tùy thân của cháu vẫn đang ở quê, quê cháu lại xa lắm."

- "Được rồi, vậy khi nào có thể lấy giấy tờ lên đây, hai con phải đăng ký kết hôn ngay đấy."

Cả hai không nghĩ ngợi gì gật đầu rồi vui vẻ nói chuyện tiếp. Đến khi xong bữa, Kiều Ninh An mau chóng được dẫn lên phòng của Hạ Tịch khi nãy đã chuẩn bị sẵn, còn Phó Dư Ngôn ngồi lại ở bàn làm việc.

Bước vào căn phòng đuoecj cho là của mình, chính cô cũng phải bất ngờ trước sự đầy đủ của nó. Từ căn phòng trống trải trước kia cô dọn dẹp đã trở thành một căn phòng tiện nghi, tủ quần áo chia làm hai phần, một cho hắn còn một cho cô, phòng vệ sinh hai chiếc bàn chải, hai khăn mặt, giường hai gối,... Điều gì cũng chứng tỏ được rằng họ rất hòa hợp.

Nhưng điều mà Kiều Ninh An để ý không chỉ có thế, thu vào tầm mắt của bà là thứ đồ lộn xộn trên giường gồm nhiều đồ cá nhân của cô, đặc biệt còn có một kẹp giấy. Bà cầm nó lên rồi nhìn với vẻ vui mừng:

- "Đây không phải là giấy tờ tùy thân đó sao, lại còn đầy đủ từ giấy khai sinh, chứng minh nhân dân đến bằng lái xe, các loại chứng chỉ."

Hạ Tịch đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy lại để ra sau lưng, nói một cách khó xử: "Sao lại ở đây nhỉ, chắc ai đó đã gửi lên cho cháu."

Trên mặt Kiều Ninh An không giấu được nụ cười rạng rỡ trên môi, lớn tiếng đề nghị: "Vậy kết hôn thôi!"