Cùng Múa Với Sói

Quyển 3 - Chương 10: Ai âm hiểm hơn (2)




Lăng Bân nói xong thật nhanh, lại dùng con ngươi hung tợnnhìn chằm chằm Sở Liên Nhi, bộ dáng hận không thể bầm thây nàng vạn đoạn, SởLiên Nhi vỗ trán rên rỉ, sao nàng làm chuyện xấu luôn bị phát hiện.

Trước kia nàng luôn không chút kẻ hở chỉnh kẻ địch thảm hề hề,sao mỗi lần gặp phải Đông Ly Thuần, luôn xảy ra chuyện, thật là trộm gà khôngđược còn mất nắm gạo.

Là vận khí của nàng quá xui, hay là Đông Ly Thuần có thầnlinh hộ thể, một lần hai lần ba lần đều để cho hắn tránh thoát “Độc thủ” củanàng.

Ở trong phủ hoàng tử, nàng luôn tăng thêm rất nhiều hương liệuvào trong quần áo của đám người Tú Mai Thanh Hà luôn khi dễ nàng, khiến chotoàn thân các nàng ngứa ngáy, cuối cùng đưa đến da thối rữa, Tú Mai thảm nhất,cuối cùng bởi vì sự ác chỉnh của nàng mà bị Đông Ly Thuần đuổi ra khỏi phủhoàng tử.

Nhưng, nàng thật không nghĩ ra, hương liệu giống nhau, hữu dụngvới Tú Mai, vì sao đối với Đông Ly Thuần sẽ vô dụng đây?

Còn có lần này, nàng chạy ra khỏi Nam Lăng rồi, liền vơ vétvật độc chung quanh, theo trí nhớ mà hái hoa cỏ để luyện chế kịch độc, có đôikhi, khi ăn rau cải và thực vật nào đó chung với nhau sẽ ngộ độc thức ăn, lúctrước nàng từng học phối hợp thức ăn, dĩ nhiên biết rau cải gì có thể cùng ăn vớinhững phấn hoa nào, mà có ít phấn hoa ăn chung sẽ đưa tới ngộ độc thức ăn.

Nàng cũng biết, chung độc trong cơ thể mình không để chonàng có thể thoát đi khống chế của Đông Ly Thuần, chờ vất vả luyện chế được mộtviên thuốc độc nho nhỏ, chuẩn bị khi tìm được hắn, trước độc chết hắn, sau đónàng liền tự do.

Đại phu từng nói, loại chung độc này, trừ mang thai đứa trẻcủa người thi chung có thể giải độc ra, còn có một loại biện pháp chính là uốngmáu nơi trái tim hắn để giải độc. Đông Ly Thuần võ công cao cường, bên cạnh lạicó thị vệ bảo vệ, nàng ở đâu ra bản lãnh uống máu của hắn, biện pháp duy nhấtchính là độc chết hắn, sau đó sẽ uống máu của hắn.

Khi nàng bị Hoa Dung Dung tìm được thì len lén nắm viên thuốcđộc ở ngực trong lòng bàn tay, chuẩn bị vừa thấy được Đông Ly Thuần, thi kế đểcho hắn bớt phòng bị, nàng liền cắn thuốc độc vào trong miệng, sau đó hoà nướcmiếng ói vào trên mặt hắn. Loại kịch độc này, chỉ cần tiến vào từ đường hô hấp,sẽ bị mất mạng.

Đáng tiếc, nàng tính toán tốt thì tốt, lại thấy được một aonước trong không nhịn được nhảy vào trong ao tắm, thiếu chút nữa bỏ mất mạng nhỏcủa mình không quan trọng, viên thuốc độc trong tay cũng bị nước mất đi hết, aocũng bị ô nhiễm.

Cả ao nước pha loãng độc, lại độc không chết Đông Ly Thuần.Ai, tính sai.

Nàng thở dài một tiếng, ngồi xổm người xuống, nhìn con ngươiLăng Bân, nàng bất đắc dĩ cười một tiếng: “Lăng Bân, nếu như có một người muốngiết ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn đưa cổ để cho hắn chém chứ?”

Lăng Bân hừ lạnh một tiếng, không có đáp lại.

Sở Liên Nhi lại nói: “Ngươi là thị vệ bên cạnh Đông Ly Thuần,theo như chuyện giữa ta và hắn, ngươi cho là, ta sẽ ngoan ngoãn để hắn giếtsao?”

Lăng Bân thô thiển nói: “Nhưng chủ tử căn bản không giếtngươi, hắn đối với ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi còn không chết tâm, lặp đi lặplại nhiều lần đều muốn đưa hắn vào chỗ chết?”

“Liên tiếp?”

“Ngươi đừng giả bộ nữa, ở Nam Lăng thì ngươi cư nhiên lenlén đâm tiểu nhân, ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi nữ nhân ác độc này,thiệt thòi chủ tử đối tốt với ngươi như vậy.”

Sở Liên Nhi kinh hãi, nàng đâm tiểu nhân cũng bị Lăng Bân biết?Xem ra nàng thật không thể làm chuyện xấu.

Nàng bất đắc dĩ thở dài: “Làm ơn, ta cũng không phải là bà đồng,đâm tiểu nhân nhất định có thể đâm chết Đông Ly Thuần sao? Ngươi cũng quá đánhgiá cao ta.” Nàng chỉ bất quá nuốt không trôi khẩu khí kia, xả giận mà thôi. Nếunhư Đông Ly Thuần thật bị đâm chết, đó mới là đầm rồng hang hổ.

“Ngươi không phải là bà mo, nhưng ngươi là yêu nữ, một lòngmuốn độc hại chủ tử, nhưng chủ tử biết rõ ngươi muốn giết hắn, cũng không nhẫntâm giết ngươi, nhất định là ngươi dùng yêu thuật mê hoặc hắn, nếu không, chủ tửcũng sẽ không phái ta âm thầm bảo vệ ngươi khi ra ngoài.”

Sở Liên Nhi liếc xéo hắn một cái: “Vậy kết quả ngươi bảo vệ?Ta thiếu chút nữa bị Hoa Dung Dung đánh chết.”

Lăng Bân nghe vậy càng thêm khinh bỉ: “Nếu như không phải làngươi cố ý kích thích nàng, nàng sẽ đánh ngươi sao? Hừ, ta xem ngươi là cố ý đểcho nàng đánh ngươi, để chủ tử thay ngươi hả giận, ngươi nữ nhân âm hiểm.”

Bên cạnh truyền đến tiếng hít không khí của Xuân Hồng, SởLiên Nhi bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, thở dài: “Ngay cả cái này ngươicũng biết, ai, xem ra ta thật không có tiềm chất làm chuyện xấu.” Nhanh như vậyđã bị phát hiện.

Lăng Bân lại nói: “Chủ tử vì ngươi không trọng dụng Hoa DungDung nữa, đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với nàng, nhưng ngươi vẫn còn cố ýkích thích nàng, chọc giận nàng, khiến nàng không chú ý tất cả mà giết chếtngươi. Ngươi đã sớm coi tốt lắm, ở trước mặt chủ tử, võ công Hoa Dung Dung caohơn nữa, cũng không thể làm được gì, điều này cũng để cho ngươi được như nguyệnrồi, một cái kế mượn đao giết người thật cao minh.” Hắn cắn răng nghiến lợinói, “Đáng thương Hoa Dung Dung đi theo bên cạnh chủ tử mấy năm, luôn luôntrung thành cẩn thận, quay đầu lại, lại bị vài ba lời của ngươi khiến cho hậuquả là xác cũng không còn, ngươi thật ác độc.”

Bên tai truyền đến tiếng hút không khí của Xuân Hồng lần nữa,Sở Liên Nhi ngắm nàng một cái, Xuân Hồng liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt hoảngsợ.

Sở Liên Nhi nhún nhún, không để ý tới nàng, hào phóng thừanhận với Lăng Bân, “Vậy còn ngươi, ngươi không có hoàn thành trách nhiệm bảo vệta mà Đông Ly Thuần giao cho mới bị phạt phải không? Còn có, ngươi biết rất rõràng Hoa Dung Dung ghét ta, vẫn còn để cho nàng đến gần ta, ngươi cũng không phảilà muốn mượn tay của nàng giết ta sao? Nói cho cùng, ngươi mới là mượn đao giếtngười cao minh.” Lăng Bân đỏ bừng mặt.

Sở Liên Nhi nói tiếp: “Ngươi cũng thấy đấy, Hoa Dung Dungtát ta một cái, liền bị Đông Ly Thuần cácg chức, nếu như nàng thật giết ta, kếtquả của nàng, lại là dạng gì đây?”

Lăng Bân nắm chặc quả đấm, không tiếng động khép hờ mắt.

Sở Liên Nhi tiếp tục đâm kích hắn: “Nói cho cùng, ngươi cũnglà người lòng dạ độc ác. Vì đối phó ta, cư nhiên nhẫn tâm bỏ qua tánh mạng đồngliêu. Nếu như ta thật sự bị nàng giết chết, Hoa Dung Dung có hậu quả thê thảm,vậy còn ngươi? Ngươi bị phái tới bảo vệ ta, cũng ở dưới mí mắt của ngươi để ngườiđược như ý, không biết Đông Ly Thuần sẽ xử phạt ngươi như thế nào.”

Lăng Bân hít vào một hơi, không thể tin nhìn chằm chằm nàng.

Sở Liên Nhi lại nói: “Hiện tại kết quả của Thành Kiều như thếnào? Chỉ vì không có trông ta tốt, khiến cho Đông Ly Thuần phạt hắn sung quân ởNam Lăng, đứa trẻ thật thanh tú, nhỏ như vậy, đã phải đi sung quân, Nam Lăng ănkhông đủ no, mặc không đủ ấm, một đứa trẻ như hắn, không biết phải bị khổ baonhiêu, ai, ta không giết bá nhân, bá nhân lại liên lụy vì ta.” Nàng thở dài mộttiếng lần nữa, vẻ mặt áy náy.

Lăng Bân tức giận bóp tay vang khanh khách, Sở Liên Nhi đứngdậy, bộ dáng cười duyên, dưới ánh mặt trời, mắt nàng chớp động như trân châu,nhưng thanh âm lại lạnh như băng vô tình: “Lăng Bân, con người của ta, luônluôn lấy thái độ người không đụng ta, ta không phạm người. Nhưng người phạm ta,ta tuyệt đối sẽ bội thường lại hắn gấp bội. Cho nên, ngươi nhớ, chỉ cần có ngườiuy hiếp tánh mạng của ta, ta nhất định sẽ không chậm trễ chút nào dọn dẹp hắn.”

Nàng dừng một chút, lại nói: “Ta biết ngươi trung thành cẩncẩn đối với Đông Ly Thuần, luôn cho là ta muốn hại hắn, nhưng, ta là nữ nhân yếuđuối, không nơi nương tựa, ta dĩ nhiên cũng hi vọng hắn có thể cho ta một địaphương che gió che mưa. Nếu như hắn thật rất tốt với ta, ta cũng sẽ thu hồimóng vuốt sắc bén đối đãi thật tốt, nhưng nếu là. . . .” Nàng nhìn hắn, cố ýkéo dài thanh âm.

Lăng Bân cả giận nói: “Chủ tử đối với ngươi tốt như vậy,ngươi còn cảm giác không ra sao? Ngươi nữ nhân tham lam này, đừng được voi đòitiên.”

Sở Liên Nhi cười, vỗ tay: “Cũng bởi vì hắn rất tốt với ta,cho nên ta mới không đành lòng hạ độc thủ, nếu không, ngươi cho rằng tại sao tamuốn nhảy vào trong hồ tắm? Ta cũng không biết bơi, hừ!” Nàng cau lỗ mũi.

Nàng cũng không phải ngu ngốc, ao nước kia trong trẻo có thểnhìn thấy tảng đá trong đáy ao, mặc dù nàng học vật lý không giỏi, nhưng vẫn biết,nguyên lý chiết xạ ánh sáng, ao kia sâu cỡ hai người, đủ để chết đuối nàng. Hơnnữa, khi đó toàn thân nàng vô lực. Nhảy xuống, không qua ba phút, tuyệt đối chếtlềnh bà lềnh bềnh.

Bất quá, nàng cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc Đông Ly Thuần sẽđến cứu nàng.

Bởi vì, nếu như Đông Ly Thuần thật muốn giết nàng hoặc làhành hạ nàng, quả quyết sẽ không để cho người mang nàng tới hậu viện. Hậu việnlà địa phương nào? Những người nhà giàu cổ đại, đều ở tại hậu viện, huống chi,Đông Ly Thuần nam nhân thích sạch sẽ đó, cho dù muốn giết người, cũng sẽ khôngmang người đến hậu viện giết. Cho nên, nàng kết luận, Đông Ly Thuần cũng khôngmuốn giết nàng.

Hơn nữa nàng cực kỳ chật vật, toàn thân bẩn thỉu, đầu tóchôi hám, quần áo xốc xếch, nàng là người kiêu ngạo, mới không muốn để mặt mũinày đi gặp hắn, huống chi, nàng không biết nên đối mặt hắn như thế nào, chonên, nàng một mặt làm đà điểu, một mặt lại đang đánh cuộc Đông Ly Thuần sẽkhông thấy chết mà không cứu.

Nhưng nàng làm sao nghĩ đến, trong tay nàng còn nắm một viênthuốc độc, ý định nho nhỏ của nàng cũng bị bại lộ, thật là người định không bằngtrời định.

Lăng Bân hồ nghi nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh: “Mặc ngươinhanh mồm nhanh miệng, cũng không cải biến được sự thật Hoa Dung Dung bởi vìngươi mà chết.”

Sở Liên Nhi khẽ cười một tiếng, thanh âm chát chúa như trânchâu rơi vào khay ngọc, trong trẻo mà thanh thoát.

“Lăng Bân a, ngươi thật không hiểu tâm tư của nữ nhân. HoaDung Dung và ta không thù không oán, vì sao nàng phải chạy tới sẵng giọng vớita? Còn không phải là ghen ghét ta đoạt nam nhân nàng yêu mến. Ý định muốn đưata vào chỗ chết của nàng, chỉ có thân là nữ nhân như ta mới có thể cảm giác ra.Nếu như nàng không chết, như vậy, về sau sẽ đến phiên ta chết.” Nàng nhìn hắn,nói từng chữ từng câu: “Ta nói rồi, bất kể là ai, chỉ cần là người uy hiếp tínhmạng của ta, ta cũng sẽ không chút nào nương tay xử lý hắn.”

Lăng Bân hít vào một hơi, “Ngươi là nữ nhân ác độc.”

“Đúng, ta chính là ác độc. Cho nên ngươi đừng trở lại chọcta, coi chừng chết thế nào cũng không biết.” Nàng liếc xéo hắn một cái.

Mặt trời đã ngã về tây, nhưng vẫn nóng khiến da thịt đau nhức,nàng thấy Lăng Bân vẫn quỳ thẳng trên đá, trước kia nàng đã từng quỳ gạch, biếtrõ loại trừng phạt nhìn như ôn nhu này lại rất lợi hại, thấy thân hình hắn lảođảo muốn ngã lại vẫn cố gắng chống đỡ, nàng lại có chút không đành lòng, vì vậynói: “Quỳ lâu như vậy, cũng coi là trừng phạt, ngươi đứng lên đi.”

Lăng Bân không để ý tới nàng.

Sở Liên Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Thôi, ngươi muốn quỳ cứtiếp tục quỳ đi. Bất quá, ngàn vạn đừng quỳ hỏng, Đông Ly Thuần còn cần ngươi đấy.Mặc dù ta cũng chán ghét ngươi, bất quá, nhìn ở phân thượng ngươi mạnh khoẻ cóthể làm việc, ta liền tạm thời tha cho ngươi một cái mạng. “Nàng nhìn Xuân Hồngmột cái, Xuân Hồng vội vàng lui về phía sau một bước, ánh mắt mang theo xa cáchvà sợ hãi. Sở Liên Nhi cười khẽ, nàng thật đáng sợ như vậy sao? Thiệt là. Nàngcũng không để ý tới nàng, trực tiếp đi ra ngoài.

Xuân Hồng chần chờ một hồi lâu, vẫn đi theo.

Lăng Bân nhìn bóng lưng Sở Liên Nhi, ánh mắt phức tạp.

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Trở lại gian phòng, Sở Liên Nhi tự giam mình ở trong phòng,đôi mày thanh tú nhẹ chau lại, trong lòng hận nghiến răng, Đông Ly Thuần này thậtđúng là không thể khinh thường .

Nhất cử nhất động của nàng, mờ ám sau lưng hắn cũng bị hắnnhìn ở trong mắt. Đáng chết, sao nàng càng ngày càng có loại cảm giác Tôn NgộKhông trốn không khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai?

Chuyện nàng chuẩn bị hạ độc hắn, hắn cũng biết rõ ràng,nhưng tại sao hắn không vạch trần nàng hoặc là không xa cách nàng đây?

Hắn là hoàng tử, ở trong đấu tranh của cung đình chính trị,trên tay đã sớm dính đầy máu tanh, đối đãi một người muốn độc chết mình, hắn chắcchắn sẽ không nhân từ nương tay. Tựa như ngày đó nhìn thấy mấy thích khách kia ởbên ngoài phủ, bị đánh gãy gân chân, bộ dáng thoi thóp một hơi, đây mới là lãnhkhốc cùng vô tình đặc biệt của một người thân là đế vương.

Nhưng, hắn rõ ràng biết nàng muốn độc chết hắn, tại sao bấtđộng thanh sắc, còn giả vờ không biết đây? Hơn nữa còn đối tốt với nàng như vậy,còn để cho nàng ngủ ở phòng của hắn.

Hắn lại vì Thành Kiều không có trông tốt nàng mà phạt hắn ởNam Lăng sung quân, Hoa Dung Dung muốn giết nàng, hắn không chút do dự hạ lệnhlóc thịt nàng, ngay cả Lăng Bân đi theo bên cạnh hắn nhiều năm cũng không thểmay mắn thoát khỏi. Từ tình cảm nói, một người đàn ông làm đến loại trình độnày, phải là biểu hiện yêu nàng.

Nhưng, từ trên lý trí nói, nàng lại không tin tưởng, Đông LyThuần sẽ yêu nàng.

Nam nhân thích sạch sẽ như vậy, biết rõ nàng không phải là xửnữ, biết rõ nàng từng là hoàng tẩu của hắn, biết rõ nàng không phải là nữ nhântốt, hơn nữa nàng cũng biết, nàng trước kia, còn từng đưa hắn vào chỗ chết mấylần.

Trải qua tính tình có thù oán phải trả của Đông Ly Thuần,sao còn có thể yêu nàng đây?

Nhưng, hắn đối tốt với mình, lại giải thích thế nào đây?

Hắn đối tốt với nàng, nàng không thể không nhìn ở trong mắt,cũng có cảm động không nói ra được. Nhưng, đáy lòng nàng vẫn sợ, sợ sau lưng tìnhyêu này, còn có âm mưu lớn.

Sẽ là âm mưu gù đây? Sở Liên Nhi nghĩ đến nát óc cũng nghĩkhông ra.

Tối nay, Đông Ly Thuần trở về rất khuya, Sở Liên Nhi đã ngủrồi, hắn cũng còn chưa trở lại. Ở trên giường ngủ không yên lăn qua lộn lại,ban ngày giao hoan mây mưa kịch liệt với hắn, lại chiếu lên trong đầu như một bộđiện ảnh, nướng đến toàn thân nàng nóng hừng hực.

Mặc dù giường đã đổi lại chăn mền và đệm mới, nhưng, cảnh tượngquen thuộc, hơi thở quen thuộc, còn hình ảnh cuối cùng kia cứ thoáng qua đầu khônglái đi được. Trên gối đầu còn dây dưa giữ lại mùi thơm cỏ xanh đặc biệt đó, vọtvào trong mũi nàng, nàng cảm giác trong cơ thể có nai con đang đụng, đáng chết,nàng lại đang nhớ hắn.

Che mặt, toàn thân nóng rát, sao khí trời nóng như vậy a, mớitháng sáu mà.

Ngồi dậy, cởi quần áo trong trên người xuống, lộ ra áo lótbông vải thêu hoa màu hồng và quần lụa trắng mỏng.

Đáng chết, cổ đại này không có quần lót, hạ thân lành lạnh,tám mặt sinh gió, đều đã lâu như vậy, nàng đã quen cuộc sống chỉ mặc quần dài,nếu không, nàng thật muốn cởi cả quần dài ra.

Bên ngoài ánh trăng dày đặc, một mảnh màu bạc trút xuống,vung cả vùng đất, khiến phòng ốc thêm sáng bạc.

Nhìn trăng tròn đã bay lên ngọn cây, nàng biết, đêm, rấtsâu.

Nằm ở trên giường lần nữa, nàng nhắm mắt lại, đếm một condê, hai con dê. . .

Bỗng dưng, cửa bị nhẹ nhàng mở ra, ban đêm hoàn toàn yêntĩnh, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai rõ ràng, Sở Liên Nhi mở mắt ra,nhìn về phía bên ngoài.

Gian phòng của Đông Ly Thuần rộng mở, nhưng, giường và cửa lạicách vài tấm bình phong, bình phong đẹp tinh xảo cách ra khỏi mấy khu vực, nàngchỉ có thể từ bình phong nhìn người tới.

Tiếng bước chân vô cùng nhẹ, nếu như không dựng thẳng tai lắngnghe, căn bản không cảm giác được, nàng còn cảm giác đối phương đi vô cùng chậm,tựa như làm trộm, như cố ý thả chậm thanh âm.

Tâm lập tức nâng lên cổ họng, Sở Liên Nhi nắm chặt chăn,thích khách?

Lúc này nàng mới nhớ tới, đây là phòng Đông Ly Thuần, sẽkhông phải là kẻ thù của hắn phái thích khách tới ám sát hắn, nếu như nàng nhậnlấy cái chết thay hắn, nàng chẳng phải oan uổng?

Sở Liên Nhi cảm giác sau lưng bình phong, xuất hiện một đạobóng người, thật cao gầy teo, bước rất chậm, nàng lại khẳng định người đi vàolà thích khách. Đầu nàng thay đổi thật nhanh, người làm thích khách võ côngcũng rất cao, hiện tại nàng gào thét đã không kịp. Cho nên, nàng chỉ có thể tựcứu.