Bảy giờ, Diệp Gia Diễn và Giang Ly Ly cuối cùng cũng xem xong hợp đồng.
Đi ra khỏi khách sạn, Giang Ly Ly cảm giác được cái lạnh thấu xương vì hôm nay có tuyết rơi.
Cô rất thích tuyết rơi, hưng phấn chạy đến dưới đèn đường, vươn tay, định tiếp những bông tuyết bay lả tả.
Nhưng mà, có một số việc nhất định là phí công vô ích.
Bông tuyết phủ đầy trên tay cô, những trong chớp mắt lại hóa thành hư không.
Cô nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, có chút mất mát, nhưng vẫn là cố chấp đưa tay ra hứng.
Diệp Gia Diễn đi theo Giang Ly Ly, đứng ở sau lưng nhìn cô.
Hai người cũng không chú ý, từ đằng kia một chiếc xe thương vụ đang chạy về phía bọn họ.
Là xe công ty.
Ngồi trên xe Trang Nhã Nghiên, còn có Chu Dương Thanh.
Chu Dương Thanh ánh mắt sắc bén, lập tức chú ý tới Giang Ly Ly, trêu chọc nói: "Phu nhân cũng tới, chẳng lẽ là không yên lòng về Diệp tổng?"
Trang Nhã Nghiên ngồi ở hàng sau, nghe vậy phút chốc ngẩng đầu lên, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt.
Đúng là Giang Ly Ly.
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, một giây sau, trong lòng ngọn lửa bùng lên, ghen ghét dữ dội!
Diệp Gia Diễn không nói cho bọn họ biết, Giang Ly Ly cũng tới!
Giờ phút này, Giang Ly Ly đứng tại dưới đèn đường, ngửa đầu, nhìn xem bông tuyết bay xuống, góc nghiêng đẹp đến lạ thường khiến cho người ta muốn ngắm mãi.
Cô đưa tay, đại khái là muốn bắt lấy bông tuyết, tư thế này của cô để lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
A, làm ra vẻ!
Thế nhưng là, nam nhân đều dính chiêu này, Diệp Gia Diễn cũng không ngoại lệ.
Giang Ly Ly nhìn tuyết, Diệp Gia Diễn nhìn cô, bọn hắn một trước một sau đứng ở đằng kia, giống như một cặp trời sinh.
Trang Nhã Nghiên tự xưng là mình ưu tú, cho rằng người khác luôn ghen tị với cô ta.
Nhưng là, giờ khắc này, cô ta thừa nhận, cô ta ghen ghét với Giang Ly Ly!
Lúc này, Chu Dương Thanh lên tiếng: "Phu nhân đứng ở đằng kia tựa như một bức họa, thật đẹp a!"
Lòng đố kị không đốt rụi lý trí Trang Nhã Nghiên, cô ta biết, loại thời điểm này, cô ta nhất định phải đáp lại như thế nào.
"Đúng vậy a, cô ấy là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp."
Giọng nói Trang Nhã Nghiên như thường, không có ai biết, trên mặt cô ta không có một chút biểu cảm nào, như một lớp băng.
Lời cô ta nói, cũng không phải lời nói trái lương tâm.
Cô ta thực tình cảm thấy Giang Ly Ly rất đẹp.
Đẹp đến mức khiến cho cô ta muốn hủy dung của Giang Ly Ly.
Chỉ chốc lát, xe dừng ở trước mặt Giang Ly Ly, cửa xe tự động mở ra.
Giang Ly Ly thình lình trông thấy Chu Dương Thanh cùng Trang Nhã Nghiên.
Cô có hơi, trong lòng thoáng qua một chút khác thường, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, hướng về phía hai người trong xe gật gật đầu, lên xe ngồi vào chỗ trống ở hàng thứ hai.
Diệp Gia Diễn sau đó lên xe, ngồi xuống bên người Giang Ly Ly.
Giang Ly Ly có chút ngoài ý muốn.
Diệp Gia Diễn không ngồi cùng một chỗ với Trang Nhã Nghiên?
Ách, hẳn là nhiều người như vậy, bọn hắn không dám quá trắng trợn đi.
Trở lại khách sạn, Trang Nhã Nghiên nói: "Muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có một trận chiến ác liệt nữa."
Giang Ly Ly đột nhiên muốn gây chuyện, nhìn Diệp Gia Diễn nói: "Tôi không muốn ăn cơm Tây."
Trang Nhã Nghiên đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ly Ly, khách sạn chỉ có một tiệm cơm Tây." Ngữ khí giống như dỗ dành đứa trẻ đang cố tình gây sự.
"Phải không?" Giang Ly Ly không để ý nhiều tới Trang Nhã Nghiên, nhìn chằm chằm Diệp Gia Diễn, "Vậy làm sao bây giờ?"
Cô chính là muốn cho Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên ngột ngạt, dù sao bọn hắn không thể bắt cô làm theo ý!
Diệp Gia Diễn giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút, nói: "Tôi dẫn cô đi ăn chỗ khác."
Không chỉ là Giang Ly Ly, Trang Nhã Nghiên cũng giật mình.
Trang Nhã Nghiên không thể tin được, Diệp Gia Diễn chiều theo yêu cầu của Giang Ly Ly.
Lần đầu tiên cô ta trông thấy Diệp Gia Diễn như thế này.
Chu Dương Thanh thấy thế, "Hắc hắc" Cười cười, tới kéo Trang Nhã Nghiên: "Trang thư ký, chúng ta đừng làm kỳ đà cản mũi."
Diệp Gia Diễn cầm lấy chìa khóa xe, nhìn Giang Ly Ly: "Muốn ăn cái gì?"
“. . . . . ." Giang Ly Ly còn chưa kịp phản ứng, dứt khoát đem sự tình làm đến ngọn nguồn, lắc đầu nói, "Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là tôi không muốn ăn cơm Tây ở khách sạn!"
Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày lại, Giang Ly Ly trong lòng cả kinh, cho là hắn phát hoả, không nghĩ tới hắn không nói gì, chỉ là để cô lên xe.
Trên con đường đầy tuyết, chiếc xe chỉ có thể đi từ từ, Diệp Gia Diễn lái xe tầm hai mươi phút là đến nơi.
Giang Ly Ly xuống xe xem xét, là một nhà hàng Trung Quốc trang trí kiểu cách rất cách điệu, giống như là nơi mà Diệp Gia Diễn sẽ ghé vào.
Sự thật chứng minh, khẩu vị của Diệp Gia Diễn không hề tốt.
Đầu bếp kiêm chủ nhà hàng là người trẻ tuổi, từng là quán quân cuộc thi nghệ thuật ẩm thực trong nước, làm thức ăn không chỉ có mỹ vị, trang trí cũng rất đẹp mắt, giống như là dùng đồ ăn vẽ trên đĩa sứ, cho thị giác cùng vị giác của thực khách hưởng thụ cực hạn.
Giang Ly Ly chậm rãi ăn, lề mà lề mề đến hơn chín giờ mới nói ăn no rồi.
Diệp Gia Diễn vén màn lên, hai người đi ra khỏi phòng ăn.
Bên ngoài tuyết đã tích thành một tầng thật dày, ven đường hoa cỏ cây cối bị tuyết phủ một màu trắng xoá.
Thế giới xung quanh được bao bọc một màu trắng buốt, ở trong mắt Giang Ly Ly có một loại mỹ cảm đặc biệt, cô không tự giác mà dừng bước lại, nhìn bông tuyết đang không ngừng bay xuống.
Diệp Gia Diễn đột nhiên nói: "Khách sạn ngay ở phía trước, đi bộ trở về?"
Giang Ly Ly đôi mắt sáng lên, gật gật đầu: "Được."
Hai người từ vùng ven sông đi đến đại lộ.
Bởi vì tuyết rơi, chỉ có vài người.
Giang Ly Ly ngửa mặt lên, tùy ý để bông tuyết rơi vào trên mặt, hơi lạnh tan ra, một giây sau, gió bấc gào thét lên thổi qua, mặt bị thổi đến đau nhức.
Cô không có chút nào để ý, như một đứa trẻ nhảy nhót trên mặt đất đầy tuyết chạy về phía trước.
Diệp Gia Diễn hai tay bỏ ở trong túi áo khoác, nhìn bóng lưng Giang Ly Ly, có một thứ gì đó tạm thời bị hắn quên hết đi.
Thời điểm sắp đến khách sạn, bước chân Giang Ly Ly hơi lớn một chút, kết quả dưới chân lảo đảo một cái, "Oa" Kêu lên một tiếng sợ hãi.
Diệp Gia Diễn phản ứng rất nhanh, bước một bước xa đi tới, đỡ lấy Giang Ly Ly, cô mới không ngã ở trên mặt tuyết.
Giang Ly Ly có chút lúng túng dùng mu bàn tay xoa xoa chóp mũi, nói: "Cảm ơn." Dừng một chút, lại hỏi, "Đêm nay anh không đi làm việc sao?"
"Không có." Diệp Gia Diễn hỏi, "Làm sao?"
Cũng không như thế nào.
Giang Ly Ly chính là muốn hỏi, chuyện một phòng kia giải quyết như thế nào?
Chu Dương Thanh cùng Trang Nhã Nghiên cũng tới, cô cùng Diệp Gia Diễn không thể ở hai phòng, nếu không sẽ rất kỳ quái.
Như vậy, vấn đề này ——
Nếu như chỉ có một phòng, bọn hắn ai sẽ là người ngủ ghế sô pha?
Chịu đựng đến trước khi ngủ, Giang Ly Ly rốt cục cũng chịu không nổi mà hỏi Diệp Gia Diễn.
Diệp Gia Diễn nhíu mày: "Tại sao muốn ngủ ở ghế sô pha?"
Giang Ly Ly cũng không nhăn nhó, nói: "Tôi không quen ngủ cùng giường với người khác!"
"Không quen cũng phải quen." Diệp Gia Diễn nói, "Ở đây chỉ có một cái giường."
". . . . . ."
Giang Ly Ly muốn tiến vào trong đầu Diệp Gia Diễn để thấy được hắn đang suy nghĩ gì.
Hắn ở nhà cùng với cô thì chia phòng ngủ, không phải là vì chung tình với Trang Nhã Nghiên sao?
Ra bên ngoài, hắn muốn ngủ cùng giường với cô, rốt cuộc là có ý gì?
Diệp Gia Diễn ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Ly Ly: "Chẳng lẽ cô sợ tôi sẽ làm gì cô?"
". . . . . ."
Giang Ly Ly nghe vậy, lại nghĩ tới điệu cười của Lâm Trán Nhan, theo bản năng bảo vệ mình, hai giây sau phản ứng được có chút không thích hợp, lúng túng thả tay xuống, không nói lời nào.
"Yên tâm.” Diệp Gia Diễn ánh mắt dừng trên người của Giang Ly Ly quét một vòng, ngạo mạn mà tỏ vẻ, "Tôi đối với cô không hứng thú."
Giang Ly Ly biết Diệp Gia Diễn đối với cô không hứng thú, nhưng chỉ cần Diệp Gia Diễn không làm rõ, cô liền không đến mức khó xử.
Tình huống hôm nay, hắn rốt cục không để ý tới cô, đem lời trong lòng nói ra.
Trong mắt hắn, cô bị khinh thường dễ dàng như vậy sao?
Giang Ly Ly hất cằm lên, ăn miếng trả miếng nói: "Vừa vặn, tôi đối với anh cũng không hứng thú!"
"Có đúng không?" Diệp Gia Diễn híp mắt, "Vậy ngủ cùng tôi, chứng minh cho tôi xem."
". . . . . ."
Đây là loại mạch não thần tiên nào vậy?
Lời nói này của Diệp Gia Diễn, hắn có phải là người không a?
Diệp Gia Diễn cũng mặc kệ Giang Ly Ly phản ứng gì, một tư thái của người chiến thắng, nhàn nhạt yên lặng nằm dài trên giường.
Giang Ly Ly trong cơn tức giận, cũng không quản được nhiều như vậy, vén chăn lên nằm một bên khác, đưa lưng về phía Diệp Gia Diễn.
Lúc đầu, nội tâm của cô đối với chuyện sắp xảy ra buổi tối đó, tràn đầy sự không chắc chắn và có chút khẩn trương.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có tức giận.
Sắp làm tức chết!
Buổi sáng thức dậy sớm, buổi chiều lại không ngủ, Giang Ly Ly thở phì phò ngủ thiếp đi, không bao lâu, truyền đến bên tai Diệp Gia Diễn tiếng hít thở đều đều.
Cô dùng hành động chứng minh cô đối với Diệp Gia Diễn xác thực không có một chút hứng thú.
Cái này rõ ràng là kết quả Diệp Gia Diễn mong muốn, nhưng không biết vì cái gì, hắn không hiểu vì sao lại có chút khó chịu.
Có lẽ là bởi vì Giang Ly Ly ngủ ngon như vậy, hắn lại ngủ không được.
Trằn trọc đến hơn mười một giờ, ý thức Diệp Gia Diễn rốt cục mơ hồ, mắt thấy liền muốn ngủ thiếp đi, hắn đột nhiên cảm giác được chăn mền trên người giật giật, ngay sau đó, phần bụng bị đá một cước.
Thật vất vả mới ngủ được, lại bị một cước đá làm cho tỉnh.
Diệp Gia Diễn nổi giận, mở to mắt, phát hiện Giang Ly Ly không biết lúc nào lăn tới, tư thế ngủ phi thường không lễ độ.
Không cần đoán, hắn chịu một cước kia là kiệt tác của cô.
Cô có phải là nghĩ thừa dịp lúc ngủ trả thù hắn?
Diệp Gia Diễn đẩy Giang Ly Ly sang một bên, trằn trọc hơn một giờ mới ngủ được, cũng không lâu lắm, lại bị đạp cho tỉnh.
Hắn cảm giác được lạnh, vô ý thức sờ lên chăn mền trên người, chỉ sờ đến một cái góc chăn, vừa mở mắt nhìn —— Chăn mền đều đã bị Giang Ly Ly kéo đi.
Hắn kéo chăn mền trở về, không nghĩ tới Giang Ly Ly cũng đi theo.
Trọng điểm là, động tĩnh lớn như vậy, cô vẫn là ngủ rất say, một chút dấu hiệu tỉnh lại đều không có.
A, đối với hắn cứ như vậy yên tâm?
Diệp Gia Diễn khẽ cắn môi, đem chăn mền từ dưới thân Giang Ly Ly rút ra, thật vất vả có thể một lần nữa nằm xuống, Giang Ly Ly đột nhiên hướng đến người hắn dựa gần vào.
Một cỗ hương thơm nhàn nhạt không hề có điềm báo trước tiến vào hơi thở của hắn.
Hắn ghé mắt, trông thấy Giang Ly Ly đang ngủ say, không có chút nào phòng bị. . . . . .
Hô hấp của hắn lập tức loạn tiết tấu.
Hắn đối Giang Ly Ly không hứng thú, nhưng cái này…
Diệp Gia Diễn mặt lạnh, muốn đẩy Giang Ly Ly ra xa một chút, còn chưa kịp động thủ, Giang Ly Ly trước hắn một bước, giơ tay lên, "Ba" một bàn tay đánh vào trên mặt hắn.
. . . . . ."
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Diệp Gia Diễn bị tát.