Ngày thứ hai, Giang Ly Ly đã tỉnh từ sáng sớm, vào phòng quần áo, nghĩ xem hôm nay mặc gì đi làm.
Cô và Lâm Trán Nhan đi dạo phố mua không ít quần áo công sở, nhưng đều quá trang trọng, không thích hợp để mặc trong hôm nay.
Cuối cùng, cô lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc váy màu xanh lam trong tủ quần áo.
Quần áo cũng không quá mức sang trọng, rất phù hợp với luật sư thực tập như cô!
Bảy giờ rưỡi, Diệp Gia Diễn khoác áo khoác trên tay, như thường ngày từ gian phòng đi ra, xuống lầu dưới.
Giang Ly Ly đã ngồi tại phòng ăn.
Kết hôn một năm, Diệp Gia Diễn đã quá quen với việc nhìn thấy Giang Ly Ly buổi sáng, nhưng hôm nay Giang Ly Ly khác với thường ngày lắm.
Hôm nay cô mặc một áo sơ mi tơ tằm cùng váy rời, lộ ra phần cổ ưu mỹ và đường cong cùng một đoạn bắp chân xinh đẹp, ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, khí chất xuất chúng. Nhìn kỹ, cô ấy rất bình tĩnh và thoải mái, như thể tràn đầy tự tin về việc phải làm tiếp theo.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Ly Ly làm cho người khác có ấn tượng ngoan ngoãn, đây là lần thứ nhất Diệp Gia Diễn thấy được ở trên người cô có được sự tự tin.
Diệp Gia Diễn đi qua, kéo ghế ngồi xuống, dừng một chút, hỏi: "Cô đi đến luật sở như thế nào?"
Trong nhà còn có một chiếc xe, Giang Ly Ly đại khái có thể lái xe đi, nhưng chiếc xe kia quá chói mắt, cô không muốn gây chú ý với đồng nghiệp ở công sở.
Diệp Gia Diễn vừa nhìn liền biết Giang Ly Ly không có cách, nhàn nhạt nói: "Cô có thể cùng đi xe với tôi."
Nói đến, đi cùng Diệp Gia Diễn là lựa chọn tốt nhất!
Giang Ly Ly gật đầu: "Công ty tôi ngay tại. . . . . ."
"Tôi biết." Diệp Gia Diễn tựa như không muốn nghe tiếng nói Giang Ly Ly, đánh gãy lời nói của cô.
"À?" Giang Ly Ly giật mình, "Làm sao anh biết?"
Diệp Gia Diễn không đáp, quay lại nhìn Giang Ly Ly: "Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Tôi chỉ là hiếu kì. . . . . ."
Giang Ly Ly lầu bầu một tiếng, lập tức cúi đầu ăn điểm tâm.
Tám giờ đúng, hai người chuẩn bị đi ra ngoài.
Giang Ly Ly mặc áo khoác vào, đổi một đôi giày cao gót, dáng người mảnh mai thẳng tắp, đứng cùng Diệp Gia Diễn, y hệt một đôi tình nhân.
Tài xế thấy cách ăn mặc này của Giang Ly Ly, hoàn toàn không che giấu được sự kinh ngạc, hỏi: "Diệp tổng, phu nhân muốn cùng ngài đến công ty sao?"
Diệp Gia Diễn nói: "Đưa cô ấy đến cao ốc Quốc Kim."
Là đi cao ốc Quốc Kim a.
Tài xế không dám hỏi Giang Ly Ly đi làm cái gì, liền khởi động xe.
Giang Ly Ly nhìn xem phong cảnh xa dần ngoài cửa sổ xe, nội tâm có một chút yên tĩnh vui sướng.
Cô đang trên đường đi làm, cách giấc mơ không còn xa nữa!
"Dây an toàn."
Ba chữ không có chút nào nhiệt độ, ngang ngược đánh gãy suy nghĩ Giang Ly Ly.
Lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Gia Diễn, "Cùm cụp" Một tiếng đeo lên giây nịt an toàn.
Diệp Gia Diễn thanh âm lạnh lẽo: "Bây giờ cô thay đổi chủ ý còn kịp."
. . . . . ."
Thay đổi chủ ý? Là để cô không nên đi thực tập sao?
A, Diệp Gia Diễn rốt cục bắt đầu khẩn trương sao? Cô muốn trở thành một luật sư, đã để hắn bắt đầu cảm thấy bất an sao?
"Tôi thừa nhận tôi có chút khẩn trương." Giang Ly Ly nghiêng đầu, nhìn xem Diệp Gia Diễn,"Nhưng khẩn trương không có nghĩa là tôi muốn lùi bước."
. . . . . ."
"Không tin, chúng ta cứ thử xem!" Giang Ly Ly nói với Diệp Gia Diễn một cách đầy kiên quyết: "Tôi nhất định sẽ kiên trì!"
Diệp Gia Diễn ngoắc ngoắc khóe môi: "Rất tốt.
. . . . . ."
Giang Ly Ly cũng không rõ là châm chọc.
Diệp Gia Diễn cũng không nói thêm cái gì, mở máy tính xử lý công việc.
Hơn bốn mươi phút sau, xe dừng ở ven đường, tài xế nhắc nhở: "Phu nhân, qua bên kia đường cái chính là cao ốc Quốc Kim."
"Được, cảm ơn." Giang Ly Ly nghĩ, vẫn là cùng Diệp Gia Diễn nói, "Tôi đi đây."
Diệp Gia Diễn qua loa “Ừ” một tiếng, ánh mắt thậm chí không nhìn Giang Ly Ly một cái.
Giang Ly Ly cũng không để ý, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Thẳng đến lúc cửa xe đóng lại, Diệp Gia Diễn mới ngước mắt nhìn ra ngoài, trông thấy Giang Ly Ly đang băng qua đường cái đi về phía trước.
Nhiều nhân viên văn phòng xuất hiện từ lối vào tàu điện ngầm, Giang Ly Ly dung nhập vào đám người, lại càng thêm dễ thấy.
Cô xưa nay cho dù đứng chỗ đông người, nhưng vẫn luôn dễ thấy được cô.
Tài xế nhìn thông qua kính chiếu hậu, trông thấy Diệp Gia Diễn đang nhìn bên ngoài, không dám tùy tiện khởi động xe, qua một hồi lâu mới hỏi: "Diệp tổng?"
Diệp Gia Diễn thu tầm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Đến công ty."
Một bên khác, Giang Ly Ly chạy tới dưới lầu cao ốc Quốc Kim.
Trong tòa nhà văn phòng cấp 5A, giờ cao điểm có vô số công nhân áo trắng trên dưới ra vào, đại đường rất trật tự, không có chút nào chen chúc đông đúc.
Giang Ly Ly xếp hàng chờ thang máy, có thể cảm giác được có một số ánh mắt quăng trên người cô.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại.
Mặc dù vậy, vẫn có một người đàn ông mặc âu phục mang giày da chen tới, lên tiếng chào hỏi: "Này, trước kia giống như từng thấy qua cô a?"
Giang Ly Ly theo lễ phép, cười cười, tiếp tục xem điện thoại.
"Cô ở công ty nào a?" Người đàn ông móc ra danh thiếp của mình, "Tôi làm ở công ty đầu tư Thuận An. . . . . ."
Lúc này, cửa thang máy "Đinh" một tiếng, mở ra, Giang Ly Ly tiến vào đi, bấm tầng 23, rốt cục thở dài một hơi.
Bước ra khỏi thang máy là quầy lễ tân của Công ty Luật Hằng Tín, Giang Ly Ly nói rõ ý định của cô, quầy lễ tân kiểm tra tên của cô, dẫn cô đến bộ phận hành chính.
Bộ phận hành chính không nhiều người, cũng còn chưa tới làm việc, nhưng năm nay Hằng tín tuyển mười thực tập luật sư đã toàn bộ đến đông đủ.
Mọi người đều tự tìm chỗ để ngồi, Giang Ly Ly cùng một cô gái và hai chàng trai ngồi cùng một chỗ, đều là sinh viên mới từ học viện luật tốt nghiệp ra, mọi người không ít không nhiều biết nhau một chút.
Giang Ly Ly đối với cô gái ngồi bên cạnh tương đối có hứng thú, tên là Kim Du, thoạt nhìn rất hoạt bát, vui vẻ, nụ cười ấm áp toả nắng khiến người ta buông xuống đề phòng.
"Kim Du?" Một chàng trai cười cười, trêu chọc nói, "Tên riêng của cô có phải gọi là Kim Ngư*?"
*Kim Ngư: Cá vàng
"Làm sao anh biết!" Kim Du cười vui cởi mở, "Bạn học thời đại học đều gọi tôi con cá nhỏ."
Tiếp theo, Kim Du nói cho mọi người, cái tên này của cô ấy là do ba mẹ đặt. Ba mẹ cô ấy nhận biết chữ không nhiều, thời điểm đặt tên cho cô chỉ là đơn thuần cảm thấy "Du" cái chữ này êm tai, hoàn toàn không nghĩ tới danh tự nữ nhi đọc cùng âm với "Cá vàng".
"' Con cá nhỏ " Rất đáng yêu a." Giang Ly Ly cười cười, "Chúng ta có thể gọi cô là con cá nhỏ không?"
Kim Du gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, kỳ thật tôi còn rất thích cái biệt danh này!" Nói xong đột nhiên tiến đến trước mặt Giang Ly Ly, quan sát Giang Ly Ly một phen, cảm thán nói, "Ai, làn da của cô thật hoàn hảo a! Không nhìn thấy lỗ chân lông!"
Giang Ly Ly nói cho Kim Du cô trang điểm, Kim Du đột nhiên tiến đến càng gần, sờ lên áo khoác của cô, tò mò hỏi: "Cái áo khoác này của cô mua ở đâu a? Nhìn đẹp thật mà lại sờ tới sờ lui rất dễ chịu!"
Giang Ly Ly không có nói cho Kim Du lời nói thật, nói: "Mấy năm trước tôi tùy tiện mua, hiện tại đại khái không có, bất quá trên mạng hẳn là có những mẫu tương tự."
Kim Du gật gật đầu, "Tôi lên Taobao tìm thử. Cô có thể giúp tôi tham khảo một chút được không? Tôi cảm giác cô rất biết chọn quần áo!"
Đây là lần thứ nhất Giang Ly Ly được khen ngợi đến mức thoải mái như vậy, giúp Kim Du tham khảo, hai người thuận ý thêm Wechat của nhau.
Chín giờ đúng, ban hành chính đi làm, trong văn phòng mười người thực tập sinh đồng loạt đứng dậy, nghe đồng nghiệp bộ phận hành chính giới thiệu tình huống ở Luật sở.
Tiếp theo, ban hành chính mang theo luật sư thực tập quen thuộc Luật sở.
Dựa theo quy định, Luật sở nhất định là luật sư thực tập được phân phối một luật sư phụ giáo, rất khéo, Kim Du cùng Giang Ly Ly bị cùng một luật sư phụ giáo chọn trúng, hai người cùng đi theo luật sư phụ giáo đến văn phòng đưa tin.
Luật sư phụ giáo họ Dương, là một luật sư gia đình có tiếng trong ngành, am hiểu kiện cáo ly hôn.
Dương luật sư có mấy luật sư trợ lý, nhưng vẫn là bận không qua nổi, do đó đoàn đội tự nhiên rất hoan nghênh Giang Ly Ly cùng Kim Du gia nhập, hơn nữa Giang Ly Ly là mỹ nữ xinh đẹp.
Gặp luật sư phụ giáo, lại cùng đồng nghiệp trong tổ làm quen một chút, Giang Ly Ly cùng Kim Du đi bộ phận hành chính nhận lấy vật dụng làm việc, tiếp theo các cô liền chính thức bắt đầu trở thành luật sư thực tập.
Buổi sáng, hai người không làm gì quan trọng, bất quá là giúp Dương luật sư giao văn kiện, hoặc là giúp đoàn đội luật sư đóng dấu sửa sang một chút văn kiện, chạy một chuyến đến bộ tài vụ cùng bộ phận hành chính.
Thoáng một cái đến mười hai giờ, Dương luật sư từ văn phòng ra, bàn giao đoàn đội luật sư trợ lý nói: "Mọi người cùng đồng nghiệp mới đi ăn một bữa cơm, thuận tiện làm quen một chút khung cảnh chung quanh Luật sở.
Buổi chiều, Dương luật sư cùng hai luật sư ra tòa, Giang Ly Ly cùng Kim Du ở lại Luật sở, vẫn là làm việc giống buổi sáng.
Năm giờ vừa đến, đoàn đội luật sư liền để Giang Ly Ly cùng Kim Du tan tầm.
"Còn mọi người thì sao?" Kim Du hỏi, "Mọi người còn muốn tăng ca sao?"
"Chúng ta a, " Luật sư trợ lý cười khổ một tiếng, "Chúng tôi còn không biết phải làm thêm ban tới khi nào nữa! Các cô thừa dịp hiện tại có thể tan việc đúng giờ, tranh thủ thời gian tan tầm đi."
Kim Du kéo Giang Ly Ly chạy, tại cửa thang máy cùng mấy luật sư thực tập khác chạm mặt, mọi người đang nói về cảm xúc của ngày đầu tiên thực tập. Có người phàn nàn mình vừa vào đoàn đội đang bận vụ án gì đó cũng không biết, nguyên một ngày đều xem văn kiện, làm chút việc bưng trà đổ nước.
"Aiii. . . ."
Kim Du vẻ mặt đồng tình, đi lên muốn cùng những người khác thảo luận, nhưng bị Giang Ly Ly kéo lại, thừa dịp những người khác không chú ý, Giang Ly Ly nhéo nhéo tay cô ấy.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Kim Du ngu ngốc đến mấy đều hiểu, thu hồi lời sắp thốt ra, không phàn nàn cùng với bọn họ
Tiến vào thang máy, Giang Ly Ly phát hiện mình nhận được tin nhắn của Diệp Gia Diễn.
Diệp Gia Diễn rất ít nhắn tin cho cô, cho nên khi thấy hắn nhắn tin tới,tim của cô vậy mà đập thoáng cái không kiểm soát.
Không cần ấn mở khung chat, cô cũng có thể nhìn thấy tin nhắn ——
Hắn hỏi cô tan tầm chưa.
Giang Ly Ly ấn mở khung chat, chậm rãi gõ vào ba chữ: Vừa tan tầm.
Tin nhắn vừa gửi, khung chat phía trên liền biểu hiện "Đối phương đang nhập tin nhắn" .
Mắt Giang Ly Ly liền đều không nỡ nháy một chút, rất nhanh liền nhìn thấy Diệp Gia Diễn nhắn tin mới:
"Đến chỗ buổi sáng, đợi tôi."
Nhịp tim Giang Ly Ly chẳng những không bình tĩnh, ngược lại còn nhảy nhanh hơn, nhắn lại một chữ: “Được”