Tần Uyển cảm thấy ánh mắt Giang Ly Ly có chút quen thuộc.
A, lần trước cô kiên quyết như vậy, là thời điểm chọn ngành cuối năm lớp mười hai.
Lúc ấy, bà cùng Giang Hoài Việt đều đề nghị Giang Ly Ly chọn chuyên ngành nhẹ nhàng một chút, Giang Ly Ly cơ hồ không có thái độ thương lượng, cô một mực muốn làm luật sư, sau đó cô liền thành sinh viên ngành Luật trường Stanford.
Bà năm đó không ngăn được Giang Ly Ly học luật, hôm nay cũng không ngăn được việc cô đi làm.
Bà chỉ muốn biết Giang Ly Ly vì cái gì đột nhiên lại quyết định đi làm.
"Ly Ly…" Tần Uyển ngắm nghía con gái mình, không hề có điềm báo trước, nhẹ nhàng hỏi, "Con cùng Gia Diễn có phải là xảy ra vấn đề gì không?"
Giang Ly Ly trong lòng gõ "Lộp bộp" một tiếng, vô ý thức phủ nhận.
"Không có a! Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."
Giang Ly Ly vẻ mặt hồn nhiên, lắc đầu một cách tự nhiên, mỉm cười, bộ dáng của cô nhìn vào tuyệt đối không biết là đang nói dối, mà ngược lại còn nhìn rất chân thật.
Trên thực tế, giờ khắc này, nội tâm cô như đang gõ trống.
Cô không biết vì sao mẹ lại đột nhiên hỏi như vậy, cô đã cố sức che giấu, chỉ có thể cầu nguyện mẹ sẽ không phát hiện ra điều khả nghi.
Tần Uyển cũng không biết mình vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, bất quá, Giang Ly Ly phủ nhận thì bà cũng yên lòng.
Bà trực tiếp hỏi: "Vậy con làm sao lại đột nhiên muốn đi làm?"
"Mẹ," Giang Ly Ly ngập ngừng nói, "Sau khi kết hôn con ở trong nhà một năm, là vì để chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra trình độ chuyên môn pháp lý. Con đã thông qua kì thi, không đi làm không phải uổng công sao?"
Tần Uyển bị đứa con gái kệch cỡm này nịnh nọt: "Mẹ ban đêm cùng ba ba con thương lượng một chút."
"Con biết mẹ và ba sẽ đáp ứng!" Giang Ly Ly vui mừng kích động bổ nhào vào trong ngực Tần Uyển, "Cảm ơn mẹ!" Cô biết mẹ một phần vì rất thích Diệp Gia Diễn nên mới quyết định tác thành cho hai người. "Đúng rồi, Gia Diễn và con cùng nhau về khi nãy, đang ở dưới lầu."
Sau khi kết hôn, Giang Ly Ly thường xuyên trở về, diệp Gia Diễn cách một thời gian sẽ cùng Giang Ly Ly trở về nhà cùng nhau.
Chỉ là điểm này, Tần Uyển đối với đứa con rể này vẫn là rất hài lòng.
Hai mẹ con kéo tay xuống lầu, Diệp Gia Diễn cùng Giang Hoài Việt ngay tại phòng khách đang uống trà nói chuyện phiếm.
Giang Hoài Việt lúc còn trẻ cũng là nhân vật phong vân, tuổi còn trẻ đã lên làm giáo sư của học viện pháp luật và chính trị ở thành phố S, trong phòng học lúc nào cũng chật ních học sinh.
Lúc kia, Giang Hoài việt ở đâu, chỗ đó chính là tiêu điểm.
Nhưng là hôm nay, Tần Uyển không thể phủ nhận, ánh mắt bà bị hấp dẫn nhiều chính là Diệp Gia Diễn.
Diệp Gia Diễn bề ngoài rất xuất chúng, khí tráng cường đại, mọi cử động lộ ra mê người khí chất cùng phong độ, nam nhân như vậy, Giang Ly Ly thích hắn là điều quá bình thường.
Thấy Tần Uyển xuống lầu, Diệp Gia Diễn đứng lên gọi bà một tiếng: "Mẹ."
Tần Uyển mặt mày hớn hở, ý bảo diệp Gia Diễn ngồi, nói: "Nếu đã tới, hãy ăn cơm chiều rồi hãy về?"
Giang Ly Ly sợ bị lộ tẩy, vừa định cự tuyệt, chỉ nghe thấy Diệp Gia Diễn nói “Vâng” một tiếng, cô đành phải đem những lời đã đến bên cửa miệng nuốt xuống bụng, ném một cái ánh mắt kinh ngạc về phía Diệp Gia Diễn.
Hắn trước kia đến nhà cô, bình thường cũng không ở lại ăn cơm a.
Hắn hôm nay. . . . . . Thật sự có điểm khác thường.
Cô thật sự muốn biết hắn suy nghĩ cái gì!
"Ly Ly."
"Ly Ly?"
Tần Uyển kêu mấy tiếng, không thấy Giang Ly Ly đáp lại, thẳng đến Tần Uyển có chút cất cao giọng, cô mới bỗng nhiên giật mình lấy lại tinh thần.
"Mẹ hỏi cô muốn ăn cái gì." Diệp Gia Diễn lặp lại một lần Tần Uyển, "Để dì làm cho cô."
"Con ăn cái gì cũng được ạ!" Giang Ly Ly hướng về phía Tần Uyển lộ ra một cái gặp may cười, "Con không kén ăn nha!"
Tần Uyển nghĩ nghĩ, nói: "Kia để dì làm cho con món cá hấp con thích ăn nhất."
"Vâng, cám ơn mẹ ~"
Giang Ly Ly cười đến thập phần sáng lạn, nhìn thấy Tần Uyển đi tìm dì, cô thở dài ra một hơi, tiếp theo khẩu khí còn không có đề lên, liền đối đầu ánh mắt Diệp Gia Diễn.
Không biết có phải hay không ảo giác, Diệp Gia Diễn nhìn cô với ánh mắt khiến người ta lưng phát lạnh. . . . . .
Ai, nói trở về, vừa rồi cô thất thần, hắn giống như một chút cũng không ngoài ý muốn, thật giống như. . . . . . Hắn biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Giả thuyết này, so chuyện ma còn kinh khủng hơn!
Một cỗ hàn lưu trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Giang Ly Ly , cô âm thầm rùng mình một cái.
"Ly Ly, đến thư phòng giúp ba đem cờ vây đến." Giang hoài việt đánh gãy suy nghĩ của Giang Ly Ly, "Ba muốn cùng Gia Diễn đánh ván cờ."
Giang Ly Ly nghe lời mà lên lầu đi lấy. Cờ, một bên ở trong lòng nói thầm: Diệp Gia Diễn còn chơi cờ?
. . . . . . Giống như không có cái gì là hắn không làm .
Bất quá, ba của cô chơi cờ vây rất lợi hại, Diệp Gia Diễn không chắc sẽ không có thể thắng được ba của cô!
Mặc dù biết rõ trình độ cờ vây ba ba mình, nhưng Diệp Gia Diễn cũng thần đồng không kém, cho nên Giang Ly Ly cũng không dám đánh cược, tò mò ở một bên xem.
Cô xem ba mình chơi cờ với nhiều người, và đây là lần đầu tiên cô thấy ba mình cau mày khi thi đấu với người khác.
Trước kia, ba của cô đều cười ha hả sau đó liền thắng.
Giang Ly Ly nhìn Diệp Gia Diễn một chút, cô thấy hắn chơi cũng không dễ dàng gì, dùng sức nắm vuốt quân cờ, tất cả lực chú ý đều ở trên ván cờ, so với ký một bản hợp đồng còn nghiêm túc hơn.
Như vậy xem ra, Diệp Gia Diễn cùng ba của cô, xem như kỳ phùng địch thủ?
Diệp Gia Diễn phát giác được Giang Ly Ly đang nhìn hắn, quay đầu, hai người ánh mắt chạm vào nhau.
Ánh mắt của hắn, giống điểm đầy tinh bầu trời đêm, đồng dạng thâm thúy mê người.
Giang Ly Ly nháy mắt mấy cái, nhịp tim bỗng nhiên hụt một nhịp.
Môi của cô hé một chút, dùng khẩu hình miệng với Diệp Gia Diễn nói: "Cố lên!"
". . . . . ."
Diệp Gia Diễn không tự chủ được bỗng nhúc nhích qua một cái, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Giang Hoài Việt đem vợ chồng nhỏ hỗ trợ lẫn nhau đều nhìn ở trong mắt, nặng nề mà "Khục" Một tiếng, nhắc nhở: "Gia Diễn, tới phiên con."
Diệp Gia Diễn vội vàng đem tầm mắt về trên bàn cờ, "Cùm cụp" một tiếng.
Giang Hoài Việt nhìn một chút Diệp Gia Diễn, cười cười, đưa tay hạ cờ.
Diệp Gia Diễn khẽ giật mình, giống như là mê mang hồi lâu người rốt cục lấy lại tinh thần, nói: "Ba ba, người thắng."
Giang Hoài Việt ý vị thâm trường địa nhìn nhìn Giang Ly Ly, "Cám ơn con a, quả nhiên là con gái của ba." Nếu không phải Giang Ly Ly làm quấy nhiễu suy nghĩ của Diệp Gia Diễn, ông sẽ không thắng đến dễ dàng như vậy.
". . . . . ." Giang Ly Ly vẻ mặt không rõ cho nên, "Ba, ba cảm ơn con cái gì a?"
Giang Hoài Việt không nói chuyện, một bộ dáng vẻ cao thâm mạt trắc, cười ha hả đi.
Giang Ly Ly đành phải đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Diệp Gia Diễn.
Diệp Gia Diễn vô ý thức tránh đi ánh mắt Giang Ly Ly, cúi đầu nhìn bàn cờ, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không biết."
"Úc." Giang Ly Ly nói, "Vậy tôi cũng không hiếu kỳ!".