Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Gia Diễn, Giang Ly Ly thuận lợi chạy xe đến cửa hàng đồ ngọt.
Cô biết kỹ thuật dừng xe của mình thế nào, yếu ớt nói: "Diệp Gia Diễn, tôi không biết dừng xe, nếu không phiền. . . . . . Anh làm đi?"
Diệp Gia Diễn vẫn không nhúc nhích: "Tôi dạy cho cô."
Giang Ly Ly thiếu chút nữa cắn lưỡi: "A?" Diệp Gia Diễn hôm nay đối với cô.... có gì đó quá nhiệt tình...đi?
"A cái gì?" Diệp Gia Diễn cao giọng lên, nói, "Nghe tôi chỉ."
". . . . . ."
Giang Ly Ly cảm thấy rằng, cô không tin mình lại có thể tin tưởng Diệp Gia Diễn.
Cuối cùng, nhờ Diệp Gia Diễn chỉ dẫn, cô đã đem xe đỗ vào chỗ đậu.
Sau khi xuống xe, Giang Ly Ly xoay người, nhìn Diệp Gia Diễn lui về sau, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền như hoa: "Tạ ơn Diệp lão sư!"
Diệp Gia Diễn nhíu mày, rõ ràng là ghét bỏ "Diệp lão sư" này hàng đầu.
Bất quá, hắn không thể phủ nhận, Giang Ly Ly cười lên trông rất xinh a. Diệp Gia Diễn bị Giang Ly Ly vui vẻ hấp dẫn lực chú ý, nhất thời không chú ý tới phía sau cô có một chiếc xe đạp đang xiêu xiêu vẹo vẹo phóng tới cô.
"Ai ai, cẩn thận cẩn thận!"
Nam nhân phóng xe đạp hướng về phía Giang Ly Ly hô to.
Giang Ly Ly chưa kịp phản ứng, Diệp Gia Diễn đã một phen kéo cô, cô lảo đảo ngã tiến trong lòng ngực hắn, bị hắn ôm qua một bên.
Khoảng cách quá gần, cô ngửi được trên người hắn một mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, tim lập tức đập rối loạn.
Lúc này, một tiếng vang trầm, xe đạp mất khống chế hung hăng đâm vào trụ đá ven đường, trên xe nam nhân chật vật nhảy xuống, nhưng vẫn là trầy da mắt cá chân.
"Ách, đều tại cô!" Nam nhân hướng về phía Giang Ly Ly gầm thét, "Cô có biết đi đường không?"
Giang Ly Ly vừa muốn xoay người, đã bị Diệp Gia Diễn một phen kéo đến phía sau.
Diệp Gia Diễn bước một bước về phía trước, lạnh lùng nhìn xem nam nhân trẻ tuổi: "Anh biết đi xe đạp sao?"
Giang Ly Ly núp ở phía sau có thể cảm thấy được sát khí đang trào ra của Diệp Gia Diễn, cô thò đầu ra, trông thấy nam tử gây chuyện rõ ràng là bị Diệp Gia Diễn làm cho kinh sợ, không còn dám nhìn chính diện Diệp Gia Diễn, hùng hổ quay đi.
Diệp Gia Diễn không thèm cùng loại người này lãng phí thời gian, đỡ cô qua một bên, níu lại Giang Ly Ly, tay mang theo cô đi vào cửa hàng đồ ngọt.
Hắn chân dài, Giang Ly Ly đi nhanh tốc độ mới có thể đuổi kịp hắn.
Nhưng giờ này khắc này, Giang Ly Ly không chú ý chân dài của hắn, mà là ở trên tay hắn.
Cái đôi tay dài thon, bảo vệ cô, còn đỡ dậy chiếc xe đạp bị ném tại ven đường.
Không biết vì cái gì, Giang Ly Ly đột nhiên cảm thấy được, Diệp Gia Diễn nắm tay cô như vậy, rất có cảm giác an toàn.
Cô biết mình có thể là không thanh tỉnh, nhưng là, cô tham luyến loại cảm giác này, bởi vì nó là Diệp Gia Diễn cho. . . . . .
Liền 3 phút.
3 phút sau, cô thề sẽ tỉnh táo lại.
Tiến vào cửa hàng đồ ngọt, Diệp Gia Diễn mới phát hiện mình nắm Giang Ly Ly, bất động thanh sắc buông cô ra.
Tống Tử Sâm đã sớm tới, đang nghịch điện thoại, trông thấy, Diệp Gia Diễn cùng Giang Ly Ly tới, rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng lại không bất ngờ, cúp điện thoại, dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn xem Diệp Gia Diễn.
Diệp Gia Diễn mười phần thản nhiên, trực tiếp ở trước mặt Tống Tử Sâm ngồi xuống.
Giang Ly Ly cảm thấy cô cần giải thích một chút, nhưng làm sao cũng không tìm được lý do hợp lí.
Tống Tử Sâm cho Giang Ly Ly một cái ánh mắt lý giải, nói: "Ngồi đi, đây có ít đồ ăn."
Diệp Gia Diễn không ăn ngọt, điểm một ly cà phê kiểu Mỹ.
Giang Ly Ly đến quầy để order, Tống Tử Sâm thừa cơ châm chọc Diệp Gia Diễn: "Không nghĩ cậu cũng có một ngày không biết xấu hổ."
Diệp Gia Diễn thua người không thua trận, dễ như trở bàn tay phá hủy chiêu trò của Tống Tử Sâm: "Biết rõ Giang Ly Ly là người đã kết hôn, cậu còn cùng cô ấy hẹn ra ăn đồ ngọt trước mặt chồng cô ấy, ai càng không biết xấu hổ?"
"A!" Tống Tử Sâm trào phúng nói, "Cậu thế mà tự nhận là chồng của Giang Ly Ly à?"
Diệp Gia Diễn nhíu mày, vân đạm phong khinh nói: "Tôi vốn chính là."
Lúc này, Giang Ly Ly từ quầy trở về, hai nam nhân này rất ăn ý kết thúc đề tài mới vừa rồi, giả bộ như không có chuyện gì.
Không đến mười lăm phút, nhân viên cửa hàng liền đem cho bọn họ cái gì đó.
Hai chén cà phê, một chén đồ uống, còn có hai phần đồ ngọt cùng hai phần bánh gatô.
"Đồ ngọt cùng bánh gatô đều là đồ ngon nhất nơi này." Tống Tử Sâm đem đồ vật đẩy lên Giang Ly Ly trước mặt, "Em cũng nếm thử đi, ăn không hết cũng không sao."
Giang Ly Ly yêu thích đồ ngọt, cũng không có khách khí, nếm nếm bánh gatô, đôi mắt xinh đẹp lập tức phát sáng.
Tống Tử Sâm bị Giang Ly Ly một bên không che giấu chút phản ứng đáng yêu, cười ha hả hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
"Ăn ngon lắm!" Giang Ly Ly gật đầu lia lịa, "Lần sau em muốn dẫn bạn của em đến ăn." Lâm Trán Nhan cũng rất thích ăn đồ ngọt.
"Bạn của em? Là ai a?"
Tống Tử Sâm rất hiếu kì, không biết Giang Ly Ly sẽ có dạng bạn bè gì.
Theo hắn biết, Giang Ly Ly vừa tốt nghiệp về nước liền cùng Diệp Gia Diễn kết hôn. Sau khi cưới, cô duy nhất chú tâm chỉ có Diệp Gia Diễn, đừng nói hẹn bạn bè, cô ngay cả ra cửa tần suất đều rất ít.
"Cô ấy là một diễn viên, bất quá không có được nổi tiếng." Giang Ly Ly lại đào một khối nhỏ bánh gatô, nhìn xem Tống Tử Sâm, "Gọi Lâm Trán Nhan, anh có nghe nói hay không qua cô ấy?"
Lâm Trán Nhan?
Tống Tử Sâm loáng thoáng cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng không cách nào hắn có thể nhớ được.
Đại khái là một tam tuyến có hơn, một nghệ sĩ nữ mà tên của họ thỉnh thoảng lọt vào tầm nhìn của hắn.
Tống Tử Sâm cũng không thể nói thẳng hắn chưa nghe nói qua vị bạn tốt này của Giang Ly Ly, chỉ có thể biểu thị mình rất chờ mong cùng với cô và người bạn tốt kiagặp mặt.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Giang Ly Ly đã không mong chờ cùng Tống Tử Sâm chỗ này thăm dò được cái gì, toàn bộ hành trình đều rất buông lỏng, cùng Tống Tử Sâm trò chuyện rất vui vẻ.
Diệp Gia Diễn một mực bên cạnh dùng di động xử lý bưu kiện, không có chen vào nói, nhưng cũng không có bị bọn hắn quấy rầy.
Lúc này, Diệp Gia Diễn đột nhiên buông điện thoại, nói: "Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, đi thôi."
Giang Ly Ly rõ ràng không theo mạch suy nghĩ Diệp Gia Diễn : "Chúng ta muốn đi đâu?"
Diệp Gia Diễn nhíu mày: "Ba mẹ hôm nay trở về, cô không quay về xem bọn họ?"
Giang Ly Ly ngơ ngẩn
Diệp Gia Diễn biết ba mẹ của cô hôm nay về nước, kì quái chính là hắn thế mà chủ động nói muốn đi gặp ba mẹ cô. . . . . .
Tống Tử Sâm thấy thế, cảm kích biết điều đứng dậy: "Hai người còn muốn đi thăm chú Giang và dì Tần, mình liền không chậm trễ thời gian của hai người."
"Chúng tôi đi trước." Giang Ly Ly hướng về phía Tống Tử Sâm khoác tay, "Đồ ngọt ăn thật ngon, cám ơn anh."
Tống tử sâm cùng Giang Ly Ly nói không cần khách khí, còn nói: "Nếu em đã thích, lần sau có thời gian sẽ cùng nhau ăn?"
Giang Ly Ly không chút nghĩ ngợi gật gật đầu: "Được a!"
Tống Tử Sâm câu lên khóe môi, liếc Diệp Gia Diễn một chút, không ngoài sở liệu, người nào đó đang dùng ánh mắt chết chóc cảnh cáo Tống Tử Sâm, làm Tống Tử Sâm thoải mái hướng về phía hắn đắc chí cười.
Đúng vậy, hắn chính là cố ý.
Giang Ly Ly sốt ruột muốn về nhà, không có chú ý tới Diệp Gia Diễn cùng Tống Tử Sâm đang gợn sóng, lôi kéo Diệp Gia Diễn rời đi.
Tống Tử Sâm đưa mắt nhìn Giang Ly Ly cùng Diệp Gia Diễn, cuối cùng lại trên bóng lưng của Diệp Gia Diễn, như có điều suy nghĩ, nở nụ cười. . . . . .