Giang Ly Ly lúc đầu không có dự định xuống bếp, nhưng Tống Tử Sâm hỏi như vậy, cô chỉ có thể lễ phép làm, cô nói: "Có thể, anh muốn ăn cái gì?"
Tống Tử Sâm hai ngày này xã giao khắp nơi, đầu lưỡi đã nếm khắp các loại quý báu xử lý, nguyên liệu nấu ăn trân quý, lúc này tưởng niệm nhất chính là đồ ăn ngon miệng đơn giản thường ngày.
Hắn nhớ không lầm, Giang Ly Ly am hiểu nhất chính là đồ ăn ấm áp an ủi lòng người thường ngày.
Tống Tử Sâm một phái tác phong tùy ý, "Gia Diễn đâu?”
Giang Ly Ly chỉ lầu hai: "Hẳn là đang ở thư phòng."
Tống Tử Sâm gật gật đầu, sải bước chân dài lên lầu, vừa đẩy cửa thư phòng ra, trợ lý liền gọi điện thoại tới:
"Tiểu Tống tổng, Trương đạo diễn nói, cái vai diễn có người tuyển rồi."
Tống Tử Sâm nhíu mày: "Còn chưa bắt đầu tuyển diễn viên, liền có thí sinh?"
"Vâng, Trương đạo diễn nói.... là một cô gái do Lâm Nghệ giới thiệu, gọi là cái gì nhỉ, à Lâm Trán Nhan! Chính là Lâm Trán Nhan!"
Vẻ mặt Tống Tử Sâm đột nhiên xuất hiện vết rách, trầm xuống, vết rách ở chỗ sâu trong tràn ngập ra một cỗ lãnh ý.
Hắn ý vị không rõ cười một tiếng: "Đề cử diễn viên tuyến mười tám, Trương đạo diễn không sợ có vấn đề?"
Trợ lý đã muốn biết nên như thế nào cùng Trương đạo diễn nói: "Tôi sẽ nhắc nhở Trương đạo diễn cái này."
Tống Tử Sâm cúp điện thoại, nhìn về phía Diệp Gia Diễn, ánh mắt dò xét Diệp Gia Diễn.
Hắn một giây khôi phục dáng vẻ nhất quán, cười đùa tí tửng hỏi: "Làm gì nhìn tớ như vậy?"
"Từ khi tôi kết hôn, cậu rất thích lúc này tới tìm tôi." Diệp Gia Diễn một chút xem thấu Tống Tử Sâm, "Có phải là muốn ăn chực?"
Tống Tử Sâm hai tay chống ở trên bàn làm việc, cách một cái bàn nhìn xem Diệp Gia Diễn: "Bị nhìn ra rồi, tớ về sau có thể thường xuyên đến?"
". . . . . ." Diệp Gia Diễn chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, không thể nhịn được nữa bộc phát ra một câu, "Cút!"
Tống Tử Sâm oán hận nhìn Diệp Gia Diễn: "Lương tâm cậu bị chó ăn rồi hả? Nếu như không phải nhờ tớ, làm sao cậu biết vợ cậu ở bên ngoài tìm người…." điện thoại đột nhiên lại vang lên, là trợ lý.
Hắn muốn vai diễn kia, hơn phân nửa là tới tay.
Tống Tử Sâm bình tĩnh lại tự tin xoay người, kết nối điện thoại, chờ trợ lý mở miệng.
"Tiểu Tống tổng, Trương đạo diễn đem vai diễn kia cho diễn viên công ty chúng ta, tôi liền thông báo cho người đại diện?"
Tống Tử Sâm khóe môi lướt qua một vòng ý cười, "Ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Hắn quay người lại, vội vàng không kịp chuẩn bị đối đầu ánh mắt đằng đằng sát khí của Diệp Gia Diễn, dọa đến trái tim đều treo lên, nơm nớp lo sợ hỏi: "Diệp Gia Diễn, tôi đắc tội với cậu?"
Diệp Gia Diễn cắn răng nghiến lợi ra lệnh: "Đem lời nói cậu mới nói xong."
Tống tử sâm nhất thời nghĩ không ra: "Nói cái gì?"
". . . . . ."
Diệp Gia Diễn không nhắc nhở, ánh mắt càng đáng sợ.
Tống Tử Sâm cảm thấy được, nếu không nói hết lời, hắn hôm nay sợ sẽ không yên với Diệp Gia Diễn.
Mấu chốt là, lời nói của hắn vừa rồi chữ nào đắc tội Diệp Gia Diễn?
Cẩn thận nghĩ lại, Tống Tử Sâm mới phản ứng được, không phải chữ cũng không phải dấu chấm câu.
mà là hắn dừng lại lúc quá trí mạng.
"Không phải không phải, tớ không phải ý kia, tớ nói là vợ cậu tìm người khác học bơi lội! Đây không phải điện thoại tới, tớ bị đánh gãy mà. . . . . ."
Tống Tử Sâm mất không ít võ mồm, rốt cục nói đến Diệp Gia Diễn sắc mặt cải thiện.
Diệp Gia Diễn hừ lạnh một tiếng nói: "Tha cho cậu một đường sống."
Tống Tử Sâm thở ra, cẩn thận tưởng tượng lại cảm thấy được không thích hợp, kỳ quái nhìn Diệp Gia Diễn: "Cậu cư nhiên để ý?Không phải cậu không thích Giang Ly Ly sao?"
"Không liên quan đến cậu." Diệp Gia Diễn hỏi lại, "Nam nhân kia không thèm để ý cái này?"
Nói đến này, Tống Tử Sâm cũng rất kiêu ngạo, đích nở nụ cười một tiếng: "Tớ sẽ không để ý."
Diệp Gia Diễn thản nhiên nói: "Cậu thật giống như không có tư cách nói loại lời này."
Tống tử sâm buồn bực : "Tớ không phải nam nhân sao?"
Diệp Gia Diễn nói: "Cậu không có vợ."
Tống Tử Sâm tức đến phun máu, nói: "Không phải không có vợ! Là tớ không muốn có vợ!"
Giang Ly Ly đẩy cửa ra, vừa vặn nghe thấy Tống Tử Sâm phát ra từ linh hồn gầm thét, không khỏi giật mình.
Tống Tử Sâm là thái tử gia của tập đoàn truyền thông Tống thị, sau khi tốt nghiệp trực tiếp tiến vào toà nhà Tống thị truyền thông, bởi vì ngoại hình xuất chúng, có tài ăn nói, hiểu biết và hài hước, nhân khí vậy mà thẳng bức dưới cờ nghệ sĩ, Weibo fan hâm mộ cao tới hơn bốn ngàn vạn.
Hắn tham gia qua một chút một số chương trình tạp kỹ, trong đó hắn tiết lộ rằng hắn là một người đàn ông chưa lập gia đình.
Chủ nghĩa không kết hôn cùng với chủ nghĩa độc thân rất khác biệt, Tống Tử Sâm có bạn gái, mà lại thích đổi bạn gái.
Nhưng là, hắn không cùng nữ minh tinh kết giao.
Thân là thái tử gia truyền thông Tống thị, nhiều nữ nghệ nhân nghĩ cách tiếp cận hắn, không ngoài dự tính đều bị hắn đẩy ra.
Một lần nào đó bên trên sân khấu, Tống Tử Sâm nói thẳng, hắn sẽ không tìm nữ nghệ nhân làm bạn gái.
Cư dân mạng đồn đoán rằng, Tống Tử Sâm chắc bị nữ minh tinh nào đó làm tổn thương.
Nhưng mà sự thật là:
Tống Tử Sâm chính là đơn thuần không thích nữ nghệ sĩ, chính là đơn thuần không nghĩ kết hôn, hắn không phải đối nữ nghệ sĩ có thành kiến, cũng không có nhận qua bất cứ thương tổn gì.
Vô số nữ sinh, nữ nghệ sĩ tan nát cõi lòng, ngay cả Giang Ly Ly đều cảm thấy đáng tiếc.
Tống Tử Sâm hài hước, dáng dấp tuyệt hảo, có liều mạng, thế mà không nghĩ kết hôn, điều này không nghi ngờ chút nào làm nữ nhân toàn giới tổn thất.
Tống Tử Sâm vừa thấy Giang Ly Ly, lập tức tươi cười đầy mặt.
Đúng là tiên nữ luôn có thể làm cho người ta tâm tình tốt lên.
"Làm sao vậy?" Tống Tử Sâm ôn nhu lại hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Dì Trương nói hiện tại là mùa thu, nghĩ muốn nấu cái nhuận khô canh, khẩu vị thiên ngọt, hai người thấy sao?"
Tống Tử Sâm vừa nghe lời này đều cảm thấy được thoải mái, cười nói: "Không ngại a."
Giang Ly Ly vừa định xuống lầu, chợt nghe gặp diệp Gia Diễn lạnh như băng cứng rắn nói:
"Tôi để ý."
"Đừng để ý đến hắn." Tống Tử Sâm xê dịch thân thể, vừa lúc ngăn trở Diệp Gia Diễn, đứng ở cửa đối diện với Giang Ly Ly cười cười, "Hắn cố ý."
Giang Ly Ly nghĩ thầm,rằng: Diệp Gia Diễn không đến mức ấu trĩ đi?
Cô thò đầu một cái, cố gắng muốn nhìn Diệp Gia Diễn, hỏi: "Anh không thích canh ngọt sao?"
"Không thích." Diệp Gia Diễn dừng nửa giây, bổ sung nói, "Phần ăn của tôi, một điểm ngọt đều không cho vào."
Giang Ly Ly không biết diệp Gia Diễn như không thích đồ ngọt, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Tống Tử Sâm một giây phản ứng lại, Giang Ly Ly hẳn là thực thích đồ ngọt. Ngày đó bọn họ cùng nhau uống cà phê, Giang Ly Ly gọi món matcha latte.
Hắn cho Giang Ly Ly một ánh mắt cái an ủi, nói: "Đừng khổ sở, anh có thể dẫn em đi ăn đồ ngọt." Nói xong liếc mắt Diệp Gia Diễn, "Không mang theo cái đồ quỷ sứ đáng ghét kia."
Giang Ly Ly cười cười, đi xuống lầu.
Không biết có phải hay không là nghe nhầm, cô đi đến đầu bậc thang, nghe được trong thư phòng truyền đến một tiếng kêu rên, tựa như là. . . . . . tiếng của Tống Tử Sâm.
Nhưng là, ai đánh Tống Tử Sâm?
Khả năng nghe nhầm thật rồi.
Giang Ly Ly vĩnh viễn không thể tưởng được, cô không có nghe nhầm, mà người đánh Tống Tử Sâm là Diệp Gia Diễn.
Ngay tại thời điểm cô vừa đóng cửa lại, Diệp Gia Diễn từ dưới đáy bàn đạp Tống Tử Sâm một cước, chính giữa đầu gối.
Tống Tử Sâm bất ngờ, không kịp đề phòng, đau đến kêu ra tiếng, ngũ quan vặn vẹo nhìn xem Diệp Gia Diễn: "Cậu làm gì đạp tớ?"
Diệp Gia Diễn thoải mái mà nói: "Không biết, bất quá đạp xong thoải mái hơn."
"Dựa vào!" Tống Tử Sâm trừng mắt nhìn Diệp Gia Diễn rồi liếc mắt một cái, "Cậu, mẹ nó phương thức ăn dấm còn rất độc đáo a."
Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày: "Ăn dấm cái gì?"
. . . . . ." Tống Tử Sâm phát ra một tiếng trào phúng ý vị mười phần cười lạnh, "Diệp Gia Diễn, cậu, kẻ ngu này!"
Qua hơn một giờ, dì Trương đi lên gọi hai người xuống dưới ăn cơm.
Giang Ly Ly đang bận làm món ăn cuối cùng, trên bàn đã đặt vào canh, còn có bốn ăn mặn, đều là đồ ăn thường ngày, lại làm cho người thèm ăn nhỏ dãi.
Tống Tử Sâm thấy cảm động, hít sâu một hơi, cảm thụ một chút mùi đồ ăn nhà làm,nói:
"Tựa như cơm mẹ nấu."
Diệp Gia Diễn liếc Tống Tử Sâm một cái: "Tôi không có một nhi tử không có tiền đồ như cậu."
". . . . . ."
Tống Tử Sâm trừng mắt Diệp Gia Diễn, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Giang Ly Ly bưng nước cua chưng cách thuỷ từ phòng bếp ra, phát hiện bầu không khí phòng ăn có chút….
Tống Tử Sâm mặt băng bó, thần sắc không quá thích hợp, Diệp Gia Diễn lại vẻ mặt sung sướng, thoạt nhìn thế nhưng so với bình thường dễ tiếp cận rất nhiều.
Ai, hai người kia biểu lộ có phải là thay đổi?
Nghĩ đến Tống Tử Sâm bình thường thật quan tâm mình, Giang Ly Ly buông nước cua xuống, hỏi Tống Tử Sâm: "Anh thế nào? Không có sao chứ?"
"Anh đã bị người đột nhiên học được không biết xấu hổ hấp dẫn rồi." Tống Tử Sâm đáng thương hề hề nhìn Giang Ly Ly, "Anh ngày mai dẫn em đi ăn đồ ngọt, thế nào?"
Không phải, hai cái người này, có quan hệ gì a?
Giang Ly Ly cho Tống Tử Sâm chén canh: "Anh uống trước chén canh. Cái này mặc dù không ngọt, nhưng cũng có thể hạ lửa nhuận khô."
Diệp Gia Diễn cười lạnh một tiếng, khoan thai nhắc nhở Giang Ly Ly: "Không muốn đi liền cự tuyệt. Tôi cùng hắn tựa như người một nhà, hắn sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà buồn rầu."
Tống Tử Sâm làm sao nghe, đều cảm thấy "Người một nhà" Ba chữ này chói tai, không may, hắn hiện tại đã biết chỗ đau của Diệp Gia Diễn.
Không đợi Giang Ly Ly mở miệng, Tống Tử Sâm trước hết dùng biểu tình bi thương nhìn Giang Ly Ly.
Giang Ly Ly rất dễ dàng mềm lòng, hắn lại hay giúp cô, cô sẽ không nhẫn tâm nhìn bộ dạng này của hắn.
Giang Ly Ly một cái là muốn tìm một cơ hội tạ ơn Tống Tử Sâm, một cái là không muốn nghe Diệp Gia Diễn, thế là nói:
"Xế chiều ngày mai hai giờ, anh có thời gian không?"
"Có a." Tống Tử Sâm biểu lộ giọng nói sáng rực, "Ngày mai thứ bảy, anh cả ngày đều có thời gian."
Giang Ly Ly cười cười: "Vậy anh cơm nước cho em địa chỉ."
Tống Tử Sâm liền "OK", để Giang Ly Ly ngồi xuống ăn cơm.
Giang Ly Ly kéo ra cái ghế ngồi xuống, trong lúc lơ đãng nhìn Diệp Gia Diễn một chút, không khỏi ngơ ngác. Cô thấy vẻ mặt của Diệp Gia Diễn cùng Tống Tử Sâm có gì thay đổi….