Trang Nhã Nghiên thật sự là một thư kí chuyên nghiệp, mỉm cười, bất động thanh sắc nhìn Giang Ly Ly.
Theo như cô ta phán đoán, sự tươi cười của Giang Ly Ly hoàn toàn là thật, hành động vô cùng thân thiết tự nhiên. Cô ta có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của Giang Ly Ly không có ác ý. Xem ra, Giang Ly Ly thật sự đã quên chuyện ở Maldives.
Giang Ly Ly mặc dù là quả hồng mềm, nhưng cũng không đến mức yếu đuối như vậy, cô ta có thể tạm thời yên tâm.
"Tôi tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến mua một ít đồ."
Trang Nhã Nghiên vừa nói xong, nhân viên bán đồ trang sức đưa cho cô ta một chiếc túi nhỏ màu xanh và nói: "Trang tiểu thư, đồ của cô. Đây là thẻ của cô, xin cầm lấy.”
Giang Ly Ly nhìn tấm thẻ màu đen kia. Nhận ra là thẻ của Diệp Gia Diễn. Cô nhận ra tấm thẻ này, bởi vì ngày kết hôn đó, Diệp Gia Diễn cho cô phó thẻ.
Cho nên, chủ thẻ là ở trên tay Trang Nhã Nghiên? Diệp Gia Diễn phân phối .... hợp lý xuất sắc a.
Mặc dù trong lòng cô đầy sự chế nhạo, nhưng Giang Ly Ly ở mặt ngoài lại vẫn như cũ duy trì gương mặt ngọt ngào mỉm cười.
Trang Nhã Nghiên thấy thế, nói: "Ly Ly, tôi còn có việc quay về công ty, chẳng thể cùng cô đi dạo phố."
"Không sao, tôi cùng bằng hữu cùng đi." Giang Ly Ly lộ ra là người am hiểu mỉm cười: "Cô vội thì cứ đi đi, lần sau có cơ hội cùng nhau đi là được."
"Được." Trang Nhã Nghiên vừa muốn đi, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước, thân thiết nhìn Giang Ly Ly." Tôi nghe Diệp tổng nói, cô đã quên chuyện xảy ra ở Maldives. Hiện tại cô cảm thấy như thế nào, có không thoải mái hay không?"
Không biết rõ con người Trang Nhã Nghiên, nhất định sẽ không hoài nghi cô ta là thật sự quan tâm Giang Ly Ly.
Chỉ có Giang Ly Ly biết, ở nước ngoài, người phụ nữ này dùng gương mặt vô cùng dữ tợn nói cho cô:
"Cô cùng Gia Diễn sau khi kết hôn vẫn phân phòng ngủ, đúng không? Một nam nhân hai mươi bảy tuổi, cô cảm thấy hắn thực sự không có nhu cầu? Hắn thường xuyên tăng ca đến mười giờ hơn mới về nhà, cô cảm thấy hắn chính là tăng ca sao? Cô thật ngu ngốc, hắn chính là cùng tôi ở cùng một chỗ. Giang Ly Ly, tôi thực cảm thấy tội nghiệp cho cô.”
Những lời này, đến nay vẫn làm cô đau đớn. Nhưng mà, giờ này khắc này, cô không thể không làm bộ như quên hết mọi chuyện, dùng một bộ dạng thoải mái bình thản nói: "Mất một phần trí nhớ thôi, bác sĩ nói cơ thể cũng không tổn thương gì nghiêm trọng"
"Vậy là tốt rồi."
Trang Nhã Nghiên làm ra bộ dạng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi đến cửa cửa hàng vẫn không quên quay đầu về Giang Ly Ly phất tay.
Đến lúc không ai nhìn thấy, sau khi lên xe taxi, cô ta trở lại với bản chất của mình, lấy ra điện thoại tìm hiểu:
"Như thế nào nhận biết một người mất trí nhớ?"
"Lựa chọn tính mất trí nhớ khôi phục trí nhớ xác suất có bao nhiêu lớn?"
....................
Bên trong siêu thị.
Nhìn Trang Nhã Nghiên rời đi, Giang Ly Ly ngăn chặn lại nội tâm như sóng lớn cuồn cuộn cay đắng, mở ra bao, rút ra một thẻ ngân hàng.
Diệp Gia Diễn đưa cho cô thẻ phủ, cô còn chưa có dùng qua.
Thứ nhất cô cũng không ham thích đi dạo phố mua sắm, thứ hai cô chính là đủ dùng, chiếc thẻ này vẫn vô ích.
Nhưng là hôm nay, cô quyết định dùng cái thẻ này.
"Hôm nay quét thẻ này!" Giang Ly Ly đem thẻ đưa cho Lâm Trán Nhan, "Cậu mà dùng tiền của chính mình, tớ liền trở mặt với cậu!"
Lâm Trán Nhan cầm lấy, biểu lộ xốc nổi nhìn Giang Ly Ly: "Cậu rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt hào môn giàu có! Đi, tớ mang cậu xuống dưới đem cả siêu thị về nhà!"
Giang Ly Ly bắt đầu hình thức "Điên cuồng mua mua mua", chỉ cần coi trọng, mặc kệ là quần áo hay là đồ trang điểm, mặc kệ là có dùng hay không dùng, đều đem thẻ đưa ra đi, liền nói hai chữ "Quẹt thẻ"!
Dù sao đây cũng là tiền của Diệp Gia Diễn!
Về phần Diệp Gia Diễn có thể hay không đối với cô bất mãn, cô mặc kệ, chờ hắn biết đến, cô đã mua xong lâu rồi!
Giang Ly Ly cũng không biết, mỗi lần cô quét thẻ, Diệp Gia Diễn đều nhận tin nhắn thông báo. Nhưng mà lúc hắn thấy hai chữ "Thẻ phụ", Diệp Gia Diễn nghĩ mới nhớ tới là kết hôn ngày đó hắn cấp Giang Ly Ly một thẻ ngân hàng.
Kết hôn một năm, Giang Ly Ly vẫn không dùng đến thẻ này, sao hôm nay cô rốt cục nhớ tới mình có một thẻ tín dụng?
Diệp Gia Diễn không chút để ý chi phí này, buông di động, thấy Trang Nhã Nghiên đẩy cửa tiến vào.
"Diệp tổng, lễ vật cho bà Chu tôi đã giúp ngài lấy rồi." Trang Nhã Nghiên hai tay đưa thẻ cho Diệp Gia Diễn, "Đây là thẻ của ngài."
"Ừ." Diệp Gia Diễn cũng không ngẩng đầu lên, "Nhớ viết rõ thiệp mời chúc mừng."
Trang Nhã Nghiên từ ánh mắt đến động tác, không chỗ nào lộ ra điểm thiếu chuyên nghiệp, "Diệp tổng, tôi đi ra ngoài trước."
Diệp Gia Diễn gọi Trang Nhã Nghiên lại: "Chờ chút."
Trang Nhã Nghiên xoay người lại, ánh mắt so với vừa rồi sáng hơn vài phần, một tia chờ mong: "Diệp tổng? Có chuyện gì sao?"
Diệp Gia Diễn chau mày nhíu mi, nói: "Buổi trưa hôm nay về sau không cần gọi nữa."
Trừ lúc làm việc, Trang Nhã Nghiên còn giúp Diệp Gia Diễn chuẩn bị cơm trưa.
Diệp Gia Diễn đối với chuyện ăn uống mười phần bắt bẻ, Trang Nhã Nghiên tỉ mỉ chọn lựa ra đồ ăn, cuối cùng vẫn là có chín mươi phần trăm bị hắn phủ định.
Buổi trưa hôm nay ở nhà hàng này, là bếp trưởng nổi danh khắp thành phố S, làm ra món ăn như vậy thế mà còn là không hợp khẩu vị của hắn.
"Được Diệp tổng." Trang Nhã Nghiên lấy ra di động, mở ra một bảng kê khai, tại nhà hàng này đánh một dấu "x"
"Quán ăn tiện lợi bảo vệ môi trường kia," Diệp Gia Diễn hỏi, "Mấy ngày nay vì cái gì không gọi bọn họ giao cơm?"
Quán ăn kia một năm trước khai trương, hắn mỗi tuần sẽ ăn hai lần trở lên, nhưng từ lúc bọn hắn về từ Maldives, Trang Nhã Nghiên liền không có kêu họ làm.
Chỉ có Trang Nhã Nghiên biết, thực ra là không có quán ăn tiện lợi nào cả, đều là Giang Ly Ly làm.
Nhưng là, cô ta không thể cho Diệp Gia Diễn biết Giang Ly Ly vì hắn làm nhiều như vậy.
"Mấy ngày nay gọi điện thoại đều không có người tiếp." Trang Nhã Nghiên mặt không đỏ tâm đập nói, "Tôi một hồi kiểm tra thông tin liên hệ người phụ trách nhà hàng một chút."
Diệp Gia Diễn “Ừ” một tiếng, ý bảo Trang Nhã Nghiên đi ra ngoài.
Văn phòng an tĩnh lại, tiếng di động vang dội kêu lên.
Diệp Gia Diễn cầm lấy di động, phát hiện lại là tin nhắn thông báo của thẻ phụ, một lần tiêu phí 18999, còn có một lần tiêu phí xắp xỉ ba vạn.
Nhìn vào những tin nhắn, di động lại chấn động một chút, vẫn là tiêu phí nhắc nhở.
Sau khi đắm chìm vào mua sắm Giang Ly Ly nhận được điện thoại của Trang Nhã Nghiên.
Nữ nhân này, là chuyện gì đây?
Giang Ly Ly ý bảo thu ngân chờ, mang dép lê dành cho khách, đi ra ngoài cửa nghe điện thoại.
"Ly Ly, không có làm phiền đến cô chứ?" Thanh âm của Trang Nhã Nghiên bị tới rất thấp, có vẻ thực khách khí.
"Không có, tôi đang dạo phố." Giang Ly Ly có mang theo ý cười, trên mặt nhưng không có độ ấm, hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Trang Nhã Nghiên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi Giang Ly Ly mấy ngày nay như thế nào không làm cơm cho Diệp Gia Diễn.
"Oh, này a....Tôi về sau không làm nữa. Không có chuyện gì khác, tôi cúp trước."
Giang Ly Ly nói xong, nhịn không được tại nội tâm khinh bỉ Trang Nhã Nghiên một chút.
Cô ta làm sao còn không biết xấu hổ gọi điện thoại hỏi cô chuyện này?
Bất quá cũng là, bọn họ đều nghĩ đến cô mất trí nhớ thôi!
"Ly Ly, chờ một chút." Trang Nhã Nghiên hỏi, "Có thể nói cho tôi biết vì sao không?"
"Hiện tại tôi có chút chuyện bận, không có thời gian." Giang Ly Ly nghĩ nghĩ, "Cô cứ nói cho Diệp Gia Diễn, quán ăn kia đóng cửa! Cứ như vậy nha, bái bai!"
Trang Nhã Nghiên còn chưa có phản ứng lại, Giang Ly Ly đã cúp điện thoại.
Giang Ly Ly trở lại, ngay cả giày còn chưa thử, trực tiếp cho nhân viên gói lại, lôi kéo Lâm Trán Nhan uống trà.
Lâm trán nhan nói: "Buổi chiều thời điểm uống trà, cho mình một cơ hội trả tiền đi?"
"Không được!" Giang Ly Ly trực tiếp phủ quyết, "Mình nói là hôm nay chỉ tiêu tiền của Diệp Gia Diễn!"
Lâm Trán Nhan ôm cánh tay Giang Ly Ly, vẻ mặt nhộn nhạo: “Nếu cậu mà là đàn ông, mình nhất định cạy góc tường của Diệp Gia Diễn."
Giang Ly Ly cọ cọ đầu Lâm Trán Nhan: "Vậy ta sẽ nhất định cho Diệp Gia Diễn đội nón xanh."
Lâm Trán Nhan ghét bỏ đẩy Giang Ly Ly: "Cậu bớt đi, quen biết cậu nhiều năm như vậy, tớ còn không biết cậu yêu Diệp Gia Diễn bao nhiêu? Đời này của cậu a, xem như đưa trên tay Diệp Gia Diễn."
Giang Ly Ly nghĩ thầm rằng cô còn xém chết ở trên tay hắn!
"Nhan Nhan, mình gần đây có một loại cảm giác."
Giang Ly Ly rối rắm nhìn Lâm Trán Nhan, vẻ mặt không biết có nên nói hay không.
Lâm Trán Nhan đang bốc cháy lên, ra hiệu Giang Ly Ly nói.
"Mình cảm thấy được, mình không giống trước kia thích Diệp Gia Diễn như vậy." Giang Ly Ly nói, "Hiện tại, mình muốn thử bằng chính năng lực của mình."
Lâm Trán Nhan nhìn mười mấy túi to túi nhỏ chất đống sô pha, này là Giang Ly Ly đang chuẩn bị cho kế hoặc "Chiến bào" của mình.
"Ly Ly, mình ủng hộ cậu! Cậu vì Diệp Gia Diễn trả giá nhiều như vậy, đây là thời điểm làm một ít cho chính mình!" Nói xong quan sát Giang Ly Ly một phen, bắt đầu trình diễn mê gái, "Làm sao bây giờ, mình tưởng tượng cậu mặc vào “chiến bào” cảm thấy được người cậu sáng lên, có thể là bởi vì cậu rất đẹp bá ~"
Giang Ly Ly cười khúc khích một tiếng nở nụ cười, đột nhiên hỏi: "Giữa trưa ở siêu thị tình cờ gặp một cô gái, cậu còn nhớ rõ không?"
Lâm Trán Nhan gật gật đầu: "Nhớ rõ, làm sao vậy?"
Giang Ly Ly khụ một tiếng, hỏi: "Cô ta đẹp hay là tớ đẹp?"
Cô chỉ là, đơn thuần hiếu kì, Diệp Gia Diễn cùng Trang Nhã Nghiên ở một chỗ, là bởi vì Trang Nhã Nghiên dáng dấp nhìn rất đẹp sao?
Lâm Trán Nhan lăn lộn giới giải nhiều năm như vậy, mặc dù không có nổi tiếng mấy, rất nhanh liền ý thức được vấn đề này của Giang Ly Ly không đơn giản....