Giang Ly Ly đang ra sức giãy dụa trong nước, nhưng càng vùng vẫy càng chìm. Từ nhỏ cô vốn đã mắc hội chứng Thalassophobia ( hội chứng sợ biển), nên cô không biết bơi. Trong lúc hoảng loạn, lượng nước biển từ khoang mũi tiến vào phổi khiến cô sặc sụa, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Dường như không còn hơi sức để vùng vẫy nữa, cô chỉ thầm cầu xin sự giúp đỡ của người bên cạnh.
“Cứu mạng….”
“Cứu tôi với…”
Cô thấy loáng thoáng bóng dáng người bên cạnh, tư thế bơi lội đúng chuẩn, nhẹ nhàng uyển chuyển bơi ở trong nước, dường như không thấy được cô đang cầu cứu.
Một trận sóng lớn từ đâu đang nhào tới….
Giang Ly Ly biết, cô đã bị tử thần bóp chặt ở cổ họng.
Không ngờ là chuyến đi Maldives làm cho cô hưng phấn nhảy nhót cả buổi tối, hoá ra là một âm mưu, kế hoạch tính toán tỉ mỉ độc ác muốn giết cô.
Diệp Gia Diễn…
Cô giãy dụa trong sự bất lực, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Bỗng trong suy nghĩ của Giang Ly Ly hiện lên một cái tên khiến tâm cô đau như cắt.
“Diệp Gia Diễn! Cứu em!”
Giang Ly Ly bừng tỉnh hét lớn, mạnh mẽ từ trên giường đi xuống. Cô đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt trống rỗng, tay run rẩy dò xét một chút hơi thở của chính mình.
Có hơi thở!
Cô còn sống!
Vì sao cô bị sóng biển cuốn đi mà không chết?
Là ai đã cứu cô? Cô làm sao từ Maldives về thành phố S? Giang Ly Ly mở cửa phòng, đi mạnh mẽ xuống lầu, bất ngờ đụng vào dì Trương!
“Cô chủ, cô tỉnh rồi!” Dì Trương thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Cảm ơn trời đất, cô đã hôn mê hai ngày rồi!”
Giang Ly Ly cản bản không quan tâm đến chính mình, cô sốt ruột hỏi: “Dì Trương, con quay về đây bằng cách nào?”.
“Cậu chủ đã bao một chuyên cơ chữa bệnh để đưa cô về đây”.
“Vậy…”. Giang Ly Ly kiềm chế, nghẹn ngào nói: “Là ai đã cứu con?”
“Việc này…” Dì Trương nói, “Chỉ có cậu chủ mới biết được. Có điều cô sợ nước như vậy mà sao lại chạy đến biển chơi?”
Giang Ly Ly giật mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lặp lại lời dì Trương: “Con đi đến biển chơi?”.
“Cậu chủ nói cô ham chơi chạy đến biển chơi nên mới bị đuối nước”.
Cô trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn… Cô nhớ rõ ràng là bị Trang Nhã Nghiên kéo đến biển. Trang Nhã Nghiên là thư kí của Diệp Gia Diễn, nhưng trước khi cô bị đuối nước 10 phút, cô mới biết được bọn họ không chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới như vậy.
Từ ba ngày trước đã nói lên tất cả. Ba ngày trước, cô nhận được một tấm vé máy bay, Trang Nhã Nghiên nói với cô là Diệp Gia Diễn đến Maldives công tác, sau khi công việc hoàn thành muốn cô đến Maldives chúc mừng một năm ngày cưới của họ, đều là giả. Cô bay đến Maldives không thấy Diệp Gia Diễn, chỉ thấy Trang Nhã Nghiên đang đứng đợi.
Trang Nhã Nghiên đưa cô đến bờ biển, đột nhiên trừng mắt lên nói, cô ta cùng với Diệp Gia Diễn là quan hệ yêu đương nhưng vì Diệp gia không đồng ý cho bọn họ bên nhau nên Diệp Gia Diễn chỉ có thể cưới cô - Giang Ly Ly. Cô ta hét lên “Giang Ly Ly, cô chính là con rối”.
Giờ khắc đó, tâm can Giang Ly Ly bị đánh tan nát, giống như có ai đó đang dùng dao đâm vào. Canh lúc Giang Ly Ly không chú ý, Trang Nhã Nghiên dùng sức kéo cô xuống biển. Cô vốn mắc hội chứng Thalassonphobia ( hội chứng sợ biển ) từ nhỏ nên không biết bơi. Trang Nhã Nghiên biết điểm này của cô, hung ác đẩy: “Giang Ly Ly, cô sống như đồ vô dụng, chi bằng chết đi cho xong! Nếu cô chết, tôi và Diệp Gia Diễn có thể ở bên nhau.!”.
Giang Ly Ly té ngã, một con sóng lớn ập vào người cô làm cô không thể đứng dậy được, cô ra sức vùng vẫy cầu cứu, Trang Nhã Nghiên trơ mắt nhìn cô bị sóng biển cuốn đi.
Ngay lúc đó, ngay những hơi thở cuối cùng, Giang Ly Ly mới ý thức được rằng, cái gọi là nghỉ phép chúc mừng một năm ngày cưới đó thật ra là âm mưu của Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên. Bọn họ muốn giết chết cô để có thể danh chính ngôn thuận bên nhau. Nhưng xui là âm mưu của bọn họ không thực hiện được. Cô được cứu, Diệp Gia Diễn thừa lúc cô hôn mê bất tỉnh đem cô về nước, nói chuyện của cô là ngoài ý muốn. Cứ như vậy cùng Trang Nhã Nghiên thản nhiên xuất ngoại.
Haha! Giang Ly Ly càng nghĩ càng buồn cười, nụ cười đầy đau đớn chua xót, một lúc sau gương mặt cô đầy nước mắt. Cô yêu Diệp Gia Diễn nhiều năm như vậy mà, định sẽ cùng hắn kết hôn và xây dựng một gia đình hạnh phúc, ấp ủ tình yêu của cô dành cho hắn suốt bấy lâu qua nhưng không ngờ Diệp Gia Diễn không những không yêu cô, mà còn muốn lấy mạng sống của cô.
Nếu như lần này đã may mắn sống sót, cô phải lấy lại công bằng cho bản thân. Trước tiên, cô phải chứng minh được Trang Nhã Nghiên có ý đồ mưu sát cô? Nhưng không, Diệp Gia Diễn chắc chắn sẽ có cách giúp Trang Nhã Nghiên. Nếu tố cáo cô ta mà không có bằng chứng, cũng không biết hai người họ sẽ xử cô như thế nào?
Dưới tình thế cấp bách, Giang Ly Ly vội nảy ra một kế sách. Cô giả vờ quên chuyện ở Maldives, làm bộ như không biết mối quan hệ của Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên, không biểu hiện ra dáng vẻ ghi hận Trương Nhã Nghiên. Có như thế Diệp Gia Diễn mới tạm thời không đối phó với cô. Thừa lúc hắn buông lỏng cảnh giác, cô sẽ sử dụng kiến thức pháp luật trong 4 năm đại học của mình, âm thầm thu thập chứng cứ ngoại tình của Diệp Gia Diễn. Đợi đến lúc đầy đủ chứng cứ, cô sẽ tung chiêu cho đôi cẩu nam nữ đó biết tay!
Ok, quyết định như vậy đi!
Giang Ly Ly như một con hổ nhỏ thức tỉnh, trong đáy mắt ngập tràn đau thương, cô lảo đảo đứng dậy.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa dồn dập cùng với đó là tiếng của dì Trương: “Cô chủ, có phải cô không thoải mái ở đâu không? Có muốn tôi gọi bác sĩ tới không?”.
Giang Ly Ly chậm rãi nói: “Dì Trương à… Tôi không sao, cảm ơn dì”.
Sáu giờ rưỡi tối, Diệp Gia Diễn từ công ty trở về nhà.
Hắn ta thực sự được ông trời ưu ái, khuôn mặt đường nét không có gì để chê, nét nào ra nét đó, dung mạo lạnh lùng cao ngạo, hoàn hảo, thoạt nhìn rất mê người. Diệp Gia Diễn là nam nhân mà toàn bộ phụ nữ đều mơ ước.
Giang Ly Ly từ nhỏ đã thích hắn, ao ước lớn lên sẽ được cưới hắn. Bất quá, thời điểm cô gả cho Diệp Gia Diễn, không nghĩ là có ngày mình sẽ dùng tính mạng để đánh đổi.
Diệp Gia Diễn vào nhà, ném áo khoác xuống ghế sô pha, thấy Giang Ly Ly đang đi xuống, hắn ngoắc tay bảo cô lại. Cô hoảng hốt, sợ hãi nhưng phải cố tỏ ra bình tĩnh. Đi đến ghế số pha cách xa Diệp Gia Diễn ngồi xuống.
Hắn vứt trước mặt cô một cái hộp gỗ tinh xảo.
“Quà kỉ niệm.”
“Nhã Nghiên giúp cô chọn.”
Giang Ly Ly không nói nên lời, bất giác tim cô đau nhói. Trong lời nói của hắn có nhắc tới Trang Nhã Nghiên chắc chắn là để thử cô, nên cô phải thật bình tĩnh.
Cô mở hộp ra, thấy một sợi dây chuyền, giọng có chút cười nhạo nói: “Sợi dây chuyền này thiết kế không có chút cảm xúc, thư kí của anh thật kém thẫm mĩ a!”
Diệp Gia Diễn tựa lưng vào sô pha, vắt chân kiêu ngạo nói: “Giang Ly Ly cô phát bệnh cái gì?”.
Quả nhiên cô biết hắn che chở cho Trang Nhã Nghiên!
“Anh mới…” Giang Ly Ly ngắt lại, suy nghĩ về kế hoạch “giả mất trí nhớ” kia, nói: “Tôi… thật sự bị bệnh”
Diệp Gia Diễn nhíu mày, nhìn chằm chằm Giang Ly Ly thấy hôm nay cô có chút khác thường.
“Cô chủ” dì Trương vội vàng chạy tới: “Cô thấy không thoải mái ở đâu sao?”.
Giang Ly Ly dùng cổ tay gõ nhẹ mấy cái vào đầu, nói: “Con… con không nhớ những chuyện xảy ra ở Maldives…”
Dì Trương ngẩn người, đứng nguyên tại chỗ. Hèn gì bà thấy Giang Ly Ly tỉnh dậy có gì đó là lạ, hoá ra là cô bị mất một phần trí nhớ.
“Chuyện gì cũng không nhớ rõ?”Diệp Gia Diễn lạnh lùng nói.
Giang Ly Ly gật đầu nói: “Không nhớ rõ.” Dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cho nên tôi muốn hỏi anh, là ai đã cứu tôi?”.
Hắn cong môi, ánh mắt bình tĩnh, thâm sâu nói: “Không biết”
Giang Ly Ly nóng nảy: “Sao lại không biết? Không phải anh là người đem tôi về đây à?”.
Diệp Gia Diễn vẫn lạnh lùng: “Ngày mai cô đến bệnh viện kiểm tra đầu óc đi”. Nói xong hắn đứng dậy rời đi, bỏ lại cô đang trầm ngâm suy nghĩ.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Gia Diễn. Là anh ta mắng cô đầu óc có vấn đề?
Xớ! Hắn tưởng là cô không dám mắng lại hắn?
Cô như muốn cho Diệp Gia Diễn biết rằng cô không còn là Giang Ly Ly như ngày xưa nữa!
Diệp Gia Diễn thay quần áo bơi, đi vào trong bể bơi lội. Hắn là một tay bơi lội rất giỏi, tư thế bơi lội chuẩn xác, dáng người khoẻ đẹp cân đối, làm cho người ta nóng máu phun trào.
Bơi được 40 phút, hắn từ bể bơi đi lên, lại bàn nhỏ gần bể bơi, phát hiện ra không có nước và khăn tắm, cũng không có quần áo sạch sẽ.
Sau khi kết hôn, mỗi lần hắn vận động tập thể hình, Giang Ly Ly đều giúp hắn chuẩn bị mọi thứ.
Hôm nay cô ta muốn tạo phản? Diệp Gia Diễn thầm nghĩ, bình tĩnh lấy khăn lông quấn lấy cơ thể, rời khỏi phòng thể thao, quay về phòng.
Người hầu gặp Diệp Gia Diễn toàn thân ướt đẫm, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Bọn họ đều biết Diệp Gia Diễn bơi, nhưng không biết phải chuẩn bị cái gì, vì hầu như mọi sinh hoạt hằng ngày của Diệp Gia Diễn đều do một tay Giang Ly Ly chuẩn bị. Vậy mà hôm nay Giang Ly Ly dám mặc kệ Diệp Gia Diễn, thật không thể tin nổi!
Lúc này, Giang Ly Ly đang ngồi bên hoa viên ngoài bể bơi, cô đang nghĩ lại bản thân mình. Cô vốn sợ nước, hai mươi mấy năm nay làm việc trên cạn. Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên lợi dụng điểm này để hại cô. Cô muốn thay đổi bản thân, không thể để bị ức hiếp như vậy, cô muốn tự tay bóp chết Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên. Cô tự nhủ bản thân: Từ hôm nay mình phải thay đổi! Nói được làm được, cô từ từ đứng lên, chậm rãi tiến vào bể bơi. Toàn thân cô run rẩy.
Diệp Gia Diễn đi tới, thấy Giang Ly Ly đang run cầm cập đứng trước mép bể bơi.
“Giang Ly Ly!”
Diệp Gia Diễn dùng mọi sự tức giận hét tên cô, âm thanh toả ra sát khí, có thể xiên chết người.
Giang Ly Ly quay đầu, thấy Diệp Gia Diễn, toàn thân run lên gấp bội, bước chân mềm nhũn.
Cô rơi cái tỏm vào bể bơi. . . .