Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 4 - Chương 12




Quyển 4 –

Nhất thời hai bên cùng thay đổi


Phi Tâm trở về, mặc lễ phục đến chỗ thái hậu tạ ơn. Vân Hi thấy tuy rằng trên mặt nàng đắp phấn thật dày, không nhìn ra sắc mặt như thế nào, nhưng bởi vì gần đây hai người sớm chiều luôn ở bên nhau, Phi Tâm có gì bất thường hắn cũng đều nhìn ra. Huống chi, Phi Tâm quay về dù cho có mệt mỏi, nào có nửa điểm không thích thú. Tối qua vẫn còn tốt, thấy mặt nàng sáng rỡ, trở về nhà vui đến mức không thể dùng lời biểu đạt hết được. Hiện giờ lại có cái bộ dáng này, làm cho hắn lại nhịn không được mà lo lắng.

Nhưng Vân Hi biết rõ tính tình của nàng, cứ dính đến chuyện nhà là nàng lại cẩn thận, một chút cũng không muốn người ta lời ra tiếng vào. Cho nên hắn trực tiếp để cho Uông Thành Hải xách Thường Phúc đến hỏi tới hỏi lui, Tú Linh thì luôn đi theo Phi Tâm một tấc cũng không rời nên Thường Phúc liền vui mừng ra vẻ. Hơn nữa gần đây trong lòng hắn luôn sợ hoàng thượng nhắc lại chuyện xưa, càng vâng vâng dạ dạ. Vân Hi vừa hỏi thì hắn lập tức khai sạch, đương nhiên phải bỏ đi cái câu kẻ hói đầu kia.

Khu vườn này diện tích hơn trăm khoảnh, cảnh đẹp rất nhiều, hương thơm tràn sang Phúc Khang Cư chỗ ở của thái hậu một chút, bên trong tất cả đều là cây quế, phẩm cấp nào cũng có, thơm ngát cả vườn. Có một tòa tiểu lâu bát giác lục diện, dựng giữa biển hoa, tên là Cầm Hương Vọng Nguyệt. Sáu mặt đều mắc rèm sa, trong phòng đều đầy hương, là một chỗ ngắm hoa vô cùng tốt. Thái hậu cũng thích nơi này, nói là Trung thu phải thiết yến ở đây.

Vân Hi nghe Thường Phúc nói xong, trong lòng đã hiểu được mấy phần. Nhà Lạc Chính đặt quan hệ thông gia trước, lại chủ động rút lại hôn sự. Đem việc này đưa vào tay Phi Tâm xử lý, hiện giờ lễ bất thành lễ, pháp bất thành pháp. Hơn nữa hôm qua hắn lại đặc biệt dặn nàng, không thể để cho muội muội vào cung. Lúc này Phi Tâm không phiền mới là lạ chứ! Mới về nhà ngủ một đêm, vốn là muốn cho nàng thoải mái, kết quả là mang một mối lo trở về. Lại còn tát vào mặt muội muội, khiến cho bốn năm không gặp lại càng thêm thù hận. Một bên là cha mẹ, một bên là muội muội, thỏa mãn ai cũng đều buồn phiền cả. Nàng bên này phiền muộn, Vân Hi cũng có chút luống cuống. Sớm biết như thế, còn không bằng không cho nàng trở về, chỉ tổ chức tiệc rượu trong vườn cho xong. Cái gọi là gả nữ nhi đi như nước đã hắt đi, nàng vào cung, tương lai cũng vào tông miếu của hoàng tộc. Hiện giờ bên kia còn lòng tham không đáy, cầu cái này xin cái kia, giờ lại ném củ khoai nóng vào tay nàng, rõ ràng là làm cho người ta cảm thấy trách móc cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Thường Phúc đi được một lúc, Uông Thành Hải suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng thượng, việc này là chuyện nhà nương nương. Nương nương cũng là nhất thời phiền lòng, qua rồi thì cũng thôi, hoàng thượng cũng không cần phải quan tâm.”

“Không thể tưởng tượng được trong nhà nàng còn có một nữ nhi như vậy.” Vân Hi khẽ hừ một tiếng, cười như có như không, “Coi như là có can đảm.”

Uông Thành Hải lúc ấy cũng không dám cười theo, dù sao vừa rồi nghe Thường Phúc nói, Quý Phi vì Ngũ tiểu thư mà tức giận đến động thủ, có thể thấy được lúc ấy Quý Phi đã thành ra cái dạng gì? Lúc ấy thấy Lạc Chính Mịch tiến vào yến kiến, bộ dáng phong độ, nhất thời cũng cảm thấy cả nhà Lạc Chính đều như thế cả, đã ngang ngược lại còn có thể vô lại, miệng thì chua, giọng thì the thé không chịu bỏ qua cho ai.

“Ngươi trở về gọi hai người kia qua đây…” Vân Hi nói xong thì ngoắc tay, gọi Uông Thành Hải lại đây. Uông Thành Hải vội vàng cúi đầu kề tai nghe, nghe xong nhất thời ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng rằng hoàng thượng nhất định là muốn giúp đỡ Quý Phi, nhưng lại không nghĩ rằng hoàng thượng lại có suy nghĩ này, nhưng lại không dám nói gì, chỉ lo gật đầu vâng dạ.

Vân Hi thấy nét mắt của hắn, mở miệng: “Việc này ngươi làm gọn ghẽ chút. Trước ngày mười lăm mà làm không xong hay lộ ra sơ hở nào, ngươi về sau cũng đừng lượn lờ trước mặt trẫm nữa.”

Uông Thành Hải vội quỳ: “Nô tài tuân chỉ.”

Phi Tâm mấy ngày nay không phấn khởi lên được. Một cái tát vào buổi trưa ngày mười một đã xoá sạch tâm tình của nàng khi trở về nhà. Sau khi trở về Nam An Viên càng cảm thấy vô vị buồn tẻ. Hiện giờ hoàng thân quốc thích đều tụ tập ở Nam An. Nếu muốn chọn một người thích hợp để kết thân không phải là việc khó, chỉ cần nàng mở miệng thôi. Mặc cho Phi Lăng có bản lĩnh gì cũng khó mà trở mình trong tay nàng. Nhưng không biết thế nào, nàng không tìm một đối tượng thích hợp cho muội muội, ngược lại lại tò mò với Trương gia, lặng lẽ để cho Tú Linh hỏi chuyện nhà Lạc Chính mấy năm nay.

Lạc Chính Anh thật ra biết cũng không nhiều. Nhưng trong lòng hắn kính trọng Phi Tâm. Hơn nữa lần này có thể vượt qua vòng hai kỳ thi ở kinh thành, trực tiếp có công việc để làm. Đây hoàn toàn là công lao của Phi Tâm. Tuy rằng hiện tại chỉ là một lang vệ tập sự, nhưng về sau chỉ cần đi theo Phi Tâm thì không lo không thăng tiến được. Lúc Phi Tâm về nhà, Nhị thẩm nước mắt chảy dài, hận không thể moi tim ra đặt trước mặt Phi Tâm. Cho nên Lạc Chính Anh cũng biết gì nói nấy, chỉ cần mình nghe qua thì không giấu diếm gì mà nói hết.

Trước kia Lạc Chính Mịch tựa cửa Trương gia. Chạy tiền đến năm Tuyên Bình thứ ba cũng có được một chức quan. Khi đó là lúc quan hệ giữa Trương gia và nhà Lạc Chính thân thiết nhất. Hai hài tử cũng qua lại rất thân mật. Về sau lớn lên một chút, nam nữ kiêng kỵ, nhưng ngày lễ tết cũng thường xuyên gặp nhau. Những thứ này lúc đó Phi Tâm cũng biết.

Đến năm Tuyên Bình thứ mười hai, Phi Tâm vào cung tuyển tú, đến năm Tuyên Bình thứ mười ba được phong làm Quý Phi. Cùng năm, phụ thân được thăng chức Hoài An Tư Mã. Tháng tám năm Tuyên Bình thứ mười bốn, Lạc Chính Khoan tiếp nhận vườn trà của huynh trưởng mà làm ăn. Lúc đó, Lạc Chính Mịch cũng có bảy tám vườn trà ở Hoài Nam, trở thành người buôn trà độc quyền ở mấy tỉnh phía nam. Tháng hai năm Tuyên Bình thứ mười lăm, Lạc Chính Khoan và một số thương nhân giàu có ở Hoài An tấu trình lên, nguyện ý xây Thánh Đức Viên để mời vua. Tháng hai năm Tuyên Bình thứ mười sáu, Lạc Chính Khoan đến Cư An Phủ, thương lượng buôn bán trà với hoàng thất ở miền nam. Nói cách khác, bắt đầu từ năm Tuyên Bình thứ mười hai, nhà Lạc Chính phú quý đi đôi, tiếng tăm lên như diều gặp gió.

Nhưng Trương gia thì ngược lại. Vốn là liên thủ chặt chẽ với nhau, đồng mưu vinh hoa càng thêm lợi, huống chi còn có nhà mẹ đại nương ở Phụng Thuận giúp đỡ. Nhưng nam nhân Trương gia lại không sáng sủa mấy. Huynh đệ Trương lão gia năm trước đã ra ở riêng, tìm cách để tự phát triển. Không giống nhà Lạc Chính bọn họ, ba huynh đệ đều hợp lực đồng tâm. Trương lão gia có ba đứa con trai. Con trai trưởng thích đi du ngoạn núi sông, không màng danh lợi. Con trai thứ hai thì phong hoa tuyết nguyệt, quần áo lụa là. Con trai thứ ba là người trước đây đính hôn với Phi Lăng, nhưng lại không nghe lời mà chạy ra ngoài buôn bán. Nhưng từ năm Tuyên Bình thứ mười bốn, sau khi Trương lão gia mắc bệnh qua đời, hai vị huynh trưởng chia gia sản rồi tự ai nấy đi. Mấy người tiểu thiếp không có con cái cũng bồ bịch lăng nhăng, lén ôm vàng chạy trốn. Một cái nhà to như vậy cuối cùng chỉ còn lại một cái thùng rỗng.

Năm Tuyên Bình thứ mười lăm, Trương Vọng Thu mang theo một đống đồ cổ đồ sứ đi về mấy tỉnh phía nam buôn bán, kết quả dọc đường xảy ra chuyện không may, để cho tay chân của đối thủ đến quấy rối, đập vô số đồ của hắn, mất sạch cả vốn gốc. Cuộc mua bán này có sự tham gia của Tôn gia, lần này khiến cho Tôn gia bồi thường nhiều vô kể nên họ vô cùng tức giận. Huynh trưởng của đại nương, cũng chính là người đứng đầu hiện tại của Tôn gia, trong cơn giận dữ không muốn cháu gái mình tương lai lại làm kẻ lót đường. Đại nương nghe huynh trưởng nói xong, cảm thấy tiểu tử này buôn bán không được việc, liên lụy người nhà, bởi vậy liền sinh ra ý từ hôn! Lúc này nhà Lạc Chính đang vội vàng xây vườn, lòng dạ Lạc Chính Mịch đều đặt trên quan trường, căn bản không muốn để ý đến mấy chuyện làm ăn. Lạc Chính Khoan là người làm ăn hiểu rõ đầu đuôi, hơn nữa quyền mua bán chủ yếu đều nằm trong tay hắn. Hắn thấy Trương gia suy tàn khó mà giúp đỡ, huống chi huynh đệ và cháu gái bên này dùng tiền cũng nhiều, sao lại dám đem tiền vung cho người ta?

Nhưng Phi Lăng từ nhỏ đã một lòng yêu mến Trương Vọng Thu này, thấy phu quân tương lai mọi việc đều bất lợi, đâu thể buông tay mà đi. Thứ nhất là kẻ vô tình, thứ hai là ngay cả tình cảm cũng tính toán. Hôm trước thì trộm trang sức, ngày mai thì lấy chút đồ cho hắn chi tiêu. Thế nào lại để cho đại nương phát hiện, lại càng cảm thấy tiểu tử Trương gia này không phải là người tốt. Chính nữ nhi nhà mình lại ăn cây táo, rào cây sung. Đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, ai ngờ nữ nhi lại cương quyết không nghe.

Lạc Chính Mịch căn bản không quản chuyện này, chỉ để đại nương giải quyết. Đại nương dứt khoát để người ta viết văn thư từ hôn, muốn ép Trương gia rút lại hôn sự. Ai ngờ Trương gia không chịu, cứ nhắc đến khế định năm đó, nhất định phải lấy Phi Lăng. Trương Vọng Thu còn vài ba lần quỳ ngối trước cửa, kiên quyết nói không phải nàng thì không cưới! Chuyện này khiến cho đại nương choáng váng cả đầu, bà không phải là người có bản tính độc ác, lại sợ Lạc Chính Mịch nói bà ỷ thế hiếp người quá đáng, tổn hại danh tiếng, bằng không thật sự là đã muốn lấy mạng tiểu tử kia!

Việc này cứ dây dưa đến năm Tuyên Bình thứ mười sáu, hiện giờ Trương gia ngoại trừ chỗ của tổ tiên ở Phụng Thuận không dám đụng, mấy cửa hàng sớm đã làm ăn thất bát. Nhà Lạc Chính vừa không muốn mang tiếng xấu ỷ thế hiếp người, cũng không muốn kết quan hệ thông gia nên dứt khoát nghiêm khắc không cho nữ nhi ra khỏi cửa, lại không quan tâm Trương gia như thế nào. Làm cho Phi Lăng mặt trắng không biết làm gì, mỗi ngày ở nhà ném nồi đập chén, mắng chó đá mèo, không vừa lòng một chút là đi tìm cái chết, càng lúc càng ương bướng. Càng bởi vì phụ thân suốt ngày không để tâm chuyện trong nhà, trong mắt đại nương giận nàng vô cùng nhưng trong lòng thì đau như cắt. Càng cổ quái xảo quyệt thì không ai dám chọc. Cũng bởi vì Trương gia bên này không giải trừ hôn ước, cũng không có cách nào lại tìm đến nhà hắn. Nuôi một nữ nhi ở nhà nhưng sống thì ray rứt như có ma chướng trong lòng vậy.

Cho nên lúc này Phi Tâm theo hoàng thượng Nam tuần, nhờ ơn trời có thể đích thân tới phủ Lạc Chính, thật là Bồ Tát mở mắt.

Thứ nhất là muốn mượn cây đại thụ Phi Tâm này dẹp phiền não này đi. Nếu có thể tiến cử vào cung, để cho nàng chết tâm, Trương gia dù có gan trời cũng không dám cướp người của hoàng thượng. Thứ hai, Phi Tâm bốn năm không sinh đẻ được, hiện giờ được sủng ái, cũng có một người để tâm sự. Hơn nữa lai là tỷ muội cùng nhà, so với người ngoài thì tốt gấp trăm lần. Thứ ba, nếu thật có thể được việc, hoàng thượng nếu có thể vừa mắt, dựa vào địa vị hiện tại của Phi Tâm, muội muội này ít nhất cũng phải lên một chức ngũ tần, cũng có thể là Mỹ Nhân. Kể từ đó, nhà Lạc Chính có thể nói là như mặt trời ban trưa! (*)

(*) mặt trời ban trưa: ý nói rất hưng thịnh

Phi Tâm nghe xong, trong lòng không biết là có tư vị gì. Theo nàng thấy, Trương gia quả thât không thể lập quan hệ thông gia tốt. Trước không nói họ hiện giờ không ra hồn, chỉ là sự giàu có không thể so sánh được với nhà Lạc Chính. Nhưng Trương gia đúng là có ân huệ với nhà Lạc Chính từ trước. Việc này Lạc Chính có lỗi trước, dù sao vẫn nên bồi thường cho Trương gia, giúp họ trở lại ngày xưa. Mà Trương gia cũng nên nhận thức được, không nên làm phiền bằng mọi cách, sớm cầm tiền đi tính chuyện khác.

Nhưng hiện giờ ngẫm lại, nàng chỉ so đo quyền lợi và được mất, lại ném tiểu nhi nữ ra sau đầu. Khó trách lúc ấy muội muội không lựa lời, nhất định cho rằng người khác không nhìn thấy tấm chân tình kia! Nếu là trước kia, Phi Tâm tuyệt đối là không thấy, cho dù nhìn thấy cũng sẽ xì mũi coi thương. Nhưng lúc này, ít nhiều nàng cũng biết được một chút. Chẳng qua là tình cảm dễ thay đổi lại mỏng manh, dù sao cũng là tỷ muội nhà mình, nàng cũng không muốn Phi Lăng chọn con đường này rồi về sau lại hối tiếc.

Cho nên nhất thời nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải? Rốt cuộc là tác thành cho ước nguyện của Phi Lăng, để cho hai người thành hôn? Hay là dứt khoát làm kẻ xấu, chia rẽ đôi uyên ương này, tìm người khác xứng đáng hơn?

Nàng bên này đang lúc khó khăn, ngày mười bốn tháng tám lại nhận được tấu chương của Lạc Chính Mịch, nói Ngũ muội Phi Lăng thuở nhỏ đã đính hôn ở Phụng Thuận. Nàng hiện giờ đã sắp mười sáu tuổi, thừa dịp thánh giá và thái hậu ở đây, lúc Quý Phi về nhà, cho Trương Vọng Thu lấy vợ, đặc biệt nói với Quý Phi, khẩn cầu nương nương chọn ngày lành tháng tốt, đưa Phi Lăng đến Phụng Thuận.

Nàng lúc ấy còn có chút trợn tròn mắt, ai biết hoàng thượng lại cao hứng như thế. Cứ như nói Lạc Chính gia song hỷ lâm môn, Phi Tâm về nhà thăm cha mẹ, Phi Lăng xuất giá. Lúc này để cho Phi Tâm chuẩn bị lễ lộc ban thưởng!

Phi Tâm thoáng nhìn nét mặt của hoàng thượng, trong lòng đã hiểu được mấy phần, việc này đúng là không khỏi liên quan đến hoàng thượng, nhưng tóm lại cũng là chuyện nhà của nhà Lạc Chính, hoàng thượng tuyệt đối không thể nào tự mình ra mặt đi ép nhà Lạc Chính thừa nhận hôn sự này. Dù cho hắn không ra mặt, làm sao phụ thân lại vui sướng mà đáp ứng như thế? Này đâu chỉ là vui sướng, căn bản còn có chút khẩn cấp.

Phi Tâm suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ, thật là không biết hắn rốt cuộc đã dùng biện pháp gì?