Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 3 - Chương 27




Quyển 3 –

Tim dẫn tình, cả hai cùng lưu luyến


“Lá rơi trên người Vân Hi, ngập tràn ái ân mặn nồng.” Vân Hi lặp đi lặp lại câu nói này. Yđã bị lừa bởi câu nói này của cô, ái ân mặn nồng, cô chỉ biết câu chữ chứ hoàn toàn không hiểu ý tứ bên trong! Cô chỉ có tấm lòng trung thành mà không hiểu tình ý, cô là một tên lừa đảo đầu óc chỉ biết đến mưu toan danh lợi, một đại lừa đảo!

Trước mắt y, trước mặt y người qua kẻ lại, những kẻ loay hoay đến rồi lại quỳ, xoáy sâu vào ngọn lửa trong tim y, khiến tim gan nóng bừng lên. Ngoài kia văng vẳng những tiếng gọi “Quý Phi, Quý Phi”, thời gian cứ thế trôi qua, lòng y rạo rực như lửa thiêu, không thể nào kiên nhẫn được nữa, đứng phắt dậy, nhấc chân bước ra ngoài: “Gọi Liên Bằng đến đây, bảo nó đưa trẫm đi, tất cả binh lính rút về hết! “

Vưa nghe như thế, Bàng Tín bên cạnh còn chưa kịp truyền lời, vài quan văn chờ dưới kia đã quỳ xuống, nhanh nhẩu nói: “Vạn lần không được, hoàng thượng là trụ cột đất nước, không thể để tùy tùng lui xuống, không thể đích thân mạo hiểm, không thể để gặp nạn! ” Cẩm Thái là nước lớn, chú trọng lễ nghĩa, tôn sùng nho giáo. Quân vi thần cương, lấy lòng trung thành làm đạo đức cao nhất của thần tử.

Và sự thể hiện cao độ của lòng trung thành chính là đặt quốc gia lên hàng đầu, giữ vững nền tảng quốc gia, không tiếc vinh nhục vì sự phồn thịnh vạn đời, không e dè cường quyền, lấy quốc gia làm chủ yếu, không được xu nịnh. Văn tử gián, Võ tử chiến (Quan văn chết vì khuyên gián, quan võ chết trên chiến trường) , đó một là vinh dự cao nhất của một kẻ tôi thần, còn người được gọi là vua anh minh cũng chính là người biết tiếp thu lời khuyên ngăn, không hành xử theo cảm tính bản thân.

Nay Cẩm Thái phồn thịnh, Xương Bình Đế – Sở Vân Hi là vua anh minh trong mắt bọn họ, dưới trị vì của thánh chủ luôn có nhiều danh thần, vị vua anh mua lập nên công tích ngàn năm, danh thần cũng nhờ thánh chủ mà lưu danh sử sách. Và danh thần trước hết phải Trung, trong triều có không ít người bị bó buộc bởi tư tưởng cổ hủ này. Chế độ đế quốc, hoàng thượng không chỉ là quân chủ, mà còn tượng trưng cho một đất nước, là tất cả nền tảng của quốc gia.

Bây giờ Vân Hi rút hết binh lính về, tự mình lên núi, bọn người này làm sao đồng ý, lập tức quỳ sụp xuống, khiến Vân Hi choáng cả mặt.

“Giờ đang buổi ban trưa, mắt nhìn thấy đỉnh, có nguy hiểm gì cơ chứ? Bây giờ trẫm phải đích thân lên đó xem có nạn gì gặp phải?” Vân Hi ghìm giọng xuống, thực sự không muốn nổi cơn tam bành lúc này.

“Hoàng thượng, Quý Phi được thiên ân phù hộ, ắt có thể hóa nguy thành phúc, hóa dữ thành lành, hoàng thượng suốt đêm…. ” Một người trong số đó vừa mở miệng, Vân Hi đã quát: “Đừng lắm lời với trẫm nữa, bây giờ trẫm nhất định phải lên đó! ” Nói xong, cất bước bỏ đi.

“Hoàng thượng vạn vạn không thể….mong hoàng thượng cân nhắc…..” Trong doanh trại náo loạn lên. Vân Hi giận quá nhấc chân lên đạp, gào quát: “Thường ngày trẫm nể mặt ác ngươi thì các ngươi coi trẫm là người nộm tùy ý nhào nắn. Còn không mau tránh ra, hôm nay trẫm sẽ lấy đầu các ngươi! “Lời này khiến quan thần hoảng hốt im bặt nhưng Tôn Thủ Lễ của Văn Hoa Các rất cổ hủ, hắn níu chặt chân Vân Hi, nước mắt đầm đìa, run rẫy lên tiếng: “Hoàng thượng thánh minh, tuyệt không thể quá nôn nóng. Lão thần ba đời trung lương, chết có gì đáng sợ? Nếu có thể khiến hoàng thượng coi long thể làm trọng, hồi tâm chuyển ý, dẫu có giết lão thần để xả giận, lão thần cũng cam tâm tình nguyện!”

Vân Hi cúi nhìn, đôi mắt đã đỏ rực. Y nhìn bọn người này, bất thình lình đạp hắn văng ra, hét lên: “Bàng Tín, ngươi ngây người ra đó làm gì? Lẽ nào cũng muốn như vậy?” Sau đó lại quát: “Tả Hàm Thanh, trẫm cần bọn ngươi để làm gì? ”

Hai câu này đã khiến hai người một trong một ngoài thức tỉnh. Bàng Tín không nói không rằng, xông lên kéo bọn người này lại, bất kể Tôn Thủ Lễ kêu gào đấm ngực.

Mấy đội thân binh của Hành Thuộc Vụ bên cạnh đã sẵn sàng, bọn họ chỉ luôn chờ sai khiến của hoàng thượng, nay nghe hoàng thượng gọi cấp trên của mình, lập tức xông ra, kéo ghì lại, còn có hai người hộ tống hoàng thượng ra khỏi doanh trại.

Ngoài kia Tả Hàm Thanh đã ra hiệu lệnh cho tất cả rút về dưới núi chờ lệnh, sau đó sai người đưa Liên Bằng tới. Liên Bằng trước đó đã sợ đến nhũn chân, một đứa bé nào có thấy cảnh như vậy bao gờ. Vân Hi kéo nó qua, đồng thời giật thanh đao trên thắt lưng của một tùy tùng bên ngoài, lên tiếng: “Ngươi bình tĩnh, không cần sợ ta. ”

Liên Bằng bị y kéo đến, nhìn dáng vẻ thấy vẻ mặt rất nôn nóng, ánh mắt đầy lo âu, chẳng khác nào những chàng trai sốt rột khác, sự thân thiện trước kia lại trở về, nó hít một hơi rồi gật đầu: “Tôi nhớ chỗ đó, nhưng ở đó chẳng có ai cả! ”

“Ngươi đưa ta đến đó xem. ” Vân Hi hạ giọng, quay sang nhìn Tả Hàm Thanh và Bàng Tín vừa bước ra: “Trẫm không gọi thì không ai được lên đó. ”

Vừa nói vừa cất bước theo Liên Bằng. Vân Hi trong lòng vừa nôn nóng vừa giận dữ, vừa sốt ruột vừa lo lắng. Y chưa bao giờ như thế, chỉ cảm thấy cả người như sắp tan thành may khói. Ngọn núi thấp như thế, y không tin có thể khiến Phi Tâm té ngã, dẫu có té ngã xuống hồ thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Y theo chân Liên Bằng rẽ trái rẽ phải, chui vào trong rừng sâu. Bây giờ nơi này đã có quá nhiều bước chân nên chẳng thấy gì cả, y vừa đi vừa quan sát xung quanh, lát sau thấy Liên Bằng chỉ vào một sườn dốc nhỏ: “Chính là nơi này, tối hôm qua mợ đi không nổi, bèn đứng đây nói chuyện.”

Vân Hi nghe thế, bỗng gật đầu, bảo Liên Bằng im lặng, bản thân đi vòng quanh. Đây là một sườn dốc nhỏ,đã khá xa khu dân cư, dưới kia không xa có một mảnh đất trồng rau bỏ phế, có thể vì địa hình hay nguyên nhân nào khác mà nó mọc thành một hố đầy cỏ, xung quanh có một số cây nhỏ, lớn nhất cũng chỉ cao bằng một người. Y lách qua cành cây đi sâu vài bước, đột nhiên gọi to: “Phi Tâm, Phi Tâm! ”

Y vừa quan sát vừa đi xuống hố đó, y biết Phi Tâm tuyệt đối không thể một mình leo lên đỉnh, nên không thể có khả năng trượt chân rớt xuống hồ gì đó.

Phi Tâm rất biết lượng sức, đối với những việc phí sức như thế cô không dễ dàng thử, càng không cần nói đến tình cảnh lúc đó! Nhưng nếu lăn từ đây xuống thì cũng có cây cối đỡ lại, lăn không xa. Và chắc chắn phải được phát hiện từ lâu mới đúng, dù lúc đó có ngất đi, bây giờ cũng đã khá lâu rồi, lý nào chẳng có chút động tĩnh, trừ phi té chết? Nhưng độ dốc như vậy, khả năng té chết rất thấp, huống chi chẳng có đá lớn, chỉ toàn bùn lầy.

Dẫu rằng lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng cũng cố gắng lý trí phân tích. Y kiên trì đích thân lên đây, là bởi y hiểu cô, nên nghĩ đến một khả năng khác. Tuy khả năng này khiến lửa giận y ngùn ngụt: Cô tự nấp vào, không muốn người ta tìm thấy!

Y vừa bước đến bên hố cỏ, cỏ nơi này mọc rậm rạp, nhưng hiển nhiên lúc nãy đã bị binh lính giẫm đạp, y cũng không muốn quan sát nữa, chỉ cảm thấy vùng này hoàn toàn không có nơi để ẩn nấp, trong lòng rối bời. Y vừa bơi tìm vừa hét lên: “Lạc Chính Phi Tâm, ta biết nàng không bị té chết, cũng không ngất xỉu. Nàng không lên tiếng nữa thì ta sẽ sai người san bằng núi này! ”

Y vừa hét xong, đột nhiên thính tai nghe thấy có âm thanh gì đó gần đó, y mắng thầm một câu, mặt nhăn lại, ngẩng đầu nhìn Liên Bằng đang đứng yên, vẫy tay bảo nó xuống trước, bản thân y gục xuống hố cỏ, đôi tay bới tung lên. Miếng đất này đã hòa lẫn bùn lầy thành một mảng to.

Y dùng hết sức bới đất lên, nhìn thấy một hang nho nhỏ lộ ra, không biết là động do con vật nào đào, rất nhỏ. Y nép sát mặt vào, mặc kệ bùn cỏ đầy mặt. Y suýt tức chết, nhưng con tim loạn nhịp không vững vàng giờ lại ổn định hơn hẳn.

Phi Tâm nằm sấp trong đó, cách y khoảng một cánh tay. Cả người cô chèn trong đó, đôi tay kẹt giữa hai bên, hệt như khúc gỗ. Đầu vùi sát dưới đất, lúc đó đang ngẩng cằm nhìn lên, gương mặt rất bẩn, nhưng đôi mắt vừa to vừa sáng, rõ ràng rất tỉnh táo!

“Nàng khốn khiếp! ” Vân Hi buột miệng chửi mắng, đưa tay muốn kéo cô, “Bị thương chỗ nào? Ra đây cho ta! ” Nãy giờ y đã nói năng không đầu đuôi, cũng không biết đây là tâm trạng gì, vừa sốt ruột vừa tức giận, vừa hận vừa xót, hoàn toàn là ngũ vị lẫn lộn, đôi mắt như sắp phun lửa, với tay không tới. Y vừa cố gắng dùng sức vừa mắng: “Lúc nãy bao nhiêu người tìm kiếm, nàng không lên tiếng? Sao nàng lại chui được vào đó? Có phải nàng muốn chết trong đó, có phải nàng muốn dọa chết ta? ”

Phi Tâm nghe vậy, nước mắt rưng rưng, khóc lên: “Thần thiếp y phục rách rưới, xấu mặt quốc thể, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này chi bằng chết đi cho xong!”

“Nàng vớ vẩn! ” Vân Hi miễn cưỡng cũng chỉ có thể chạm tới mặt Phi Tâm, nhưng không thể nào lôi cô ra được. Vừa sốt ruột vừa mắng câu cửa miệng của Liên Hoa. Y trừng mắt nhìn cô, đột nhiên nghiến răng ken két: “Đầu óc chỉ toàn tận trung tận trung, danh tiếng danh tiếng. Ta đã bị nàng lừa, biết trước nàng như vậy, có chết cũng không để nàng đi!”

Phi Tâm càng nghe nước mắt càng tuôn dữ dội: “Hoàng thượng bảo thần thiếp đi trước, tuy không nói rõ nhưng thần thiếp cũng biết khinh trọng. Chết là chuyện nhỏ, hộ giá là chuyện lớn. Thần thiếp không thể trở thành gánh nặng, chỉ như thế mới không phụ long ân của thánh thượng đối với thần thiếp! ”

“Tam cương ngũ thường, lễ hiếu tín nghĩa nàng đều thuộc làu làu. Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao ta bảo nàng đi trước! Không hiểu thì không hiểu, tại sao còn lừa ta, nói gì mà ái ân mặn nồng, đại lừa đảo này, ta không tha cho nàng! Nàng xéo ra đây cho ta!” Vân Hi càng nói càng đau lòng, cảm thấy con tim như bị người ta giày xéo, đau đớn sắp chết

Bảo cô đi trước, an toàn là lý do đầu tiên, tìm viện trợ là thứ yếu. Cô lại làm ngược, không những làm ngược, nay sợ nhìn ta trông thấy khó coi, nên im bặt không thèm lên tiếng. Nếu không phải y quá hiểu tật của cô nên tự lên tìm chắc cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý chết ở đây, sau cùng được lẫy danh vì hy sinh thân mình để cứu hoàng thượng, bảo y làm sao chịu nỗi?

Y tự lên đây, cô chịu lên tiếng, e cũng không phải vì bản thân cô, mà là sợ y đơn thân phạm hiểm nguy hại quốc gia, cổ hủ hệt như mấy lão già kia. So sánh hai thứ, trụ cột quốc gia là việc lớn, danh tiếng là chuyện nhỏ, nên mới chịu lên tiếng! Y càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng càng trở nên trống trải, càng trống trải càng cảm thấy thê lương, nhưng đôi tay vẫn đào bới liên tục, không ngừng đào bới muốn tóm lấy cô.

“Thần thiếp bị kẹt cứng, không ra được. ” Phi Tâm khóc, nghe lời y nói, nước mắt càng không thể nào ngớt, “Thần thiếp không lừa hoàng thượng. Quân vi thần cương không giả. Nhưng phu vi thê cương cũng là thật, nhỡ hoàng thượng có mệnh hệ gì, không cần xử tội chết, bản thân thần thiếp cũng không muốn sống nữa!”

“Nàng nói gì? ” Y nghẹn ngào, trừng mắt nhìn cô, bỗng cảm thấy đôi tay run rẩy, vẫn cố gắng muốn nắm lấy khuôn mặt cô.

“Thần thiếp áo quần rách tả tơi, để binh lính cứu thì chẳng ra làm sao cả, lúc đó thần thiếp mất mặt, hoàng thượng cũng khó coi. Thần thiếp nghĩ hoàng thượng nhất định sẽ lên đây, đừng để ai thấy!” Cô nghẹn ngào, khóc thút thít, trông thật đáng thương, dùng hết sức đẩy nhưng chẳng thể nào nhích động được, “Kẹt cứng rồi, không động đậy được! ”

Câu “Thân thiếp nghĩ hoàng thượng nhất định sẽ lên đây” đó, trong lòng cô đã nhận định chỉ một người có thể nhìn thấy vẻ thảm hại của cô, đó chính là y! Lời này khiến Vân Hi si cuồng, suýt nữa rơi lệ, không lời nói nào khiến y cảm thấy trải lòng và xoa dịu bằng lời này.

Đầu ngón tay y sờ trúng mặt cô: “Tự ta lên đây, không ai nhìn thấy. Ta điên rồi hay sao, để người khác thấy vợ mình xấu mặt? ”

Cô muốn gật đầu, nhưng không gật nổi, chỉ đành chớp mắt, mắt khẽ nhích động, nước mặt lại rơi. Chưa bao giờ thấy cô khóc ra nông nỗi này, lòng y đau thắt lại :”Nàng cố chịu đựng, ta lấy đao bơi đất ra. ” Lúc đó, trong lòng cô chỉ trông cậy mỗi mình y, không còn xem y là tượng thần cao quý chỉ có thể bái lạy trong điện thờ, khiến lòng y ngập tràn an ủi.

Y quỳ úp xuống đất, dùng hết sức đào cái hố đó, cũng không biết do con vật nào đào, đó là một địa đạo dài nhưng không thẳng lắm, xuyên suốt vào trong núi. Hẹp vô cùng, thế mà cô có thể lùi và chui vào xa như vậy. Y vừa đau lòng vừa buồn cười, lại lo lắng không biết cô có bị thương ở đâu không, sau cùng thanh đao cũng bị y đào đến cùn, y phải dùng tay để đào. Phi Tâm thấy người y lấm lem bùn, ngón tay đào đến chẳng còn thấy rõ màu da. Lúc đó bởi vì y đang quỳ úp, nên không thấy được vẻ mặt của y, nhưng chốc chốc lại nghe y cất tiếng. Lúc thì mắng cô, lúc lại dỗ dành, nói năng lung tung, hệt như gã điên.

Lúc đầu Phi Tâm cảm thấy vô cùng mất mặt, hơn nữa lúc chui vào đây áo quần đã rách hơn phân nữa, nên thà chết chứ không chịu lên tiếng để người ta giải cứu. Nhưng sau đó hoàng thượng đích thân lên đây, nếu không lên tiếng e sẽ khiến hoàng thượng mạo hiểm, vậy thì phạm phải đạo trung thành của cô, nên cô đành cắn răng lên tiếng. Cô thực sự hy vọng hoàng thượng có thể tự lên đây, đừng để ai thấy bộ dạng tơi tả của cô, dẫu sao trước mặt y cô cũng quen bẽ mặt rồi, nên cũng hơi chai lì.

Nhưng cách nghĩ này xung đột với lễ giáo của cô khiến cô không dám nghĩ nhiều. Song, nhìn thấy y hoảng đến mặt trắng bệch, có thể nói là bao nhiêu biểu cảm đều lộ ra trên mặt, vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, vừa nôn nóng vừa tràn đầy tâm sự, tuy miệng quang quác la mắng, nhưng khiến tim cô rụng rời cả ra, lại còn vừa lôi vừa kéo, xót xa cho cô!

Lúc ấy, tim cô đau thắt lại, chẳng còn cảm giác được cơn đau trên cơ thể, nước mắt thì tuôn mãi không vơi. Những điều đã dạy đã học từ nhỏ, lễ hiếu đại đức, khiến cô bị trói buộc như một con rối, lại thêm việc vào cung, nửa phần không thể sai sót, lúc nào cũng như bị phủ lớp băng mỏng, luôn cảm thấy thế nhân khinh cuồng, không hiểu quy tắc của gia tộc lớn.

Kép đào biên những vở kịch ví von nhà quyền thế tài tử giai nhân, dẫu trên thuyền được hoàng thượng đưa đi xem vài vở, cô cũng chỉ cười nhạt, cảm thấy sơ hở trăm bề, không một chút thiết thực, nhưng không hay biết rằng, điều đó quả có thật. Trước mắt có ngay một người!

Vân Hi cố gắng mãi cả một canh giờ mới lôi Phi Tâm ra được, trong quá trình đó dưới kia có kẻ không kiên nhẫn chạy lên đều bị Vân Hi gầm quát đuổi xuống. Phi Tâm một ngày một đêm không hạt gạo giọt nước vào bụng, vừa sợ vừa mệt lại thương tích đầy, trước đó nhờ tính cách quật cường mà cầm cự nổi, đợi đến khi y đến lại bắt đầu cảm thấy hơi mê man. Nhưng vì chốc chốc y lại cất tiếng, rồi lại la mắng, cô cũng muốn cố gắng vực dậy tinh thần lắng nghe, mãi đến khi y ôm cô vào lòng, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể không còn cầm cự nổi nữa, bất tỉnh nhân sự!