Mấy ngày sau, quả nhiên đúng như dự đoán, Nam Quận vương viện cớ Tân hoàng còn nhỏ không đủ khả năng làm quân lâm thiên hạ, khởi binh phế đế, dẫn binh một đường từ Nam tiến Bắc, gió lửa liên miên, mùi thuốc súng nổi lên bốn phía.
Trong tay các vị Vương gia đều có tư binh, thấy tình thế hỗn loạn cũng rục rịch thừa nước đục thả câu, kéo bè kết phái thử vận may. Dù là còn e ngại tiềm lực của quân đội triều đình cùng uy danh của Hắc Hổ quân, nhưng cũng đã âm thầm phát quân khởi binh. Không qua mấy ngày, cả Đại Chu đã dần dần bị bao phủ bởi hỗn loạn, triều cục không yên.
Trữ Tử Mộc dưỡng thương mấy ngày, vết thương đã bắt đầu khép miệng. Thái y nói, bởi vì tinh thần không tốt cho nên nội thương cũng không có mấy tiến triển, phải nhớ kỹ không nên tức giận mà hại đến can tì, cũng không thể hoạt động quá mạnh, nếu không sẽ hao tổn tâm khí.
- --
"Không thể đợi thêm nữa rồi, phải tốc chiến tốc thắng, đợi đến khi bè đảng của mấy tên Quận vương kia cứng cáp rồi, Đại Chu ắt sẽ như cá trên thớt, chia năm sẻ bảy", Trữ Tử Mộc dồn dập nói, nàng ngày càng mất bình tĩnh. Chu Hướng rơi vào tay nghịch thần, Trữ gia là đầu sóng ngọn gió, ắt sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên. Nàng liền sai người chuẩn bị xe, lên đường tới Tô Châu. Sau lần hành thích ở Cô Tô lĩnh ngày ấy, thị vệ chỉ còn lại gần một nửa, họp lại thành một đội, nhận mệnh phò tá tới Tô Châu.
"Chúng ta chia làm hai, ngươi tới Tô Châu, nhân danh Thái hậu truyền lệnh cho Kỵ binh lui về, hợp lại với Hắc hổ quân. Ta hồi cung, trấn an triều cục, sau này binh biến liền có thể trong hô ngoài ứng. Thị vệ của ngươi còn lại hai trăm người, ở đây ta có tám trăm, vậy bốn trăm người có thể chuyển tới cho ngươi".
"Ta không muốn mang ơn kẻ nào, hai trăm người đủ rồi", Trữ Tử Mộc nhếch mi, lạnh lùng cự tuyệt.
"Đừng vội tùy hứng. Sau khi tới Tô Châu ngươi còn phải tới Mạc Bắc, nơi đó có Hắc hổ quân đang đóng binh. Sau này binh biến có thất bại, ở nơi ấy may ra vẫn còn an toàn", Đoan Nhược Hoa không chút gợn sóng, nhàn nhạt trả lời. Trữ Tử Mộc cũng không nói gì nữa, nhưng trầm tư suy nghĩ.
"Vân Khuynh, ngươi theo Trữ Quý phi, nếu như gặp phải cao thủ, có là Đại nội thị vệ cũng thành vô dụng", Đoan Nhược Hoa lạnh nhạt phân phó, như là đã biết trước câu trả lời.
"Nương nương, Vân Khuynh nhất định không đi. Lần này hồi cung, tính mạng nương nương mới là quan trọng, người cũng không thể tự lo cho chính mình", Vân Khuynh không tin được, có chút vội vàng lập tức cự tuyệt.
"Vân Khuynh!", Đoan Nhược Hoa có chút nghiêm nghị quát lên, đúng là lần này hồi cung lành ít dữ nhiều, nhưng nàng cũng không muốn Vân Khuynh liều mạng như thế.
"Vân Khuynh đã từng nói đời này sẽ bảo vệ nương nương cả đời. Tuyệt đối sẽ không đi!", Vân Khuynh quỳ xuống, nhất định không đứng dậy. Nhìn nàng kiên quyết như thế, Đoan Nhược Hoa không khỏi bất ngờ. Tám năm rồi, nàng vẫn ở bên cạnh mình bảo vệ chu toàn, trầm mặc ít nói nhưng trung thành kiên cường. Không còn cách nào khác, liền bảo nàng đứng dậy.
"Thanh Sanh, vậy ngươi theo Trữ Quý phi đi thôi", Đoan Nhược Hoa nhìn sang Thanh Sanh, biểu tình phong đạm vân khinh, như thể mọi chuyện đang theo đúng sắp xếp của nàng, nhưng vẫn không áp chế được tia chua xót. Không, không được, tuy rằng nội tâm không ngừng gào thét, nhưng nàng biết, chỉ có như thế mới giữ được Thanh Sanh, ít nhất là tính mạng nàng.
Vân Khuynh một thân võ nghệ cao cường, gặp thời loạn lạc còn có thể tự giữ mình mà thoát, còn Thanh Sanh, không biết có thể chống cự hay không.
"Không được!", Thanh Sanh chết đứng, lập tức phản bác. Quả nhiên nàng muốn thế này, sao có thể được.
"Bổn cung thân là Thái hậu, đã ra ý chỉ, không ai có thể phản kháng!", Đoan Nhược Hoa lạnh mặt, đôi mắt thanh lãnh, tuyệt tình mà kiên quyết. Thanh Sanh nhìn nàng lăng lăng không dám tin, con ngươi nổi sóng, từ trong hàm răng cắn chặt thoát ra một câu,
"Ta nói không thể! Có chết cũng không đi!"
"Không thể? Ngươi kháng chỉ, dù là ở lại bên bổn cung cũng là vô dụng. Đã như thế rồi, ngươi cùng bổn cung, duyên đoạn nghĩa tuyệt!", Đoan Nhược Hoa hơi gằn giọng, lạnh lùng đến vô tình. Nàng sao có thể tự tay mình đẩy Thanh Sanh ra đây, sao có thể rời bỏ nàng, chỉ là đôi mắt mờ sương đã che phủ đi hết thảy những thống khổ chua xót, chỉ còn lưu lại những tia lạnh như hàn băng.
Hôm đó, Thanh Sanh đã nói, nàng sinh ta sinh, nàng tử ta tử, nghe vào có biết bao kinh tâm động phách, nhưng chính những lời này mới làm cho nàng suy nghĩ. Nàng nghĩ thông suốt, chỉ cần Thanh Sanh còn sống, sống thật tốt ngoài kia, bản thân nàng dù là sống hay chết cũng không còn liên quan.
"Hôm đó ta đã nói, nàng đi đâu ta cũng có thể theo, chúng ta đồng sinh cộng tử, bất ly bất khí!", Thanh Sanh quát lên, coi Trữ Tử Mộc cùng Vân Khuynh thành không khí. Nàng không hiểu, cũng thể hiểu quyết định này của Đoan Nhược Hoa, sao nàng có thể nhẫn tâm như thế.
"Đồng sinh cộng tử? Ta là Thái hậu, ngươi là cung nữ, nói xem, chúng ta đồng sinh cộng tử như thế nào?", Thanh Sanh càng mất bình tĩnh, càng thống hận, Đoan Nhược Hoa lại càng nguội lạnh, càng tàn nhẫn. Lời này nói ra, nàng cũng biết rằng nàng đang phóng ra một lưỡi dao, từng nhát cứa vào tim Thanh Sanh.
"Nàng để Vân Khuynh theo bên cạnh, cùng nàng chịu chết, lại đẩy ta cho Trữ Quý phi, an toàn sống tạm. Nàng có nghĩ ta sống cũng không bằng chết hay không?", Thanh Sanh hạ giọng, con ngươi đỏ lên. Lời này làm cho Đoan Nhược Hoa tái mặt, còn làm cho Trữ Tử Mộc đang ngồi đó khẽ run lên, đè nén cuồn cuộn đang trào lên từ dạ dày.
"Chuyện này chấm dứt ở đây, không cần nói tiếp. Kháng chỉ, đừng mong bổn cung nương tay", Đoan Nhược Hoa chuyển mắt, không nhìn nàng một cái.
"Được, được thôi, nàng muốn ta đi Mạc Bắc, ta đi là được. Ta đi xong rồi sẽ trở lại tìm nàng, nàng đừng nghĩ như vậy liền có thể chấm dứt", Thanh Sanh đột nhiên bật cười, ngang tàn thách thức. Ánh mắt lưu luyến thâm tình quấn trên Đoan Nhược Hoa, làm cho phần lạnh lùng trên mặt nàng cũng tan bớt.
Thần sắc Trữ Tử Mộc ảm đạm, nàng cho là mình buông tay được, cho là mình tiêu sái, nhưng mỗi khi thấy Thanh Sanh thâm tình ngàn vạn hướng về phía Đoan Nhược Hoa, nàng lại không chịu được mà nhìn thẳng.
Thanh Sanh muốn đợi đến khi mọi người đi hết, ở lại nói cho rõ với Đoan Nhược Hoa, mà người kia không để mắt đến nàng, nàng cũng không còn nào khác là miễn cưỡng rời đi. Trữ Tử Mộc vẫn ngồi bên bàn, thấy Đoan Nhược Hoa vẫn đứng trước sảnh, mở miệng hỏi,
"Vì sao lại an bài như thế? Cần gì phải làm cho nàng oán ngươi?"
"Triều cục không yên, trong cung hung hiểm. Trước mắt Mạc Bắc an toàn, là nơi có thể an thân, sao ta lại để nàng mạo hiểm theo ta?",
"Dù là như thế, ngươi biết rõ... Sao phải đẩy nàng cho ta?", Trữ Tử Mộc quét nàng một cái, muốn nói lại thôi. Đoan Nhược Hoa không trả lời câu hỏi này, chỉ nói,
"Đợi ta hồi cung, sắp xếp lại hậu cung Tiên hoàng. Phi tần tiểu chủ, xuất cung cũng được, ở lại cũng được, cũng là tự do của các nàng. Mặc dù ngươi thân là Quý phi, nhưng Tiên hoàng băng hà, bây giờ lại đang binh biến loạn lạc, nếu ngươi muốn ta cũng có thể cho ngươi một tờ chiêu cáo thiên hạ, nói ngươi đã chết. Quý phi chết rồi, ngươi có thể cao chạy xa bay", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt nói, trong mắt thấp thoáng một tia hâm mộ.
"Ngươi, luôn tự tỏ ra là thanh cao, là lòng mang xã tắc. Thành toàn cho người, còn bản thân ngươi, vĩnh viễn nhốt lại trong cung, làm Thái hậu? Làm Thái hậu sống nốt quãng đời còn lại?", Trữ Tử Mộc nhíu mày, có chút tức giận. Nàng là Trữ Tử Mộc, sinh ra không nhường nhịn ai, cũng tuyệt nhiên không muốn ai nhường nhịn nàng, nàng muốn tự mình có được điều mình muốn.
"Nàng vốn thích tự do, ta cũng không muốn trói buộc nàng trong cung, huống chi hôm nay trong cung chỉ toàn hung hiểm. Ta biết ngươi đối với nàng là tình thâm ý sâu, không phải sao? Có ngươi bên cạnh, nàng cũng không còn cô đơn, sau này... các ngươi an cư mà sống thôi"
"Xem ra ngươi đã sắp xếp xong xuôi? Chính là nàng không chịu nghe, liều chết tìm đến ngươi mà thôi", Trữ Tử Mộc xoay hộ giáp nơi ngón út, tê tái cười lạnh.
"Trữ Quý phi, không phải trước kia ngươi đã cướp được nàng khỏi ta sao? Bây giờ khiến cho nàng yêu ngươi thêm một lần nữa, giống như trước", lời nói ra khỏi miệng, Đoan Nhược Hoa mới phát hiện từ đáy lòng xông ra một cỗ bi ai nồng đậm, chua xót sôi trào trong lồng ngực nàng, làm cho hô hấp nàng phập phồng rối loạn. Liệu có đúng hay không, sao nàng có thể cao thượng đến mức này, đến mức chính nàng cũng đau lòng. Nhưng để Thanh Sanh có thể an toàn, dù là chuyện gì nàng cũng có thể làm.
Trữ Tử Mộc yên lặng, mắt phượng mông lung, không nói rõ được cảm xúc lúc này. Trước mắt phảng phất hiện lên cảnh tượng khi đó, nàng tới Trường Trữ cung gây khó dễ cho Đoan Hậu. Nàng biết Cảnh Đồng đế vẫn vương vấn người cũ, cho nên tùy ý nhục nhã Đoan Hậu, mà nàng lại thản nhiên mà nói, nàng vốn đã ý lạnh tâm tro, nguyện sống quãng đời còn lại nơi lãnh cung. Khi ấy nàng đương nhiên là vui mừng, an tâm, an tâm vì đã nắm được Hậu vị trong tay, cùng với ngàn vạn sủng ái. Nắm được điều mình muốn trong tay rồi, không chừa thủ đoạn thì có làm sao.
- --Hết chương 86---
Editor lảm nhảm: Bà cả cắn răng nhường "chồng", nhưng "chồng" không chịu, méo để bà hai vào mắt, nên bà hai đang đắng lòng đến chết đi sống lại:v
Chính ra Đế ko chết lại đỡ rắc rối:vvv