Cung Loạn Thanh Ti

Chương 164: Hoan Nhạc (H)




Vài ngày sau, Nhập Họa cùng Vân Khuynh đã thân thiết hơn, cũng chẳng cần có Thanh Sanh nhắc nhở, Nhập Họa đã tự mình mời Vân Khuynh ra ngoài. Phàm là khi đó Đoan Nhược Hoa rảnh rỗi, Vân Khuynh cũng sẽ theo Nhập Họa ra ngoài, Thanh Sanh nhìn tình cảnh này vừa mừng vừa lo, liền đi tìm Lâm Mi Nhi tán ngẫu.

"Thanh Sanh tới, tới rồi", Dụ Nguyệt Tịch thấy Thanh Sanh tới, đuôi mắt cong cong như trăng non, bám lấy ống tay áo Thanh Sanh không chịu rời.

"Nguyệt Tịch...", Lâm Mi Nhi phóng mị nhãn như tơ về phía Dụ Nguyệt Tịch, khiến nàng ngại ngùng buông tay, rồi trừng mắt nhìn người kia, nói,

"Các ngươi nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị chút trà xanh"

"Để hạ nhân làm đi", Thanh Sanh vừa nói xong đã không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.

"Lâm Mi Nhi, ngươi lại khi dễ Nguyệt Tịch nữa sao?", Thanh Sanh bất đắc dĩ hỏi một câu.

"Không nghiêm chỉnh giáo huấn, ta sợ nàng sẽ chạy mất đây", Lâm Mi Nhi liếc qua người kia, ánh mắt lấp lóe, lại chống cằm hỏi,

"Vân Khuynh cùng Nhập Họa hai người bọn họ thế nào rồi?"

"Chỉ cần có cơ hội Nhập Họa sẽ kéo Vân Khuynh ra ngoài tản bộ, xem ra đã thân thiết hơn nhiều rồi", đầu ngón tay gõ lên mặt bàn đá, nàng trầm tư, rồi chậm rãi nói, "Nhưng ta cảm thấy có chút không ổn...", Thanh Sanh cảm thấy nàng tính toán thế này có chút không ổn lắm, nàng cũng không mong sau này Vân Khuynh biết được, khi ấy khó nhìn mặt nhau, hơn nữa nàng càng không muốn chọc Đoan Nhược Hoa mất hứng.

Lâm Mi Nhi gõ lên đỉnh đầu nàng, sẵng giọng, "Nhìn ngươi xem, vẫn là không có tiền đồ như vậy!", rồi nàng đổi giọng giễu cợt, "Để người ta tơ tưởng nữ nhân của ngươi, ngươi cũng sẽ chẳng ngủ ngon được. Ngươi xem, lúc trước ta lo Nguyệt Tịch còn đặt tâm tư ở nơi ngươi, nên mấy tối đều không ngủ an giấc đâu".

"Thanh Sanh...", thanh âm nồng đậm giọng mũi nhưng có chút lạnh lẽo vang lên phía sau, Thanh Sanh quay đầu nhìn lại, Lâm Mi Nhi nhanh chóng đứng lên, tiến tới kề môi bên tai Thanh Sanh, chậm chạp nói một câu, "Xem ra cũng không phải chỉ mình ngươi ngủ không ngon...", rồi cúi đầu cười lên, eo nhỏ đung đưa quay gót về phòng.

"Tử Mộc", Trữ Tử Mộc đang đi tới, ánh mắt ngậm ý cười nhưng biểu tình lại phảng phất tia không hài lòng, "Mi Nhi một lòng với Nguyệt Tịch, ta cũng không có ý tứ gì với nàng ta, nàng đừng nghĩ nhiều a...", Thanh Sanh ghé bên tai Trữ Tử Mộc thầm thì, khiến hờn giận trong mắt nàng tan ra, khóe miệng câu lên ý cười.

"Nàng thấy Nhập Họa thế nào?", Thanh Sanh hỏi, để cho Trữ Tử Mộc kéo mình về phía dưới tán cây lê.

"Đương nhiên là nên nhanh chọn ngày tiễn nàng ta đi rồi", Trữ Tử Mộc thản nhiên trả lời, như là không để tâm chút nào. Thanh Sanh nhìn xung quanh, bốn phía im ắng không người, liền kéo người kia vào trong ngực, đôi môi hạ xuống nỉ non bên tai nàng, "Nói cho ta biết, trong lòng nàng chỉ có ta".

Trữ Tử Mộc hoảng lên nhìn ngó xung quanh, hơi sẵng giọng, "Cố Thanh Sanh, lá gan ngươi ngày càng lớn rồi!".

Đôi môi lại càng gần sát lại bên tai, chạm lên, ngữ khí uy hiếp theo hơi nóng thoảng qua, "Không chịu nói, ta sẽ cởi y phục nàng ngay ở đây".

Vành ta nhanh chóng vì hơi ẩm nóng ướt át mà đỏ lên, Trữ Tử Mộc kéo cổ áo của người kia, khiến cho nàng cúi đầu, rồi đôi môi cũng sáp lại gần sát bên tai nàng mà nhẹ giọng, "Trong lòng ta chỉ có ngươi...".

Thanh Sanh hài lòng điểm chóp mũi nàng, hài hước châm chọc, "Tử Mộc bây giờ còn biết đỏ mặt nữa sao?"

Trữ Tử Mọc đánh lên vai nàng, sẵng giọng, "Lòng tham không đáy!", nhìn bộ dáng của nàng, Thanh Sanh nhộn nhạo trong lòng, đánh ngang bế nàng lên. Mũi chân nhẹ điểm, bàn chân đã đáp lên lớp ngói xanh. Trên nơi cao, gió thoảng khiến tay áo phất lên, bốn phía trước mắt là cảnh đường phố Tô Châu thành trắng ngói đỏ, thi thoảng nghe được bên tai tiếng bước chân dồn dập của hạ nhân phía dưới.

Thanh Sanh ôm Trữ Tử Mộc trong lòng, bàn tay không thành thật tham lam luồn vào trong lớp y phục, Trữ Tử Mộc không nén được kinh hoảng đè bàn tay kia lại, ngửa đầu ném cho người kia một cái trừng mắt, hạ giọng trách mắng, "Cố Thanh Sanh!".

Thanh Sanh cười nhẹ, ánh mắt vì si mê mà nóng lên, nâng ngáy người kia nhìn thẳng vào con ngươi hổ phách, thanh âm từ tính mị hoặc nhân tâm, "Ta muốn ở đây, muốn nàng..."

Trữ Tử Mộc ngây ngẩn cả người, nhịp tim đập nhanh đến loạn, dùng cả hai tay giữ lại tà váy, do dự cự tuyệt, "Không được, ở đây không được...", Nhưng người kia đã sớm nâng người nàng, để cho nàng ngồi lên đùi mình mặt đối mặt, tách hai chân ra hai bên người, lưng quay ra bên ngoài. Bàn tay luồn vào trong tiết khố, phủ lên nơi nhạy cảm nhất, "Nhưng mà Tử Mộc a, nàng ướt rồi...", khiến cho Trữ Tử Mộc chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn, vành tai ướt át đỏ bừng, thì thào, "Dừng lại... không được ở đây, không được..."

Thanh Sanh lại càng ép thân thê người kia gần sát vào người mình, bàn tay đỡ lấy lưng nàng, "Cắn vai ta, không được để phát ra tiếng".

Ngón tay thăm dò, lướt qua trêu chọc, rồi thuận lợi thuần thục đi vào, cảm nhận bốn phía ấm nóng vây chặt. Tiếng bước chân quẩn quanh bên tai Trữ Tử Mộc, khiền nàng quay đầu muốn nhìn xem có phải có người tới hay không, nhưng Thanh Sanh lại giữ lấy gáy nàng không cho nàng cựa quậy, chỉ thì thầm bên tai, "Nha... có người đi ra rồi".

Nghe thấy lời này, thân thể Trữ Tử Mộc đột nhiên cứng lại, không dám nhúc nhích, chân thon gắt gao quấn lấy eo Thanh Sanh, khiến ngón tay trong nơi tư mật lại càng tiến sâu. Thanh Sanh cảm nhận được thay đổi, nhẹ thở ra ngâm lên một tiếng, ngón tay lại bắt đầu di chuyển ra vào khiến cho thân thể người kia nhanh chóng mềm nhũn, cảm nhận được nhịp tim vô cùng gấp gáp, lí trí cùng khoái cảm cùng lúc đánh đến, gằng co.

"Là Nhược Hoa...", Thanh Sanh thì thầm, thân thể Trữ Tử Mộc lại cứng ngắc, muốn vùng vẫy rời khỏi, nhưng lại càng bị ghì chặt lại, ngón tay vẫn tiếp tục hoạt động, dùng sức ra vào.

"Ngô...", Trữ Tử Mộc cắn bả vai Thanh Sanh, trong lòng đã khẩn trương đến loạn thành một đoàn, thân thể lại không nghe theo lí trí, eo thon vô thức đưa theo chuyển động của bàn tay dưới hạ thân.

"Ân... Thanh... Ngô, dừng lại...", Trữ Tử Mộc cảm giác như loại khẩn trương bồn chồn này khiến cho nàng càng nhạy cảm, vui sướng cực hạn khiến cả người đều run lên, toàn thân muốn tan thành một vũng nước. Hạ thân nóng rực như có thể nuốt hết thảy, bên tai chỉ còn nghe được tiếng thở dốc của Thanh Sanh, rồi theo nhịp điệu ngày càng nhanh, Trữ Tử Mộc rốt cuộc đạt đến tầng mây, nhưng hồn phách cứ như thể qua hết đỉnh núi này đến đỉnh núi kia, khiến thần hồn nàng mê muội. Loại cảm giác cực hạn kích thích này bao phủ toàn bộ nàng, khiến nàng khóc không thành tiếng, cảm giác như nơi tư mật kia đã được lấp đầy.

"Tử Mộc...", Thanh Sanh rút tay, để cơn thủy triều tùy ý trào ra, hương vị ngọt ngào phảng phất trong không gian.

Thấy Thanh Sanh đã buông lỏng tay, Trữ Tử Mộc phải vòng tay ôm lấy cổ nàng mới ngồi vững, sau khi hoàn hồn liền nhanh chóng sửa sang lại y phục. Hốc mắt hồng lên, nàng không dám quay lưng lại. Đúng là tính tình nàng bạo dạn không sợ, về chuyện này đôi khi cũng hết mực câu dẫn, ôn nhu uyển chuyển hầu hạ người kia, nhưng đang còn ban ngày ban mặt, lại ở nơi này làm loại chuyện này, nàng vẫn đang khó chịu không thôi. Làm loại chuyện thế này ở đây để cho người khác bắt gặp, nhất là Đoan Nhược Hoa, sau này sao có thể ngẩng đầu được đây?

Nửa ngày sau nàng mới có dũng khí quay đầu nhìn lại, thấy được phía dưới viện không có một bóng người.

"Cố Thanh Sanh!", con ngươi hổ phách lấp lóe lên, cho người kia một cái trừng mắt. Hai chân Trữ Tử Mộc vẫn đang như đã bị nhũn ra, hai tay yếu ớt đánh trên vai Thanh Sanh, mà nàng cũng chỉ mặc cho người kia đánh.

Thanh Sanh ngả người trên lớp ngói lưu ly mát lạnh, hướng mắt về phía chân trời, mặt trời đang nhuộm đỏ áng mây, khóe miệng nàng vẫn mang theo ý cười không giảm.

Trữ Tử Mộc nhìn nàng thảnh thơi, cho nàng một cái liếc mắt đầy oán hận. Nằm xuống bên người nàng, bàn tay thon thả mềm mại cũng bắt đầu không an phận luồn vào trong lớp ngoại bào. Thanh Sanh bắt lấy tay Trữ Tử Mộc, ôn nhu thản nhiên hỏi một câu đầy hàm xúc, "Có phải so với bình thường lại càng cảm thấy tốt không?"

"So với cái gì? Cái gì tốt?", Trữ Tư Mộc làm như không hiểu, sẵng giọng hỏi lại.

"Vậy sau này không làm nữa là được rồi", Thanh Sanh miễn cưỡng nhắm mắt lại, thờ ơ không nhìn đến người kia, nhưng khóe miệng vẫn mang theo mạt người. Trữ Tử Mộc áp sát ghé vào trên người nàng, mắng một câu, "Ngươi a, càng ngày càng hư hỏng!"

Thanh Sanh ngẩng đầu hôn lên đôi môi của nàng, lại mở mắt, con ngươi ngọc bích trong suốt chiếu thẳng vào mắt người kia, "Ta cũng chỉ hư hỏng với nàng thôi, phải không?", Trữ Tử Mộc đương nhiên hài lòng, nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón đan xen, mỹ mạo tươi cười như hoa.

- --Hết chương 150---

Editor lảm nhảm: Mạ ơi, lúc trẻ thì các chị ngược nhao cho lắm vào, giờ một người càng già càng hư hỏng đổ đốn, một người càng già càng không có tiền đồ, nói ngọt một câu là cho qua tha thứ hết TvT

Mà có điểm khá hay, Sanh - Hậu nhiều hơn một phần "phu" - thê chân tình, tâm ý tương thông, ít ân ái mà nhiều sâu lắng; Sanh - Mộc lại nhiều hơn phần ân ái nhiệt huyết của tình nhân với nhau đó. Có thể cũng là do cách thể hiện tình cảm, ví như Hậu quan tâm tâm tình của nữ chủ, suy tư tinh tế chu toàn, mà bà Phi bả "ôn nhu uyển chuyển hầu hạ" thì hoang sang không đổ đốn với bả cũng khó:v