Cung Loạn Thanh Ti

Chương 151: Phiên ngoại (8): Truyền thuyết Nguyệt Tâm hồ




Sau khi tin tức ta mang long thai lan khắp hậu cung, vào một sớm mùa đông, ta tới Trường Trữ cung thăm nàng. Sáng sớm sương giăng mờ nhân ảnh, khiến cho hàng mi của nàng cũng ướt, xung quang tỏa ra cỗ khí tức mát lạnh thanh khiết. Tay nàng thật lạnh, nàng chăm chăm nhìn ta, ta và nàng đứng thật gần nhau, nhưng có gì đó rất xa vời, ta cũng khó xác định.

Nàng gắt gao nắm lấy bàn tay ta, tới mức làm ta có chút đau. Nàng mở lời, thanh âm lạnh băng nhưng nhẹ như sương sớm, nàng không ngừng hỏi, "Vì cái gì... vì cái gì... rốt cuộc là vì sao...", nhưng dù nàng liên tục lẩm bẩm ta cũng chỉ thản nhiên trả lời,

"Chỉ có làm Hoàng hậu rồi, khi ấy không ai có thể bắt nạt ta nữa".

Con ngươi nàng hạ nhiệt độ, dần trở nên băng lãnh, rồi chuyển thành thương xót. Nàng bỗng nhiên lao tới ôm lấy ta thật chặt, dù là từ trước tới này trong mối quan hệ của hai ta, ta luôn là người chủ động thân cận. Đây là lần đầu tiên nàng bước về phía ta, ta nghe thấy tiếng nàng thì thào bên tai, "Ta đã nói sẽ che chở ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta... ta sẽ không để ngươi bị thương tổn. Rốt cuộc thì là vì sao... vì sao, Yên nhi a...".

Ta có chút thiếu kiên nhẫn đẩy nàng ra, "Nhận lấy ân sủng của Hoàng thượng, đây cũng là để bảo vệ cho ta sao? Linh Nguyệt, bây giờ chúng ta đã vào tới đây rồi, cũng phải tự học cách bảo vệ mình, mà muốn có thể bảo vệ chính mình, trong tay phải nắm quyền lực. Còn ta, ngươi cũng quên ta đi thôi...", lãnh mạc vô tình, lòng dạ ác độc, hết thảy những thứ tàn nhẫn ta học được qua cuộc minh tranh ám đấu, lúc này lại đều dùng trên người nàng.

Linh Nguyệt tựa như vô cùng hoảng hốt nhìn ta, ánh mắt bàng hoàng mà vỡ vụn như lá khô, không ngừng thoảng thốt, "Hóa ra là ngươi trách ta... là ngươi trách ta tranh giành sủng ái của hắn...", thần sắc nàng dại đi, đôi môi cũng thành trắng bệch. Nàng cúi đầu đi ra, bóng lưng lầm lũi, miệng vẫn không ngừng thì thầm, "Hóa ra là ngươi trách ta... ngươi trách ta... là do ta sai, hết thảy đều sai..."

Nhìn theo bóng lưng nồng đậm bi thương của nàng, chẳng hiểu tại sao lòng ta cũng trùng xuống, nhưng ta lại nhớ đến lời Ngưng Thu nói, nơi hậu cung này chỉ có kẻ thù, không hề tồn tại thứ gọi là bè bạn.

Sau ngày đó ta thường nghe Hoàng thượng nói, Thần phi trở nên kỳ lạ quái gở, tâm tình luôn bất định, khiến cho người ta không muốn gần gũi. Ân sủng của Hoàng thượng dành cho nàng cũng dần dần phai nhạt, lúc nào cũng mong ngóng long thai trong bụng ta. Ta nghe được những lời hắn nói cũng càng hiểu rằng thiên tử bạc tình, chỉ có quyền thế nắm giữ trong tay bản thân mình mới là vĩnh viễn không thay đổi.

Long thai được mấy tháng, ta nôn nghén lợi hại, ăn gì cũng đều thấy nhạt nhẽo vô vị, bỗng nhiên lại thấy hoài niệm mứt táo Linh Nguyệt vẫn thường làm. Ta cho Ngự trù phòng làm mấy phần mứt táo, nhưng làm lại mấy lần đều không có được hương vị kia, mà đang mang thai, ta lại càng nóng nảy khó tính. Cuối cùng Ngưng Thu nhìn ta như vậy cũng không đành lòng, liền cho người tới Trường Trữ cung, nhờ nàng làm mấy phần mứt táo.

Không tới nửa ngày sau đã có người đưa mứt táo tới, vừa vào miệng ta đã nhận ra hương vị quen thuộc, là hương vị của nàng, đột nhiên tâm trạng ta cũng tốt lên không ít. Những tháng sau đó, mỗi ngày đều có mứt táo nàng làm đưa tới, nhưng qua một thời gian ta cũng đã chán ngán, liền cho người nói nàng không cần tiếp tục làm nữa.

Có một ngày kia, ta lơ đãng đi dạo bên Nguyệt Tâm hồ, sáng sớm sương phủ lên cành lá một tầng lạnh lẽo một manh, cảnh đẹp mê người. Nhìn cảnh vật thế này có thể thấy được sủng ái của Hoàng đế dành cho nàng ngày ấy nhiều tới thế nào, nhưng hiện tại nàng lại chỉ có thể luẩn quẩn trong Trường Trữ cung thanh u vắng lạnh, nghe nói nàng cũng không thường xuất cung, chỉ một mình ở trong phòng.

Đột nhiên ta thật muốn gặp nàng, mới qua một thời gian mà thôi, ván cờ đã xoay vần như vậy, còn nhớ khi ấy ta chịu đủ nhục nhã ghẻ lạnh, mà nàng nhận biết bao phú quý vinh sủng, giờ giống như ta và nàng đã đổi vai cho nhau trong vở kịch này.

Vừa vào tới Trường Trữ cung đã thấy thị vệ thái giám đang tựa tường ngủ gà ngủ gật, nhìn qua cũng cảm nhận được sự hoang vắng nơi đây. Vừa thấy ta tới, tên Thái giám đứng trước cửa cung đã tỉnh táo hơn hẳn, tựa như vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, hết lòng quỵ lụy vấn an mời ta vào trong.

Đợi tới lúc Thái giám vào trong thông truyền, nàng mới chậm rãi mở cửa đi ra. Nàng mặc một thân thường phục bạch y, loại y phục này nhìn qua không khác với y phục cung nữ là bao, nhưng trên người nàng lại trở nên thanh nhã bất phàm. Nàng gầy đi không ít, gò má nhô lên, cằm cũng nhọn đi, chẳng bày son phấn. Ánh mắt nàng đang ảm đạm, nhìn thấy ta liền lấp lóe lên, vui mừng bộc lộ rõ ràng.

"Yên nhi, Yên nhi... ta đã chờ ngươi thật lâu, đã rất lâu rồi...", nàng nhỏ nhẹ nói một câu, bàn tay đưa tới muốn nắm lấy tay ta nhưng cuối cùng lại thu về.

Trước kia ta luôn oán giận nàng luôn chỉ biết chờ ta tới gặp nàng, nhưng sau này dù là nàng muốn gặp ta, ta cũng không muốn gặp nàng.

Cho nên từ đầu tới cuối nàng chỉ có thể chờ ta, chỉ có thể chờ ta tới mà thôi.

Có lẽ là do đang mang thai, ta cũng đa sầu đa cảm hơn trước. Ánh mắt đeo tia lãnh đạm mềm đi, hóa giải vài phần, ta để Ngưng Thu chờ ở bên ngoài rồi kéo nàng vào phòng. Đầu thu, trời đã bắt đầu lạnh.

Phòng nàng tràn ngập khí tức của nàng, loại lạnh lẽo thoang thoảng như có như không, tựa như gió thu tháng mười, đối với ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nàng vẫn si ngốc nhìn ta, bàn tay đưa lên vẽ trên gương mặt ta, ta khi ấy đang mang thai, sợ rằng cũng có mấy phần thất sắc.

Ngón tay lạnh lẽo run rẩy của nàng vỗ về gương mặt ta, nhẹ nhàng chạm vào, lướt theo sống mũi xuống tới đôi môi, vuốt ve. Ta có chút không quen cùng nàng thân mật như thế, hơi giữ khoảng cách một chút, rồi thản nhiên mở lời, "Linh Nguyệt, ngươi vẫn khỏe chứ?", nhưng nàng không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, hồi lâu sau mới mở miệng, "Ngươi vẫn còn oán ta sao?".

Ta lắc đầu. Quả thực nếu không phải ngày đó nàng làm như vậy, có lẽ tới giờ ta vẫn là Du tần kiêu ngạo nóng nảy, còn hiện giờ, thứ ta muốn đều đã nằm trong tay ta, nàng không còn là một mối uy hiếp nữa.

Nàng tựa như có chút vui mừng, khẽ thở ra một hơi, "Yên nhi, đừng oán ta, ta chỉ muốn che chở cho ngươi mà thôi...". Lời này của nàng lại làm ta bất giác nhớ tới nỗi chán ghét phải tin tưởng kẻ khác của ta, nhớ tới ta đã tàn độc thế nào. Ta giấu đi sự khó chịu mơ hồ, khóe miệng kéo lên một mạt cười, kéo tay nàng tới đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói, "Linh Nguyệt, đây là hài tử của ta".

Ngón tay gầy gò nhưng trắng noãn của nàng đặt lên bụng ta, nhẹ nhàng chạm vào như thể đang chạm vào lưu ly dễ vỡ, nhưng đột nhiên thai nhi trong bụng động đậy, xúc cảm này tựa như làm cho nàng bỗng tỉnh ngộ, cả kinh rút tay về, lẩm bẩm đứt quãng, "Yên nhi... Yên nhi của ta... có hài tử với người khác...".

Ánh mắt của nàng hỗn loạn, lấp lóe những tia cảm xúc ta không hiểu, nhưng với trực giác đã tôi luyện qua bao cuộc minh tranh ám đấu nơi hậu cung này, ta lập tức cảm nhận được có gì đó nguy hiểm. Đang muốn gọi Ngưng Thu vào đột nhiên nàng lao tới, ta cảm nhận được có đôi môi dán sát trên môi mình, mang theo hương hạnh hoa thanh lãnh, mang theo cả tình ý nồng đậm.

Hóa ra là như vậy, hóa ra trước nay ta chưa từng phát hiện ra, nàng lại mang tâm tư như vậy đối với ta. Tâm tư rõ rành rành mà ra lại không nhìn ra.

Nàng có chút điên cuồng mà hôn ta, mang theo tuyệt vọng cùng thống khổ, mang theo cả phóng túng cùng hỗn loạn, như thể muốn kéo ta theo nàng vào cõi u minh luyện ngục, như thể đang phải chịu muôn ngàn tra tấn đau đớn.

Ta đẩy nàng thật mạnh, ánh mắt ta hẳn là chất chứa bàng hoàng khiếp sợ. Ta không thể tin, mà khi nàng nhìn thấy ánh mắt của ta liền gục đầu trốn tránh, thanh âm run rẩy, "Ta... chỉ là...".

"Linh Nguyệt, ngươi lại có thể như thế... Kỵ húy cung đình, đồi phong bại tục!", giọng ta đanh thép lạnh lẽo, ta cũng không tự chủ được mà giật lùi về phía sau. Nàng nhìn lên ta, thì thào yếu ớt, "Ta không muốn như thế... ta không muốn, chỉ là ta... ta... ta không kiểm soát được chính mình...", rồi nàng ngã ngồi trên đất, bỗng nhiên khóc rống lên.

Từ trước tới nay Đoan Linh Nguyệt luôn giữ cho mình một mặt hờ hững lạnh nhạt, không buồn vui không sợ hãi, nhưng hiện giờ, nàng lại có thể gục đầu khóc rống trước mặt ta. Dáng vẻ yếu đuối bất lực như đứa trẻ, ánh mắt hẳn là chỉ còn lại đau đớn cùng bi ai, tiếng khóc của nàng, vào tai ta trở thành nỗi áp lực nghẹn ngào.

Ta choáng váng, lảo đảo xoay người vịn lấy cạnh bàn, rồi dứt khoát đi ra ngoài. Ngưng Thu thấy bộ dạng của ta cũng không tránh khỏi kinh hãi, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc của nàng,

"Điềm xấu, điềm xấu! Nương nương, mau rời khỏi đây".

Trở lại Ngọc Lung cung, khi màn đêm đã buông xuống, ta vẫn không tài nào ngủ nổi. Dường như đã động long thai, đau đớn kịch liệt. Ta không ngừng gào thét trong lòng, hài tử của ta, hài tử của ta, ta tuyệt đối không thể mất đi đứa trẻ này, không thể tuột khỏi tay địa vị cùng quyền thế.

Nửa đêm, Thái y, cả Thái hậu cùng Hoàng thượng đều gấp gáp chạy tới Ngọc Lung cung, ta cũng hiểu được bọn họ coi trọng đứa trẻ này ra sao. Thái y kê cho ta mấy thang thuốc, rồi nhanh chóng cho lệnh truyền xuống Thái y viện. Hoàng đế đã nghe bẩm báo hôm nay ta tới Trường Trữ cung, Linh Nguyệt khóc không thành tiếng, hắn liền nghĩ Linh Nguyệt ghen ghét Quý phi mang long thai, cố tình hãm hại làm động thai khí.

Thánh nhan giận dữ, lập tức ban chỉ trong đêm, phế đi Phi vị của nàng, giam cầm nàng ở Trường Trữ cung cả đời không được rời khỏi. Ta muốn nói gì đó, muốn giải oan cho nàng, nhưng ở thời khắc lời tới bên môi Ngưng Thu lại đè tay ta lại, ném cho ta một ánh mắt cảnh báo. Ta nắm chặt đôi tay, cuối cùng trong một khắc kia, ta nuốt lời muốn nói xuống, không hề nói gì thêm.

Có lẽ, bản thân ta rất sợ phải gặp lại nàng, cũng không muốn phải đối mặt với nàng.

Như vậy cũng tốt, cũng tốt.

- --Còn tiếp---

Editor lảm nhảm: Si tình lụy tình có trong gene gia tộc họ Đoan, nhưng tới đời Đoan Nhược Hoa thì lý trí + ác hơn hẳn, chớ như Đoan Linh Nguyệt thì quả vừa đáng thương vừa đáng giận:(((