Xe ngựa do Lâm Hà điều khiển, hắn còn dẫn theo mấy thủ vệ gia nhân hộ tống Thanh Sanh cùng Trữ Tử Mộc tới kinh thành trước mấy ngày, an bài ổn thỏa nơi nghỉ ngơi. Từ sau khi vào kinh thành, Thanh Sanh hôm nào cũng ra ngoài cả một ngày, khi trở về đều là khi đêm đã buông, thường nàng không giấu được vẻ mỏi mệt uể oải. Trữ Tử Mộc đương nhiên là bất an lo lắng, nhưng mỗi khi nàng hỏi Thanh Sanh đều chỉ trầm mặc không nói, chỉ dặn nàng cứ yên tâm ở khách điếm chờ đợi.
"Ngày mai ta phải vào cung rồi, nàng... ở đây đợi ta, nếu như...", Thanh Sanh ôm Trữ Tử Mộc ngồi trên giường, đang nói lại thôi, đuôi mắt dài sắc mông lung nhìn ánh nến chập chờn trên bàn, trong ánh mắt có vài phần bất an.
"Cố Thanh Sanh, hứa với ta, nhất định phải bình an trở về", Trữ Tử Mộc không hiểu tại sao lại linh cảm được sự nguy hiểm, trong lòng nổi lên cảm giác bất an hoảng hốt, có chút gấp gáp níu lấy tay áo Thanh Sanh, tựa thật sâu trong lòng nàng. Cả nửa ngày cũng không nghe được tiếng người kia trả lời, Trữ Tử Mộc không khỏi phát hoảng, thoát khỏi vòng tay Thanh Sanh, quỳ trước mặt nàng mà ôm lấy khuôn mặt đang trầm tư thẫn thờ, đôi môi gấp gáp hạ xuống nơi mi tâm, sống mũi cao thẳng, và cả đôi môi đang khép hờ, nụ hôn tràn đầy nhu tình nhưng hoảng loạn.
Thanh Sanh vỗ về sợi tóc đang buông xõa bên thái dương người kia, nhưng vẫn trầm mặc không nói một lời. Yên lặng bao trùm lâu tới quỷ dị, tới khi Trữ Tử Mộc muốn run lên, khi ấy mới nghe được tiếng trả lời của Thanh Sanh, ngữ điệu thản nhiên xoa dịu lòng nàng, "Ta hứa với nàng, nhất định ta sẽ trở về". Thanh Sanh là người trọng lời hứa, đã không hứa thì thôi, nhưng hứa rồi chắc chắn sẽ giữ lời, cho nên lúc này Trữ Tử Mộc mới tạm thời xua đi nỗi lo, thay nàng sửa soạn y phục cho ngày mai nhập cung.
- --
Đại môn Hoàng cung đỏ thắm nặng trịch hiện lên trong đáy mắt, bao nhiêu biến cố cùng những ký ức đau thương đan lẫn hạnh phúc còn rõ mồn một, như đang nhậm rãi tua lại trước mắt, khiến cho Thanh Sanh có chút thất thần.
"Cố học sĩ, mời đi theo ta", một Thái giám đứng tuổi, da dẻ trắng nõn xuất hiện khi hai cánh cửa cung đã rộng mở, cất lên giọng mũi lanh lảnh. Thanh Sanh mặc một thân mãng bào màu thanh thiên, chất vải quý giá nền nã, đai ngọc quấn quanh eo, trong búi tóc đen được cố định bằng trụ bạc trên đỉnh đầu còn có thể thấy được vài sợi tóc bạc ánh lên. Khí chất nho nhã trầm ổn, đạm mạc thanh thoát, ai có thể nghĩ rằng người này là cung nữ năm ấy mang một mảnh bi thương trong lòng, bị tống tiễn trong đêm đây?
Thanh Sanh ngoái đầu nhìn lại, xa xa trong tầm mắt, Trữ Tử Mộc vẫn đứng đó nhìn theo nàng, con ngươi hổ phách mang theo tâm tình phức tạp, váy dày hồng sắc phiêu phiêu trong gió.
"Đi thôi, phiền công công dẫn đường", Thanh Sanh quay đầu, thập phần nhã nhặn nói với Thái giám.
"Vào tới điện, trước mặt Thánh thượng ngàn vạn lần không được hoảng hốt, người hỏi cái gì ngươi liền trả lời cái đó, điều không cần nói tuyệt đối không được nói", Thái giám vừa đi trước dẫn đường vừa hướng dẫn nàng quy củ trong nội cung.
"Đa tạ công công chỉ bảo", Thanh Sanh kín đáo lấy ra túi ngân lượng từ tay áo rồi đưa cho Thái giám, trên mặt hắn tức thì hiện lên vẻ hài lòng vui mừng, nhanh nhẹn cất túi gấm vào tay áo, khen ngợi,
"Cố học sĩ quả nhiên học rộng tài cao, cũng biết vài phần quy củ trong cung, không giống như mấy tên phàm phu tục tử kia chưa vào tới tiền điện đã khiến thánh nhan phát giận",
"Tiểu dân lần đầu diện thánh, mong công công chỉ bảo thêm chút, trước đại điện cũng rộng lượng bỏ qua cho phần sai sót", Thanh Sanh hơi cúi đầu, dư quang quét bốn phía xung quanh, thu vào trong mắt khung cảnh quen thuộc, mái hiên lưu ly xen lẫn tầng tầng lớp lớp mái ngói kim đỉnh vàng rực, sơn son thiếp vàng, hồng tường đỏ thắm. Nàng phẫn hận nơi hoàng quyền tối thượng này, nhìn vào hẳn là một góc trời nguy nga kinh diễm, nhưng thực chất cũng chỉ là bốn phía lao tù, vây hãm người kia đến cả cuộc đời.
Thừa Đức cung đã hiện lên trước mắt, đây là nơi Hoàng đế triệu kiến thường dân cùng quan lại từ các địa phương quận phủ. Bước chân nặng nề chậm rãi đặt lên trên bậc đá trắng, từng bậc từng bậc một. Vào trong điện, trên bảo tọa nơi cao là Cảnh Hoằng đế Chu Kỳ Lân, tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí khái đã mang uy long rõ ràng. Sau long ỷ là một bức rèm che, loáng thoáng có thể thấy được một thân phượng bào chói lọi. Thanh Sanh hít vào một hơi thật sâu, bình phục lại trái tim đang loạn nhịp, nhưng là nàng vẫn nghe được tiếng trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Thảo dân Cố Thanh tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!", Thanh Sanh quỳ rạp, trán chạm đất, thanh âm có chút khẽ run. Sắc mặt Cảnh Hoẳng đế hòa hoãn, người thường diện kiến thiên tử đã run tới không thể mở miệng, người này như vậy xem như là có bản lĩnh.
"Bình thân", giọng nói chưa có đủ độ trầm, nhưng đã mang theo uy áp rõ ràng. Thanh Sanh khấu tạ rồi đứng dậy, cúi đầu, lui sang một bên.
"Ngẩng đầu lên, trẫm muốn thấy dung mạo Cố học sĩ nổi danh thiên hạ là như thế nào", Chu Kỳ Lân lại nói, ngữ điệu có chút hứng thú, thì bất quá hắn mới cũng chỉ chưa tới mười lăm tuổi. Phía sau ngai vị truyền tới một tiếng ho nhẹ nhắc nhở, Chu Kỳ Lân liền thẳng lưng nghiêm mặt, thu liễm lại hứng thú, trầm ổn ra lệnh,
"Truyền Thái phó tới Thừa Đức cung cho trẫm, trẫm muốn xem hai người các ngươi cùng nói ra suy nghĩ của mình về pháp chế Đại Chu, trẫm sẽ nghiêm túc xem xét".
Thái phó đã qua sáu mươi tuổi, tay vuốt chòm râu trắng xóa, chậm rãi nhưng lưu loát nói luận từng điểm, mà Thanh Sanh nhẹ cúi đầu, hai tay hợp trước người, chăm chú lắng nghe, cứ khi mỗi khi Thái phó ngập ngừng hay dừng lại, nàng lại bổ sung thêm luận điểm, làm cho ý tứ thêm sâu sắc, vừa hay vô cùng hợp ý Thái phó, khiến hắn thỏa mãn không thôi.
Thái phó nghe Thanh Sanh nói không kìm được mà gật đầu liên tục, lại tiếp nhận ý tứ của nàng mà mở ra một chuyện mới, cứ như thế một già một trẻ đàm đạo thật hứng khởi. Thái phó đã cao hứng tới mức muốn khóa tay múa chân như đã quên Hoàng thượng cùng Thái hậu vẫn ở trong điện, nhưng từ sau bức rèm che lại truyền tới tiếng hắng giọng, làm cho hắn đỏ mặt ngượng ngùng. Nếu không có người khác ở đây, hẳn là hắn cũng đã sớm kéo Thanh Sanh về phủ tâm tình rồi, trong con ngươi già nua đột nhiên lại lấp lóe tia sáng.
"Hôm nay tạm thời dừng ở đây thôi, Cố học sĩ quả thực không phụ lòng Thái hậu đánh giá cao như thế, luận điểm có lý, ngôn từ sắc bén", hai người đang nói tới nhân đức, tiếp theo còn muốn nói tới lễ nghi, nhưng trầm hương trên điện đã sắp tàn, sắc trời đã đổ về chiều, lúc này Hoàng đế mới miễn cưỡng ngắt lời.
"Hôm khác, hôm khác, nhất định lão phu sẽ tới Tư Nhược Trai viện bái phỏng Cố học sĩ", Thái phó lôi kéo tay Thanh Sanh, mở miệng hứa hẹn. Hắn tuy là tuổi đã cao lại chức cao trọng vọng, nhưng không hề cổ hủ hay khinh ghét hiền tài, ngược lại rất cầu toàn, rất ham kết bằng hữu.
"Cố Thanh, ngươi là tác giả của ba cuốn văn thư 'Thuyết', 'Nhân đạo', 'Thiên đạo', trẫm đều đã xem qua. Không bằng trẫm phong quan cho ngươi, bổ nhiệm ngươi vào Hàn Lâm viện, sau này dụng tài viết chính sử cho Đại Chu, soạn thảo văn kiện cho Triều đình, thế nào?", Chu Kỳ Lân đột ngột mở lời, khiến cho Thanh Sanh chấn động quỳ xuống, đang muốn mở lời.
"Hoàng thượng, phong quan sắc tước không thể quyết định trong một ngày, cần suy tính cẩn trọng", từ sau bức rèm truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng làm cho Thanh Sanh run lên.
"Vậy theo lời Thái hậu thôi, việc này ngày sau bàn tiếp. Tất cả lui xuống đi", Chu Kỳ Lân trước nay đều rất biết nghe lời Mẫu hậu, lập tức rút lại lời nói. Thái phó đã cáo lui đi xuống, nhưng Thanh Sanh vẫn quỳ trên nền đá hoa, bình tĩnh mở miệng,
"Từ lâu đã nghe thanh danh Thái hậu uyên bác, thông tường kim cổ, thảo dân có điều nan giải muốn nhờ Thái hậu trả lời".
"Ngươi có chuyện gì?", nàng lại khơi lên hứng thú của Chu Kỳ Lân, khiến hắn mau miệng hỏi lại.
"Việc này...", Thanh Sanh bày ra biểu tình khó xử, "Việc này là việc riêng tư của thảo dân".
"Cái gì?", Chu Kỳ Lân thẳng lưng ưỡn ngực, trên mặt có chút khó hiểu, "Trên đời này còn có việc trẫm không nghe được sao?".
Thanh Sanh không nói gì thêm, chỉ bất động quỳ trên mặt đất, qua một hồi thật lâu sau mới nghe thấy thanh âm thản nhiên phát ra từ sau bức rèm, "Hoàng thượng hồi Càn Đức cung nghỉ ngơi thôi, cả ngày nay cũng mệt mỏi rồi".
Tầm mắt của Chu Kỳ Lân vẫn dừng trên người Thanh Sanh mà đánh giá nàng nửa ngày, sau mới miễn cưỡng thu lại, mang theo Thái giám bên người bãi giá Càn Đức cung.
"Các ngươi đều lui xuống hết đi", thanh âm lạnh lẽo mà uy nghiêm kia lại vang lên, cho người trong điện lui đi hết. Tiền điện rộng lớn bao la, cùng với kiến trúc uy nghi đồ sộ lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hai người, một người đang quỳ trên mặt đất, một người ngồi sau bức rèm phía sau long ỷ.
Lúc này Thanh Sanh mới chậm rãi đứng lên, phủi phủi mãng bào, rồi thản nhiên cất tiếng,
"Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, hiện tại... nàng có theo ta hay không?"
Đáp lại nàng là sự yên lặng trầm mặc, người phía trên cao không nói một lời, cũng không có động tĩnh. Gió lớn thổi qua khung cửa nơi hậu điện, phất qua bức rèm che, nhưng Thanh Sanh vẫn không thể thấy rõ dung nhan người ngồi phía sau.
Trầm mặc, tịch mịch trong không gian rộng lớn, hoa lệ cao quý này khiến cho người ta bức bối khó thở, khiến Thanh Sanh không nhịn được nữa mà tiến lên, bước chân gấp gáp đặt lên từng bậc, dẫn lên đài vị trên cao.
"Ngữ Nhi... là ta, là ta... Là Thanh Sanh ta...",
"Đứng lại! Ngươi đừng tới đây!", giọng nói lạnh thấu lúc này mới vang lên, thanh âm run rẩy tiêu điều của nàng khiến cho Thanh Sanh nhớ lại đêm đó, cũng là giọng nói này, vì mang theo bao nhiêu nỗi niềm mà run lên, nói rằng, "Đã ba tháng rồi, ta rất nhớ ngươi...".
- --Hết chương 136---
Editor lảm nhảm: Nhà đài nhắc nhở quý zị khán giả, ai theo Thanh Hoa đảng thì chuẩn sẵn khăn giấy cho tập ngày mai hén!
Chuyên mục chuyện hậu trường:
Hậu dằn mặt Phi: "Mộc mụi thấy chưa em, thấy cái gì gọi là đẳng cấp chính cung chưa em? Qua một năm em tới tìm nữ chủ, còn qua một năm nữa là nữ chủ của em tự tới tìm chế em nha!!"